Vai Hề Cấm Kỵ

Chương 199: Tai nạn tại cầu ngũ nhất



“Vậy, đội trưởng Giang Thành à, tôi có chuyện này muốn hỏi anh, hiện tại có thể tìm được thuốc giải của virus CVH2-6 không?”

Giang Thành nghe xong câu hỏi này của bố Nựu Nựu thì im lặng, từ trước đó, anh đã muốn tìm được thuốc giải của virus CVH2-6 hơn bất cứ ai.

Chỉ cần có được thuốc giải, virus trong người Phỉ Nhiễm sẽ thuyên giảm, mạng sống của Phỉ Nhiễm cũng sẽ được cứu.

Nhưng hiện tại, đối mặt với Nựu Nựu rơi vào tình trạng giống hệt Phỉ Nhiễm và bố Nựu Nựu, Giang Thành phải trả lời thế nào đây?

Chẳng lẽ bắt anh nói cho họ biết, thuốc giải của virus CVH2-6 chỉ có Thằng Hề mới có, nhưng hiện tại không rõ Thằng Hề ở đâu hay sao?

“Hai vị yên tâm, nhất định bệnh viện sẽ hợp tác với cảnh sát dồn toàn lực điều tra và nghiên cứu thuốc giải, cho nên hiện giờ chúng ta không được phép hoảng loạn, hai vị nhất định phải chăm sóc tốt cho Nựu Nựu, hai vị hiểu chứ?

Giang Thành không nói rõ với bố Nựu Nựu là có thể chữa được virus CVH2-6 hay không, nhưng đã gieo một tia hy vọng vào lòng bố của Nựu Nựu.

Giang Thành nói xong lập tức liên lạc với viện trưởng của bệnh viện, mà lúc này, viện trưởng bệnh viện cũng đang tiến hành hội chẩn các chuyên gia.

Sau khi buổi hội chẩn kết thúc, viện trưởng bệnh viện gọi Giang Thành vào văn phòng: “Xin chào, cậu là Giang Thành, đội trưởng đội cảnh sát hình sự đúng không?”

“Đúng, hôm nay tôi tìm ông là muốn nghe ông trình bày về tình trạng của bệnh nhân Nựu Nựu.” Giang Thành nói một cách bình tĩnh, thực tế, Giang Thanh muốn so sánh tình trạng bệnh của Nựu Nựu với tình trạng lúc trước của Phỉ Nhiễm.

Viện trưởng bệnh viện nhíu mày: “Lúc trước tôi từng nghe bệnh viện nhân dân số một xuất hiện virus CVH2-6, bây giờ nó xuất hiện trong bệnh viện chúng tôi, nói thật, tôi cũng không tìm được cách nào cả.”

Giang Thành nghe vậy thì một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Bệnh nhân của bệnh viện nhân dân số một khi đó tên là Phỉ Nhiễm, là con gái tôi, con bé đã qua đời rồi.”

Viện trưởng bệnh viện nghe Giang Thành nói vậy thì mở to hai mắt: “Cái gì? Bệnh nhân kia là người nhà của cậu?”

“Đúng vậy, hiện tại tôi muốn tìm hiểu về tình trạng bệnh của Nựu Nựu là vì muốn so sánh với tình trạng bệnh của con gái tôi, vì theo tôi được biết, virus CVH2-6 dường như đã đột biến thành chủng mới, nhưng việc này vẫn chưa thể xác định được.”

Viện trưởng nghe vậy thì gật đầu: “Hiện tại chúng tôi phải kiểm tra thông tin bệnh viện nhân dân số một gửi đến thì mới có thể chẩn đoán chính xác loại virus CVH2-6 gây bệnh cho Nựu Nựu.”

“Tình huống cụ thể chúng tôi còn phải trao đổi với bệnh viện bên kia, nên hiện tại không thể cho cậu kết quả ngay được.”

Giang Thành nghe thế chỉ có thể gật đầu, dù sao hiện tại đối mặt với virus CVH2-6, tất cả mọi người đều bó tay cả.

Đúng lúc này, có tiếng ồn ào phát ra từ phía ngoài bệnh viện, viện trưởng khó hiểu mở cửa nhìn ra thì thấy rất nhiều bác sĩ đang chạy tới chạy lui.

Giang Thành còn đang nghi ngờ thì điện thoại của anh vang lên, là Diệp Hồng gọi đến: “Giang Thành, bây giờ anh đang ở đâu?”

“Anh ở bệnh viện, sao vậy? Xảy ra chuyện gì?” Giang Thành nghe thấy giọng của Diệp Hồng hơi lo lắng, còn có tiếng ồn.

“Anh qua cầu Ngũ Nhất mau lên, bên này vừa xảy ra một vụ án lớn và tai nạn xe cộ, bây giờ phóng viên và rất nhiều xe cứu thương của bệnh viện đều đang ở đây, anh mau qua đây.”

Giang Thành không dám nghĩ thêm nữa, viện trưởng bệnh viện cũng vừa hay tin, Giang Thành vội vàng chào một tiếng rồi lái xe đến cầu Ngũ Nhất.

Càng đến gần cầu Ngũ Nhất thì càng kẹt xe. Giang Thành vô cùng lo lắng bóp kèn, nhưng một hàng xe dài ở trước mặt, muốn lên cũng không lên được.

Vào thời điểm Giang Thành đang giằng co, phía sau vang lên tiếng còi xe cảnh sát, là nhóm cảnh sát giao thông được đội cảnh sát giao thông gọi đến hỗ trợ.

Cảnh sát giao thông vừa xuống xe lập tức thông báo: “Phía trước xảy ra tai nạn giao thông, mời mọi người quay xe lại.” Đồng thời còn điều hướng cho các xe rời đi.

Cho đến khi một vị cảnh sát giao thông đi đến xe của Giang Thành, nói: “Xin lỗi, anh à, phiền anh quay xe lại, phía trước thật sự xảy ra vụ án hình sự tai nạn giao thông rất nghiêm trọng.”

Giang Thành nghe cảnh sát giao thông nói có vụ án hình sự thì đờ đẫn, chẳng lẽ ngoài xảy ra tai nạn giao thông còn có chuyện khác nữa ư? Giang Thành nghĩ thầm, lấy ra thẻ chứng minh thân phận cảnh sát hình sự của mình.

“Tôi là đội trưởng đội cảnh sát hình sự, giờ tôi bị kẹt ở đây, cậu có thể dọn đường để tôi qua đó nhanh hơn được không?”

Cảnh sát giao thông biết được thân phận của Giang Thành trước mặt mình thì vội vàng nói: “Rõ, đội trưởng Giang Thành, để tôi mở đường cho anh.” Vị cảnh sát giao thông nói xong lập tức đi lên trước dọn xe, mở một con đường ngay ngắn, trật tự cho Giang Thành.

Giờ phút này, trong lòng Giang Thành đã rất sốt ruột, anh nói vội một tiếng cảm ơn rồi chạy thẳng về phía cầu Ngũ Nhất.

Giang Thành vừa đến cầu Ngũ Nhất đã nhìn thấy rất nhiều xe cảnh sát chặn toàn bộ cầu Ngũ Nhất lại, để tránh người ngoài vào phá hỏng hiện trường.

Mà ở trên cầu, Giang Thành cũng thấy được bóng dáng của Dương Lạc và Diệp Hồng, anh vội vàng chạy đến hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?” Trước mặt có rất nhiều cảnh sát vây quanh, Giang Thành nhìn không rõ đã xảy ra chuyện gì.

“Giang Thành, anh lại đây, chuyện này rất phức tạp, chúng ta qua kia rồi nói.” Diệp Hồng nói rồi kéo Giang Thành đến hiện trường xảy ra vụ án.

Trước mặt họ là một người đang bị cảnh sát đè nghiến trên mặt đất, cả người anh ta toàn là máu, vũ khí trong tay anh ta cũng bị thành viên đội cảnh sát hình sự tịch thu.

Bên kia, rất nhiều bác sĩ đang tập trung lại một chỗ tiến hành cấp cứu khẩn cấp, Dương Lạc đứng một bên cũng không tiện nhúng tay vào.

“Chuyện gì thế này? Ai đó nói cho tôi biết đi chứ?” Lúc này Giang Thành có hơi khó hiểu, một giây trước anh còn đang ở bệnh viện buồn rầu vì chuyện Nựu Nựu nhiễm virus CVH2-6, sao mà một giây sau lại xảy ra chuyện lớn thế này?

Dương Lạc thấy Giang Thành đến thì vội vàng lên tiếng: “Đội cảnh sát hình sự nhận được điện thoại báo xảy ra tai nạn ở trên cầu Ngũ Nhất, còn xảy ra vụ giết người.”

Dương Lạc nói xong thì chỉ người đàn ông đang bị khống chế: “Bước đầu kiểm tra cho thấy, người đàn ông tên Vương Vũ này say rượu, bị men rượu khống chế. Ngoài ra sau khi xảy ra tai nạn giao thông, anh ta xuống xe đâm người bị tai nạn mấy nhát, bây giờ sống chết không rõ.”

Giang Thành nghe Dương Lạc nói xong thì sợ ngây người, rõ ràng là mình say rượu lái xe đụng người ta, người ta còn chưa nói, mình đã tàn nhẫn làm người ta bị thương, thói đời bây giờ rối ren quá.

“Tình trạng của người bị nạn giờ sao rồi?” Giang Thành nhìn về phía nhóm bác sĩ đang tập trung lại.

Dương Lạc vội vàng đáp: “Vừa rồi tôi qua đó nhìn thử thì thấy không ổn lắm, nhưng hiện tại tình huống khẩn cấp nên chỉ có thể cấp cứu tạm thời trước, sau đó đưa đến bệnh viện.”

Nhóm bác sĩ đồng loạt đứng dậy, khớp với lời Dương Lạc vừa nói, mặt bọn họ cũng không có vẻ gì khả quan.

Một bác sĩ trong số đó đi đến chỗ của Dương Lạc và Giang Thành: “Nạn nhân mất máu quá nhiều, chúng tôi không thể cứu được, người bị nạn tử vong tại chỗ.”

Giang Thành nghe nói thế thì sợ ngây người, mà Diệp Hồng đứng bên cạnh cũng im lặng không lên tiếng, Giang Thành sốt ruột hỏi: “Mọi chuyện đúng như lời Dương Lạc nói, là say rượu rồi tấn công người khác đúng không?”

“Bọn em cũng vừa mới đến, không biết tình huống cụ thể, về phần tại sao anh ta giết người, có quan hệ gì với người bị hại hay không, bọn em vẫn chưa biết.” Diệp Hồng lắc đầu.

Hiện tại người bị hại do mất máu quá nhiều dẫn đến tử vong tại chỗ, cộng thêm việc trước mắt không thể liên lạc được với người thân của nạn nhân, Dương Lạc chỉ đành đi lên làm kiểm tra sơ bộ.

Sau khi kiểm tra xong, Dương Lạc đi đến chỗ Giang Thành: “Đúng là nạn nhân chết do mất máu quá nhiều, tội phạm Vương Vũ dùng dao đâm bảy tám nhát lên người nạn nhân, mất máu nhiều quá nên tử vong tại chỗ.”

Giang Thành đờ người, rốt cuộc phải hận đến mức nào mới cầm dao đâm bảy tám nhát, trực tiếp đâm chết một người sống chứ?

“Có thông tin gì về người bị hại không? Tốt nhất cần phải liên hệ với người nhà nạn nhân.” Giang Thành nói rồi nhìn qua Vương Vũ đang bị thành viên đội cảnh sát hình sự khống chế: “Trước tiên đưa phạm nhân về đội cảnh sát hình sự, xử lý hiện trường gây án.”

Giờ cũng chẳng còn cách giải quyết nào khác, bây giờ nạn nhân đã tử vong tại chỗ, cũng chỉ còn cách liên hệ với người nhà nạn nhân trước.

“Tên Vương Vũ ngồi đó tội ác tày trời, nhất định phải mang về phòng cảnh sát hình sự thẩm vấn.” Giang Thành nói xong lập tức bước đến đè vai Vương Vũ, tự mình kéo anh ta đến phòng thẩm vấn của đội cảnh sát hình sự.

Nhưng mà giờ phút này Vương Vũ dường như vẫn chưa dứt men say, nói năng lung tung, Giang Thành nghĩ, có thể anh ta còn chẳng biết mình vừa rồi đã gây ra chuyện gì.

“Lục Hạo, đo nồng độ cồn của anh ta xem là bao nhiêu, sau khi đo xong thì tiêm cho anh ta một liều thuốc tỉnh rượu để anh ta mau tỉnh táo lại.” Giang Thành nói với Lục Hạo đứng bên cạnh.

“Đội trưởng Giang Thành, vừa rồi bọn tôi đã đo rồi, lượng rượu anh ta đã uống chừng khoảng hai nghìn gram, đã nằm trong mức độ say rượu lái xe nghiêm trọng.” Lục Hạo vội vàng trả lời.

Giang Thành nghe vậy thì gật đầu: “Tiêm cho anh ta một liều giải rượu để anh ta mau chóng tỉnh lại rồi đưa vào phòng thẩm vấn, khi nào anh ta tỉnh thì nói với tôi.”

Giang Thành dứt lời thì xoay người đi ra khỏi phòng thẩm vấn, bây giờ việc cần làm là phải liên lạc với người nhà nạn nhân.

Nhưng đang lúc Giang Thành điều tra thông tin cơ bản của người bị hại, trong lòng anh thoáng ngạc nhiên, thông qua những gì điều tra được, phát hiện người bị hại Bạch Băng lại là vợ của kẻ giết người Vương Vũ.

Rốt cuộc người chồng phải hận vợ mình đến mức nào mới có thể nhẫn tâm ra tay sát hại vợ mình như vậy? Ban đầu là gây tai nạn xe trên cầu Ngũ Nhất, sau đó còn xuống xe dùng dao đâm thêm bảy tám nhát.

Muốn biết câu trả lời thì chỉ có thể chờ Vương Vũ say rượu tỉnh táo lại mới có thể hỏi rõ ràng.

Cùng lúc đó, phần lớn thành viên của đội cảnh sát hình sự đang tiến hành điều tra chuyện có liên quan đến xưởng sản xuất vôi bột.

Vậy nên, phần lớn mọi người đều đã ra ngoài điều tra, cả Lục Hạo và Dương Lạc cũng là nhất thời nhận được thông báo nên mới trở lại đội cảnh sát điều tra vụ án này.

Giang Thành càng nghĩ càng cảm thấy đau đầu, sao mọi chuyện đều kéo đến cùng một lúc thế này? Trong phút chốc anh cảm thấy người Trương Minh Sơn giao cho mình có hơi không đủ dùng.