Ưu Ái

Chương 22



Nghê Tinh Kiều chê sự sến sẩm của Lộ Lý, nhưng nó nói:

– Cậu không hiểu, đợi cậu thích ai đó đi rồi sẽ hiểu thôi.

Nghê Tinh Kiều mặt nặng mày nhẹ, nói:

– Ồ quao, mấy người yêu nhau giỏi ghê.

Lộ Lý cười ngúng nguẩy:

– Thôi đừng có nói vậy, vẫn chưa chính thức hẹn hò mà!

– … Khùng. – Nghê Tinh Kiều vẫn thấy lòng nặng trĩu, ở chỗ này không nhìn thấy Diêu Tự và Lâm Tự Châu, không biết hai người kia có nhân lúc vắng mình mà xáp vào nhau không.

– Liên quan gì tới mình!

– Hả? – Lộ Lý giật mình không hiểu mô tê gì – Cậu tự biên tự diễn gì vậy?

– Lộ Lý, mình luôn cảm thấy cậu là một người hiểu rất nhiều thứ.

– Ha ha ha ha ha, quá khen rồi, nhưng mà đúng là mình biết nhiều hơn người bình thường một chút. – Lộ Lý chả buồn khiêm tốn.

Ánh mắt Nghê Tinh Kiều nhìn nó bừng bừng như đuốc sáng:

– Vậy mình hỏi cậu một chuyện.

– Cậu nói đi.

– Cậu nghĩ thế nào về tình yêu đồng tính?

Lộ Lý đang ngồi xổm trên bồn hoa, nghe Nghê Tinh Kiều nói xong suýt nữa là trượt chân té xuống đất.

– Ai? Cậu à? – Trên mặt Lộ Lý viết đầy những chữ kinh ngạc – Anh Kiều! Đừng nói là cậu phải lòng mình đấy nhé!

Nó vừa nói vừa làm bộ túm chặt cổ áo của mình.

Lộ Lý nói:

– Trong lòng mình chỉ có Tô Thần thôi! Nhưng mà…

Nó thẹn thùng nhìn Nghê Tinh Kiều:

– Nếu như là anh Kiều thì mình sẽ miễn cưỡng đồng ý cho cậu gia nhập gia đình nhỏ của tụi mình.

– Lộ Lý cậu bị điên à! – Nghê Tinh Kiều cáu sườn – Cắn nhầm thuốc hả!

Lộ Lý cười nắc nẻ, sẩy chân ngã uỵch xuống đất.

– Đáng lắm, té cho tỉnh! – Nghê Tinh Kiều tức gần chết.

Lộ Lý đã té ở đâu là phải ngồi đó một hồi.

Nó ngồi luôn dưới đất, nhìn Nghê Tinh Kiều nói:

– Đừng giận mà! Đùa cho cậu vui thôi.

Nó cười:

– Dù cậu có là đồng tính thật thì người cậu thích cũng phải là anh Tự, hai người ngủ chung chăn từ nhỏ, làm gì có chỗ cho mình đâu! Hiểu mà hiểu mà!

Nhắc đến tên Diêu Tự là lòng Nghê Tinh Kiều càng hoảng loạn.

– Cậu thì hiểu cái gì! – Nghê Tinh Kiều chau mày lầm bầm – Cậu hoàn toàn không hiểu gì hết.

Cậu bĩu môi, hơi bực bội, cũng hơi đau lòng.

Diêu Tự là đồng tính, người Diêu Tự thích lại không phải cậu, chuyện này làm Nghê Tinh Kiều cảm thấy sượng lắm.

Đột nhiên, Nghê Tinh Kiều sực hiểu nguyên nhân tại sao mình không vui!

Lần mò cả ngày trời, hóa ra là do lòng hư vinh ảo quấy phá.

Nghê Tinh Kiều cảm thấy mình cũng tức cười, rõ ràng là hiếu thắng đến thế cơ mà, nếu như ở phương diện học tập cậu cũng có được quyết tâm này thì không đến mức bị người ta gọi là “Á quân trường tồn”.

– Vậy rốt cuộc là ai? – Lộ Lý hăng hái – Ai là đồng tính?

– Không ai hết. – Nghê Tinh Kiều đang tự kiểm điểm lại mình, đáng lẽ cậu phải làm một nam sinh vui vẻ rạng ngời, tại sao thâm tâm lại đen tối như thế! Lòng hư vinh ảo này tuyệt đối không được có!

– Không đúng, chắc chắn có. – Về mấy chuyện bên lề thế này Lộ Lý nhạy lắm – Đừng hòng gạt mình!

Nó sấn lại gần, khẽ hỏi:

– Thẳng thắn sẽ được khoan dung, có phải cậu nung nấu ý nghĩ xấu xa gì với anh Tự không?

– … Không có mà! Sao cậu nhiều chuyện thế!

– Cậu còn nói mình? Bình thường lúc tán phét cậu đâu có đối xử với mình như vậy.

Nghê Tinh Kiều bĩu môi, ôm nạng của mình suy ngẫm về cuộc đời.

Diêu Tự bắt đầu thích con trai từ khi nào?

Diêu Tự thích con trai tại sao không nói mình biết?

Trong đầu cậu toàn là hình ảnh của Diêu Tự và Lâm Tự Châu, khi hai người đó ở cạnh nhau hình như cũng không có làm gì mờ ám, là vì Diêu Tự ngại ư? Hay là Diêu Tự sợ mình biết?

Lộ Lý nhìn chằm chặp Nghê Tinh Kiều, chọc chọc vai cậu:

– Nghĩ gì vậy?

– Diêu Tự.

– Hả?

– Xùy xùy xùy! Mình chưa có nói gì hết. – Nghê Tinh Kiều có tật giật mình, vội vàng chuyển chủ đề – Mình gãy chân thế này, cậu nói mình có lành lại được không?

– Cậu nghĩ nhiều quá rồi đấy, hội thao năm sau mình thấy cậu có thể chạy năm nghìn mét luôn. – Lộ Lý nói Nghê Tinh Kiều một câu, sau đó thấy Diêu Tự đi tới.

Nghê Tinh Kiều cũng nhìn thấy Diêu Tự, đầu anh đội ánh mặt trời, đủng đỉnh bước tới chỗ cậu.

Nghê Tinh Kiều cảm tưởng như trên người Diêu Tự có một vầng hào quang gọi là đẹp trai.

Nhưng cậu cũng không dám nhìn trực diện vào Diêu Tự, chừng như nhìn lâu một chút là sẽ bị đối phương hiểu lầm.

Hiểu lầm cái gì ư? Không biết.

Tóm lại là trong lòng cậu có một con quỷ nhỏ không biết tên đang quậy nhặng cả lên.

Diêu Tự tới rồi, Lộ Lý được được giải thoát.

Lộ Lý:

– Cậu hầu ông trời con này đi, mình phải về tìm Tô Thần đây.

– … Lộ Lý cái đồ trọng sắc khinh bạn! – Nghê Tinh Kiều thẹn quá hóa giận.

Lộ Lý cười khúc khích rồi chạy đi, không hề có ý định phản bác.

– Chuyện gì vậy? – Diêu Tự một tay đút trong túi quần, tay còn lại vò mái tóc đã hơi dài của Nghê Tinh Kiều.

Hồi mới khai giảng hai người đã cùng nhau đi cắt đầu đinh, gần đây tóc đã dài ra một ít rồi, Diêu Tự dứt khoát đi cắt lần nữa, để đầu đinh cho khỏe.

Nhưng Nghê Tinh Kiều thì không, cậu muốn để dài ra chút nữa, chứng minh cho Tào Quân thấy tóc mình xoăn tự nhiên.

– Không gì hết. – Chẳng biết tại sao, một hành động vô cùng tự nhiên mà bây giờ Nghê Tinh Kiều lại cảm thấy không được thoải mái.

Cậu né sang bên cạnh theo bản năng, tay Diêu Tự cứng đờ giữa không trung.

Hành vi này bất thường quá, Nghê Tinh Kiều có nói mình không sao thì anh cũng cóc tin.

– Nói đi nào. – Diêu Tự thu tay lại, đứng trước mặt cậu, nhìn cậu theo chiều từ cao xuống dưới.

– Nói gì?

– Chứ cậu nghĩ sao? – Diêu Tự khom nhẹ người xuống, hai người song song tầm mắt.

Diêu Tự cười nhìn cậu:

– Cậu đã gây chuyện gì khó nói r phải không? Chứ không sao cậu chột dạ?

Nghê Tinh Kiều không dám đối mắt với anh, đầu ngoảnh đi chỗ khác, nhưng bị Diêu Tự nắm cằm xoay lại.

– … Này, cậu làm gì thế hả!

Đã là bạn trai của người ta rồi mà còn thân mật với người khác như vậy là chuyện bình thường sao!

Nghê Tinh Kiều không hy vọng Diêu Tự là một tên cặn bã đứng núi này trông núi nọ, nếu như vậy thì cậu phải giúp Lâm Tự Châu lên án Diêu Tự!

Làm người thì phải có lương tâm.

– Mình còn đang định hỏi cậu đấy, cậu làm sao thế? – Diêu Tự nhìn xoáy vào Nghê Tinh Kiều không chớp mắt – Hôm nay mới sáng sớm cậu đã hâm hấp rồi.

Đột nhiên Diêu Tự bật cười:

– Lại mơ thấy mình à?

– Cậu đừng có nói bậy! Mình không có nha. – Nghê Tinh Kiều giơ tay lên đập cái tay đang nhéo cằm mình – Sau này hai chúng ta tốt hơn nên giữ khoảng cách đi.

– Tại sao? – Diêu Tự nhíu mày.

Phản ứng đầu tiên của Diêu Tự là Nghê Tinh Kiều đã phát hiện ra bí mật của mình, biết mình thích cậu ấy nên đâm phản cảm.

Chuyện này khiến Diêu Tự thấy hơi tổn thương.

– Cậu đoán thử xem tại sao! – Nghê Tinh Kiều nói – Cậu đã có… bồ rồi, vậy thì hai chúng ta nên giữ khoảng cách chứ.

Nãy giờ Diêu Tự vẫn đang mò mẫm trong sương mù.

– Cậu nói gì vậy? Ai có bồ? – Diêu Tự cười – Bồ mình là ai? Cậu à?

Một câu “Cậu à” làm mặt Nghê Tinh Kiều chín đỏ.

Cậu thẹn quá hóa giận:

– Diêu Tự cậu đừng có giả vờ giả vịt với mình nữa, Lâm Tự Châu đã nói với mình rồi.

Cậu chỉ tay vào tim Diêu Tự:

– Lâm Tự Châu tỏ tình với cậu rồi đúng không?

Thì ra là chuyện này.

Diêu Tự thở đánh phào, phì cười ra tiếng.

– Đúng là vậy. – Diêu Tự hỏi – Cậu ghen hả? Vậy cậu cũng có thể tỏ tình với mình mà.

– … Mình tỏ tình gì với cậu hả! – Nghê Tinh Kiều nói – Nếu cậu đã nhận lời cậu ấy rồi vậy thì liệu hồn cư xử cho tử tế, cậu với mình dính lấy nhau quá cậu ấy sẽ không vui đâu.

Diêu Tự hiểu ra rồi, hoặc là Nghê Tinh Kiều hiểu lầm, hoặc là Lâm Tự Châu cố tình làm Nghê Tinh Kiều hiểu lầm.

Anh nghĩ cái thứ hai có khả năng hơn.

– Cậu ta nói gì với cậu?

– Thì nói như thế đấy.

– Vậy chuyện mình từ chối cậu ta, cậu ta có nói không?

Nghê Tinh Kiều giật mình:

– Từ chối?

Diêu Tự khẽ cười, xoay eo ngồi bên cạnh Nghê Tinh Kiều.

Nghê Tinh Kiều muốn nhắc nhở anh chỗ này lúc nãy Lộ Lý đã giẫm lên, nhưng chợt nghĩ bồn hoa vốn cũng chẳng sạch sẽ gì, muốn ngồi cứ ngồi.

– Vì chuyện này mà cậu hậm hực với mình nguyên buổi sáng á hả?

– Mình hậm hực với cậu hồi nào? – Bây giờ Nghê Tinh Kiều nhớ lại, mắc cỡ chết đi được, cậu hồi tưởng nụ cười thâm trầm của Lâm Tự Châu khi đó, tức nghiến răng nghiến lợi.

Lát nữa phải về quyết một trận tử chiến với tên đó mới được!

Tuy Diêu Tự cảm thấy trong chuyện này Lâm Tự Châu hơi thất đức, nhưng cũng chính vì nó mà con đường “khơi thông” cho Nghê Tinh Kiều đã đỡ gập ghềnh hơn. Diêu Tự còn phải cảm ơn Lâm Tự Châu ấy chứ.

– Cậu ta nói thích mình. – Diêu Tự ngồi bên cạnh Nghê Tinh Kiều, cười giải thích – Nhưng mà khi đó mình đã từ chối cậu ta rồi, hôm sau cậu ta cũng đã xin lỗi, mình nghĩ cậu ta thích một người khác cơ.

– Chắc không phải là mình chứ? – Nghê Tinh Kiều nói.

Nghê Tinh Kiều bật cười:

– Lần này là cậu nghĩ nhiều thật rồi đó.

– Bất lịch sự.

Vì trận náo loạn này mà Nghê Tinh Kiều cảm thấy rất hổ thẹn với Diêu Tự, tự dưng lại bước chân lên con tàu hải tặc hung ác để rồi hiểu lầm Diêu Tự người ta chứ!

– Có điều… Lâm Tự Châu là đồng tính thật sao? – Nghê Tinh Kiều hỏi.

– Mình không biết. – Diêu Tự hơi nhạy cảm với từ “đồng tính”, anh hỏi Nghê Tinh Kiều – Cậu lấn cấn chuyện đó à?

– Mình lấn cấn làm gì, cậu ta có theo đuổi mình đâu. – Nghê Tinh Kiều nói – Mình chỉ cảm thấy khó tin thôi, người đồng tính mà sách nói đến không ngờ cũng xuất hiện xung quanh mình.

Cổ họng Diêu Tự căng lên, muốn nói với Nghê Tinh Kiều thật ra mình cũng vậy, hơn nữa mình còn rất thích cậu.

– Cậu có ghét người như vậy không? – Diêu Tự hỏi.

– Cũng bình thường. – Nghê Tinh Kiều bảo – Người đồng tính không đáng ghét, nhưng Lâm Tự Châu thì đáng ghét. Không ngờ cậu ta dám chơi xỏ mình, chiến tranh giữa hai đứa mình bây giờ chỉ cần châm ngòi là nổ ngay lập tức.

Diêu Tự cười, biết được Nghê Tinh Kiều nói như vậy chứng tỏ cậu cũng không ghét Lâm Tự Châu cho lắm, nếu như ghét thật thì Nghê Tinh Kiều còn chẳng thèm nhắc tới đối phương.

– Diêu Tự, cậu đỡ mình quay lại đó đi.

– Giờ đã quay lại rồi à? – Diêu Tự nói – Vẫn chưa đến lượt lớp mình thi chạy cự ly ngắn đâu, giờ chẳng có gì để xem cả.

– Cái mình quan tâm không phải là trận đấu. – Nghê Tinh Kiều nói với anh – Mình muốn về đánh nhau với Diêu Tự, cho cậu ta biết sau này không dám lừa gạt mình nữa.

Diêu Tự cười nghiêng ngả, sau đó nghe lời giúp cậu chống nạng.

Hai người đi chầm chậm quay về, Diêu Tự hỏi:

– Khi cậu hiểu lầm mình hẹn hò với Lâm Tự Châu, cậu có cảm giác gì?

Nghê Tinh Kiều hơi ngượng, nhưng vẫn thành thật đáp:

– Không vui.

– Tại sao?

– Cảm thấy Lâm Tự Châu cướp cậu khỏi mình. – Nghê Tinh Kiều nói – Mình biết nghĩ như thế không hay, nhưng con người ai cũng có tính chiếm hữu mà! Từ nhỏ cậu đã là bạn thân nhất của mình rồi, giờ mình mất cậu cũng không được buồn một tí à!

Diêu Tự nghe xong lời cậu nói, tự dưng không rõ trong lòng mình đang có cảm xúc như thế này.

Anh nắm chặt cánh tay Nghê Tinh Kiều, dìu người ta đi về, sau đó nhẹ giọng bảo:

– Yên tâm đi, cậu sẽ không bao giờ mất mình đâu mà lo.