Ưu Ái

Chương 23



Các thiếu niên không bao giờ sợ đưa ra lời hứa, khi Diêu Tự nói với Nghê Tinh Kiều rằng “Cậu sẽ không bao giờ mất mình”, ngoài trịnh trọng ra còn có cả niềm tin. Anh cho rằng, trừ phi Nghê Tinh Kiều không cần anh nữa, còn không thì anh vẫn sẽ mãi mãi ở bên Nghê Tinh Kiều.

Làm bạn cũng được, người yêu cũng được. Đương nhiên nếu là vế sau thì anh sẽ càng hạnh phúc hơn.

Nghê Tinh Kiều không ý thức được khi Diêu Tự nói những lời này đã chân thành đến nhường nào, cậu nửa đùa nửa thật:

– Cậu nói chuyện dẻo miệng ghê.

Diêu Tự cười:

– Mình không có dẻo miệng với người khác đâu.

Chuyện này là thật.

Nghê Tinh Kiều thích “đặc quyền” mà Diêu Tự cho mình, dù trước giờ cậu chưa từng nghiêm túc suy nghĩ là tại vì sao.

Tại sao cậu lại thích, tạo sao Diêu Tự lại cho cậu.

Nhưng giờ phút này, giữa bầu không khí khua chiêng gõ trống náo nhiệt này, ở nơi góc nhỏ này, Nghê Tinh Kiều nghe thấy tiếng tim mình đập rộn.

Hai người về lại chỗ ngồi của lớp mình, Nghê Tinh Kiều vừa mới ngồi xuống đã trách cứ Lâm Tự Châu một trận:

– Cái tên lừa đảo này!

Lâm Tự Châu cười với cậu:

– Mình lừa cậu cái gì?

– Diêu Tự không hề nhận lời cậu!

Lâm Tự Châu cười nắc nẻ, suýt nữa ngã ngửa:

– Giờ cậu mới biết à?

– … Cậu cố ý!

– Thôi chết! Bị cậu phát hiện rồi! – Lâm Tự Châu hẵng còn cười, không có ý định tém bớt – Cậu thú vị ghê, mình sắp mết cậu luôn rồi đó.

Nghê Tinh Kiều hít vào một hơi:

– Diêu Tự!

Diêu Tự nhìn cậu:

– Lại làm sao nữa?

– Mau mau, hai chúng ta đổi chỗ, cậu ta bắt đầu có ý đồ xấu với mình rồi!

Nghê Tinh Kiều và Lâm Tự Châu ồn ào quá làm Tào Quân phải chú ý.

Tào Quân nói:

– Nếu hai đứa em không muốn ngồi ở ghế khán giả thì ra ngoài chạy mấy vòng sân đi.

Nghê Tinh Kiều vội vàng câm miệng, bị mắng xong còn phụng phịu lườm Lâm Tự Châu bằng ánh mắt hình viên đạn, sau đó nhân lúc Tào Quân không chú ý còn đổi chỗ với Diêu Tự.

Diêu Tự bảo:

– Cậu giỏi thật đấy, cái chân què cũng không thể cản bước cậu làm mình làm mẩy.

– Đó là vì mình muốn bảo vệ sự trong sạch của mình. – Nghê Tinh Kiều nói – Lâm Tự Châu muốn khuấy đục mình!

Diêu Tự cười:

– Cậu đọc nhiều tiểu thuyết quá rồi đấy.

– Gần đây mình chẳng đọc được gì, cuốn “Maurice” đó làm mình đau đầu quá.

Nhớ tới cuốn sách đó, Nghê Tinh Kiều lại nhìn sang Lâm Tự Châu.

Trong đầu Nghê Tinh Kiều lại nảy ra câu nói đó: Không ngờ người đồng tính ở ngay bên cạnh mình!

Cơn phong ba này cuối cùng cũng lắng dịu lại, Nghê Tinh Kiều ngồi yên lặng một chỗ cầu nguyện: Lâm Tự Châu tuyệt đối đừng có thích mình!

Lâm Tự Châu ngả người ra sau, vượt qua Diêu Tự để nhìn Nghê Tinh Kiều, ấy thế mà Diêu Tự cũng ngả lưng ra sau, chắn mất tầm nhìn của nó.

– Cậu ki bo quá đấy!

Diêu Tự không nói gì, chỉ quay sang dòm.

– Rồi rồi rồi, không cho nhìn thì thôi. – Lâm Tự Châu khẽ cười – Còn chưa cua đổ người ta mà đã chiếm hữu dữ vậy.

– Gì thế? – Nghê Tinh Kiều ngoẹo đầu – Hai người đang nói chuyện gì vậy?

– Không có gì. – Diêu Tự lấy ra một gói khoai lát – Cậu ăn đi.

– OK. – Có đồ ăn thì Nghê Tinh Kiều thôi hóng hớt ngay.

Diêu Tự nhỏ giọng nói với Lâm Tự Châu:

– Cậu đừng có nói nhăng nói cuội.

– Cậu ta chậm tiêu nhưng mình thì khác. – Lâm Tự Châu nói – Mình nhìn phát là biết cậu có chuyện gì.

Diêu Tự nhìn chòng chọc nó, nghĩ một lúc rồi nói:

– Ra đây, nói chuyện.

Lâm Tự Châu mím môi cười, đứng dậy theo Diêu Tự ra ngoài.

Nghê Tinh Kiều ưỡn cổ lên hỏi:

– Hai cậu đi đâu vậy?

Diêu Tự:

– Đi vệ sinh.

Nghê Tinh Kiều “Ờ” một tiếng theo bản năng, tụi con gái trong lớp thích rủ nhau đi vệ sinh, con trai rủ nhau đi cũng không có gì là lạ.

Nhưng mà mấy giây sau, khi hai người kia đã hoàn toàn ra khỏi khu vực chỗ ngồi, cậu mới sực nhận ra: Không đúng! Lâm Tự Châu là đồng tính! Cậu ta hẹn Diêu Tự đi vệ sinh, chẳng lẽ là…

Đầu óc cậu lại rối tinh rối mù.

Đang yên đang lành tự dưng bị hai tên này chọc điên.

Diêu Tự và Lâm Tự Châu nối gót nhau đi ra một góc thật xa, thậm chí là băng qua cả khu vườn nhỏ.

Lâm Tự Châu nói:

– Chắc không phải cậu định kiếm chỗ thưa người để diệt khẩu mình đấy chứ?

Cuối cùng Diêu Tự cũng dừng hẳn bước chân.

Anh nói với Lâm Tự Châu:

– Đầu óc Nghê Tinh Kiều đơn giản, cậu đừng trêu cậu ấy.

Lâm Tự Châu cười:

– Vậy là cậu thừa nhận rồi phải không?

Trước giờ Diêu Tự chưa từng nghĩ tới vấn đề come out, ban đầu anh ý thức được mình thích Nghê Tinh Kiều cũng phải mất một thời gian khá dài mới tiếp thu được. Anh rất rõ trước khi mình sống tự lập thì đây vẫn phải là một bí mật, nếu không thì mẹ anh sẽ phá tung cả cái thế giới này lên.

Tình cảm của anh, anh chỉ muốn nói cho một mình Nghê Tinh Kiều mà thôi.

Lâm Tự Châu lùi ra phía sau nửa bước, khoanh hai tay trước ngực đánh giá Diêu Tự:

– Cậu sợ à?

– Tôi chỉ không muốn rước thêm phiền phức.

Lâm Tự Châu biết ngay, Diêu Tự chính là kiểu người đó, là đồng tính giống như mình, hơn nữa còn thích cậu con trai tên Nghê Tinh Kiều kia.

– Có cái gì đâu mà phiền? – Lâm Tự Châu nói – Nếu chỉ mới vậy mà đã sợ, cậu còn dám nói là mình thích người ta sao?

– Cậu lấy tư cách gì mà nói tôi? – Diêu Tự nổi quạo.

– Mình không có. – Lâm Tự Châu bảo – Nhưng cậu không cảm thấy việc giấu giếm rất mất công sao?

Diêu Tự cũng muốn thổ lộ mà.

Anh cũng muốn nói cho tất cả mọi người cùng biết là mình thích Nghê Tinh Kiều, cực kỳ cực kỳ thích. Mỗi lần cảm thấy áp lực đến mức không thể sống tiếp được nữa, chỉ cần nhìn thấy cậu ấy, nghe thấy giọng cậu ấy, thậm chí là chỉ cần nghĩ đến cậu ấy, là anh cảm thấy bản thân vẫn có thể tiếp tục kiên trì.

Lắm khi Diêu Tự cậy nhờ tương lai về mình và Nghê Tinh Kiều do anh tưởng tượng ra để mà sống tiếp, nếu không thì anh đã quỵ ngã từ lâu rồi.

Khi mẹ anh chỉ vào mặt anh chửi anh là đồ súc sinh, bên tai anh vang lên câu nói của Nghê Tinh Kiều: Diêu Tự sao cậu tốt thế!

Khi mẹ anh cầm dây nịt da ba anh để lại quất túi bụi vào người anh, trong đầu anh hiện lên hình ảnh Nghê Tinh Kiều đạp xe đi bên cạnh mình.

Chính nhờ tình cảm mình dành cho Nghê Tinh Kiều mà anh mới có thể kiên trì tới tận bây giờ.

Anh cũng không muốn giấu giếm, nhưng anh còn cách chi?

– Tôi khuyên cậu nên đặt mình vào vị trí của người khác rồi nói. – Giọng Diêu Tự lạnh dần.

Lâm Tự Châu vẫn cười:

– Được thôi, mình cũng chả muốn lo chuyện bao đồng, có điều hôm nay cậu phải cảm ơn mình đấy.

Diêu Tự hồ nghi nhìn cậu ta.

– Cậu không phát hiện ra thật tình tên nhóc kia cũng có suy nghĩ khác với cậu sao? – Lâm Tự Châu cười – Hai người các cậu, đứa nào đứa nấy khờ như nhau.

Cậu ta nói xong thì vươn vai dợm đi.

– Cậu phát hiện kiểu gì? – Đột nhiên Diêu Tự lên tiếng.

Lâm Tự Châu quay đầu lại nhìn anh:

– Phát hiện chuyện gì?

– Chuyện… tôi cũng như cậu.

Lâm Tự Châu lại bật cười, nụ cười hơi gian xảo:

– Với đồng loại thì rõ lắm.

Diêu Tự nhăn mày, anh không hiểu.

Xung quanh Diêu Tự trước giờ chưa từng xuất hiện người đồng tính, thậm chí gần như họ không bao giờ nghĩ tới khả năng này, nếu không bố mẹ Nghê Tinh Kiều cũng sẽ không lấy hôn ước từ bé ra để trêu đùa hai đứa.

Lâm Tự Châu quay người lại, nhớ tới một người nào đó không thể đề cập, sau đó nói với Diêu Tự:

– Ánh mắt không thể lừa gạt, con tim cũng không. Ngoài miệng có nói nhiều cách mấy cũng vô dụng, chuyện gì nên bại lộ đều đã bại lộ từ lâu rồi.

Lâm Tự Châu nói xong thì đi, để lại một mình Diêu Tự đứng ở đó mày mò câu cậu ta vừa mới nói.

Ánh mắt không thể gạt được.

Anh nhớ lại ánh mắt mỗi khi Nghê Tinh Kiều nhìn mình. Đôi mắt ấy đáng yêu, rạng ngời, thuần khiết, khi cười cong lên như vầng trăng khuyết.

Con tim cũng không lừa được.

Anh nhớ tới mỗi khi mình dựa lại gần Nghê Tinh Kiều, tim anh đều đập nhanh không tự chủ được. Có nhiều lúc, anh sợ sẽ bị đối phương phát hiện ra sự kỳ lạ của mình.

Diêu Tự hít thở thật sâu, dựa vào tường phóng mắt ra xa. Từ đây anh có thể vọng thấy chỗ ngồi của lớp mình, có thể tìm được Nghê Tinh Kiều không chệch phân nào.

Khoảng cách giữa hai đứa rất xa, Nghê Tinh Kiều bé xíu xìu xiu.

Nhưng anh cứ cảm thấy mỗi một động tác nhỏ của đối phương đều được tóm gọn vào đáy mắt anh, cõi lòng anh.

Thích một người, dường như con tim cũng sẽ đập vì đối phương.

Trên đường Diêu Tự về lại lớp thì trùng hợp gặp lớp phó sinh hoạt, đối phương vừa từ phòng học đi ra, trên tay là một xấp thư.

– Khéo quá! – Lớp phó sinh hoạt đi tới rút ra một phong thư đưa cho Diêu Tự – Cậu có một lá thư, mình cầm luôn cho cậu đây.

Diêu Tự hơi bất ngờ:

– Thư của mình?

Lớp phó sinh hoạt khẳng định lại lần nữa:

– Phải, Diêu Tự lớp 11/13.

Diêu Tự nhận lấy từ tay nhỏ, nhìn phong thư giấy kraft vàng mà đầu vẫn còn mơ hồ.

Anh không nghĩ ra ai lại viết thư cho mình.

Diêu Tự cầm thư về lại chỗ ngồi của lớp, lúc này Lâm Tự Châu đã về rồi, đang giành gói bim bim với Nghê Tinh Kiều.

Diêu Tự đứng đằng sau nhìn bọn họ, thấy hai đứa này chơi với nhau cũng vui ra phết.

– Diêu Tự! – Nghê Tinh Kiều quay đầu lại nhìn thấy anh, bèn cáo trạng – Lâm Tự Châu cướp đồ ăn của mình!

Lâm Tự Châu nói:

– Mới nãy cá cược cậu thua thì cái này là của mình! Sao cậu chơi bể vậy!

Diêu Tự dở cười dở mếu quay về chỗ ngồi, cướp lấy gói bim bim từ tay hai người, sau đó nhét lại vào tay Nghê Tinh Kiều.

Lâm Tự Châu nói:

– Úi giồi, mặt cậu viết rõ chữ thiên vị kìa!

Nghê Tinh Kiều mừng lắm, hí hửng xoay người sang bên cạnh.

– Cái gì đây? – Nghê Tinh Kiều nhìn thấy lá thư trên tay Diêu Tự.

– Mình không biết. – Diêu Tự nói – Không biết ai viết cho mình nữa.

Cả Nghê Tinh Kiều và Lâm Tự Châu đều ghé lại, Lâm Tự Châu nói:

– Thư tình rồi!

Vừa nghe thấy thư tình là Nghê Tinh Kiều nhảy nhổm:

– Mau mở ra coi coi!

Diêu Tự không hứng thú gì mấy, đưa luôn lá thư cho Nghê Tinh Kiều.

Nghê Tinh Kiều không quan tâm nhiều, để gói bim bim qua một bên chuẩn bị bóc thư:

– Mình mở đấy nhé!

– Ừm.

Nhân lúc Nghê Tinh Kiều và Diêu Tự không chú ý, Lâm Tự Châu chôm lại gói bim bim kia rồi ăn.

Mọi sự chú ý của Nghê Tinh Kiều đều dồn vào lá thư, cậu còn lầm bầm:

– Thư tình sao lại dùng loại bao thư này chứ? Không phải nên dùng màu hồng sao?

– Có thể là con trai viết đó. – Lâm Tự Châu thêm mắm dặm muối – Đực rựa.

– … Đứng nói là cậu viết đấy nhá? – Động tác bóc thư của Nghê Tinh Kiều khựng lại ngay.

– Đương nhiên là không rồi! – Lâm Tự Châu bảo – Đã tỏ tình trực tiếp rồi thì ai còn viết thư nữa, vòng vèo quá.

Nghe cậu ta nói như thế thì Nghê Tinh Kiều yên tâm rồi.

Cậu tiếp tục bóc thư, rút ra một xấp dày cui, đưa cho Diêu Tự.

– Mình có văn hóa lắm đấy. – Nghê Tinh Kiều nói – Không đọc thư của người khác đâu.

Diêu Tự bật cười, nhận lấy thư rồi mở ra.

Chẳng một ai ngờ, người viết thư cho Diêu Tự lại chính là Tề Vi Ninh.