Vai Hề Cấm Kỵ

Chương 200: Vợ chồng danh nghĩa



Vào lúc này, Diệp Hồng đi đến bên cạnh Giang Thành: “Em điều tra được một ít thông tin về Vương Vũ và Bạch Băng, em nghĩ anh nên xem qua một chút.”

Giang Thành nghe Diệp Hồng nói thì phát hiện vẻ mặt Diệp Hồng có gì đó không đúng lắm, Giang Thành bán tính bán ghi nhận tài liệu trong tay Diệp Hồng.

Thông qua tài liệu, Giang Thành phát hiện, Vương Vũ và Bạch Băng đúng là vợ chồng trên danh nghĩa, ngoài ra hai người họ còn hợp tác kinh doanh một xưởng sản xuất vôi bột.

Xưởng sản xuất vôi bột này nằm cạnh khu ngoại ô thành phố Trung Châu, quy mô rất lớn. Một số tài liệu khác là về dây chuyền sản xuất của nhà xưởng sản xuất vôi bột, Giang Thành phát hiện việc buôn bán của nhà xưởng này cũng không tệ.

Giang Thành không nói rõ được cảm xúc hiện tại trong lòng là gì, gần đây nhất anh luôn cố gắng điều tra xưởng sản xuất vôi bột, nhưng vừa đúng tội phạm Vương Vũ và Bạch Băng cũng kinh doanh một xưởng sản xuất vôi bột.

Giang Thành nghĩ rồi vội vàng hỏi Lục Hạo: “Về việc điều tra tất cả xưởng sản xuất vôi bột ở thành phố Trung Châu, các cậu tra được gì rồi?”

“Báo cáo đội trưởng Giang Thành, chúng tôi sắp xếp điều tra dựa theo tính chất và mục đích, điều tra khắp bốn phía của Trung Châu, hiện tại phía Đông và phía Bắc thành phố Trung Châu đã sắp điều tra xong, không phát hiện thấy điểm gì khác thường.”

Giang Thành nghe vậy thì gật đầu, tiếp tục nhìn tài liệu trong tay mình, anh thấy nhà xưởng sản xuất vôi bột do Vương Vũ và Bạch Băng kinh doanh được đặt tại phía Tây Nam thành phố.

“Vừa rồi tôi có nhận được thông tin, Vương Vũ và Bạch Băng có kinh doanh một xưởng sản xuất vôi bột, nếu đã sắp điều tra xong phía Đông và phía Bắc thì bắt đầu điều tra nhà của hai người họ trước đi.”

Lục Hạo nghe vậy thì gật đầu: “Đội trưởng Giang Thành yên tâm, chúng tôi sẽ nhanh chóng sắp xếp kiểm tra hết tất cả xưởng sản xuất vôi bột, nhưng mà vụ án này anh định xử lý như thế nào đây?”

Giang Thành suy nghĩ một lúc rồi nói tiếp: “Cứ xử lý theo những vụ án hình sự bình thường thôi, Vương Vũ say rượu lái xe giết vợ, vi phạm pháp luật, anh ta phải chịu trừng phạt thích đáng.”

Giang Thành nói xong câu đó thì im lặng một lúc lâu, không biết tại sao trong lòng anh luôn có một cảm giác rất kì lạ. Anh cảm thấy chuyện này không thể đơn giản như vậy được.

Nhưng vào lúc này, một thành viên đội cảnh sát hình sự đã vội vàng bước vào, nói: “Tội phạm Vương Vũ đã tỉnh táo, hiện tại có cần tiến hành thẩm vấn không?”

Giang Thành gật đầu, lập tức cùng Diệp Hồng đi nhanh đến phòng thẩm vấn, giờ phút này, nhìn trạng thái của Vương Vũ thì đúng là anh ta đã tỉnh táo hơn rất nhiều.

Giang Thành mất kiên nhẫn nhìn Vương Vũ, kéo đèn pha vào mặt Vương Vũ, Vương Vũ bị đèn chiếu thẳng vào mặt thì nói lớn: “Đệch mợ, chói quá, mấy người định để tôi chói chết hả?”

Diệp Hồng đứng bên cạnh không nghe nổi mấy lời thô tục này, nghiêm túc nói: “Vương Vũ, anh chưa tỉnh à? Nhìn kĩ cho tôi xem đây là chỗ nào, chú ý cách dùng từ của anh.”

Vương Vũ bị Diệp Hồng dọa sợ, dụi dụi mắt mờ mịt nhìn bốn phía, đến khi tầm mắt anh ta dừng trên người Giang Thành và Diệp Hồng, mới thấy hai người họ đang mặc trang phục oai nghiêm của cảnh sát.

“Này… Tôi đang ở đâu vậy?” Vương Vũ vừa nói vừa phát hiện tay và cả người mình đều là máu.

“Vương Vũ, anh đừng có giả ngu với tôi. Chẳng lẽ anh không có ấn tượng gì về việc mình vừa gây ra à?” Giang Thành mất kiên nhẫn nói.

“Việc tôi gây ra?” Trong lòng Vương Vũ có hơi khó hiểu: “Sao trên người tôi lại dính nhiều máu vậy? Còn nữa, sao tôi lại ở đồn cảnh sát? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Đúng lúc này, một thành viên đội cảnh sát hình sự mang đoạn ghi chép trong camera hành trình trên xe Vương Vũ đưa cho Giang Thành, trong đoạn clip còn ghi lại toàn bộ quá trình giết người của Vương Vũ.

“Nếu anh quên thì để tôi giúp cho anh nhớ.” Giang Thành nói xong, tàn nhẫn phát đoạn video camera hành trình quay lại được.

Camera hành trình quay lại sự việc đã xảy ra vô cùng rõ ràng, đầu tiên là cảnh Vương Vũ lái xe một cách xiêu vẹo, trên cả quãng đường đều bám theo xe của Bạch Băng, khi vừa đến trên cầu Ngũ Nhất, Vương Vũ dồn sức tông mạnh vào xe Bạch Băng.

Sau khi tông xong, Vương Vũ cầm dao lảo đảo đi qua, lôi Bạch Băng đang hôn mê ở ghế lái ra, đâm bảy tám nhát dao vào người cô ta.

Vương Vũ nhìn thấy hết mọi chuyện thì đờ người: “Đó… Đó là tôi ư? Sao tôi lại làm ra chuyện này? Bạch Băng đâu? Bây giờ cô ấy thế nào rồi?”

Giang Thành nhìn thấy vẻ mặt hoang mang và hoảng sợ của Vương Vũ thì không biết nên nói gì, chẳng biết Vương Vũ thật sự không biết chuyện gì đã xảy ra hay chỉ đang giả vờ để không phải nhận tội.

Giang Thành dằn lòng xuống nói với Vương Vũ: “Vợ anh mất máu chết ngay tại chỗ rồi.” Diệp Hồng đứng bên cạnh phát hiện, khi Giang Thành nói ra những lời này, trên mặt Vương Vũ thế mà chẳng có vẻ gì là đau khổ cả.

Ngoài ra, dựa vào nét mặt anh ta, Diệp Hồng còn cảm giác được, dường như Vương Vũ rất hài lòng với kết quả này.

Diệp Hồng mở miệng nói: “Tội phạm Vương Vũ, anh say rượu lái xe, còn cố ý gây thương tích cho người khác, bây giờ chứng cứ rõ ràng, anh còn gì để nói không?”

Vương Vũ nghe Diệp Hồng nói thì sợ thất thần: “Đúng là tôi đã uống rượu khi lái xe, nhưng khi sau khi uống xong tôi không biết mình đã làm gì cả, chuyện này được quy vào diện tâm lý có vấn đề, đúng chứ?”

Giang Thành nghe Vương Vũ nói vậy thì im lặng, anh hiểu, hoá ra Vương Vũ lợi dụng lỗ hổng của pháp luật, nhưng Giang Thành sẽ không để cho Vương Vũ được như ý.

“Tâm lý có vấn đề hay không chúng tôi không biết, nhưng anh đã uống rượu tông người ta, ngoài ra, tôi thấy tâm lý anh như vậy thì đâu có vấn đề gì? Chỉ đơn giản là uống rượu giết người mà thôi.”

Giang Thành nói rồi bước đến bên cạnh Vương Vũ: “Anh nghĩ pháp luật chỉ dùng để trưng thôi à? Để tôi nói cho anh biết, anh trốn không thoát đâu, anh phải biết, anh sống trong một quốc gia có pháp luật thì anh sẽ không được phép làm xằng làm bậy.”

Vương Vũ nghe Giang Thành nói vậy thì phút chốc bật cười ha hả, nhưng Vương Vũ không nói gì lại làm cho Giang Thành sợ hãi ngoài ý muốn.

“Bây giờ tôi có mấy việc muốn hỏi anh, Bạch Băng là vợ anh, tại sao anh lại lái xe tông cô ta, còn giết hại cô ta, giữa hai người rốt cuộc có ân oán gì?”

Biểu cảm hoảng sợ và bối rối của Vương Vũ trong phút chốc lập tức trở thành chẳng sợ hãi điều gì: “Tôi không biết, tôi uống rượu quá nhiều, tôi chẳng biết mình làm gì cả, các người định tội thì định mau đi.”

Giang Thành nghe thấy những lời này của Vương Vũ thì nhíu chặt mày, vì thế anh quay đầu nói với Diệp Hồng: “Em đi sắp xếp người xét nghiệm máu của Vương Vũ, kiểm tra xem anh ta có dấu hiệu của ma tuý hay không.”

Diệp Hồng gật đầu, lập tức đến phòng pháp y gọi Dương Lạc làm xét nghiệm, xét nghiệm kiểu này một mình Dương Lạc cũng làm được, xem thời gian thì cũng không cần đến bệnh viện làm gì.

Trước khi có kết quả xét nghiệm của Dương Lạc, Giang Thành vẫn tiếp tục tra hỏi động cơ giết người của Vương Vũ, nhưng Vương Vũ không chịu hé răng một lời nào.

Đúng lúc này, Dương Lạc cầm báo cáo xét nghiệm, vội vàng đi vào nói nhỏ vào tai Giang Thành: “Vừa rồi tôi kiểm tra máu của Vương Vũ, tuy rằng không có dấu hiệu của ma tuý, nhưng có sự tồn tại của chất Daturaline.”

“Cậu nói là chất Daturaline? Sao có thể như vậy? Chẳng lẽ chuyện này có liên quan đến Thằng Hề?” Giang Thành hỏi một cách gấp gáp, nhưng Dương Lạc lại lắc đầu: “Tình huống cụ thể vẫn phải thẩm vấn anh ta đã, vụ án này tuyệt đối không đơn giản như vậy đâu.”

Lúc này, Giang Thành nhìn Vương Vũ đang im lặng, trong phút chốc không biết nói gì.

“Vừa rồi chúng tôi phát hiện trong máu của anh có chất Daturaline, tại sao anh lại hút nó? Anh tự nguyện hay bị người ta ép buộc?”

Vương Vũ nghe vậy thì cả người đờ ra, trong mắt chợt lóe: “Tôi chẳng biết anh nói gì, tôi không biết gì hết.”

Giang Thành nhìn thấy biểu cảm đó của Vương Vũ lập tức cảm thấy Vương Vũ nhất định có quan hệ bí ẩn với Thằng Hề, dù gì trong cơ thể anh ta cũng có sự tồn tại của chất Daturaline, hơn nữa, Giang Thành còn cảm thấy Vương Vũ chắc chắn biết gì đó, nhưng anh ta lại không chịu nói.

“Tôi không biết tại sao anh lại muốn giấu chúng tôi, nhưng anh phải biết, anh say rượu rồi giết người đã được khép thành tội hình sự, dựa theo hiểu biết của tôi về luật pháp thì anh nhất định sẽ bị tử hình.”

Vương Vũ nghe thấy lời Giang Thành thì trong mắt thoáng hiện sự đau khổ, nhưng đau khổ đó chỉ là thoáng qua mà thôi.

Đúng lúc này, đột nhiên Giang Thành nhớ ra, vừa rồi lúc anh đọc thông tin về Vương Vũ và Bạch Băng, phát hiện hai người bọn họ còn có một đứa con, nhưng đứa bé này chỉ mới bảy tám tuổi.

Giang Thành nghĩ một lát rồi từ từ mở miệng, nói: “Tôi biết bây giờ anh đã chẳng còn ôm hy vọng sống nữa, tuy không biết tại sao anh lại tuyệt vọng như vậy, nhưng anh có nghĩ đến con của anh không?”

Vương Vũ nghe thấy Giang Thành nhắc đến còn mình thì sững người, hốc mắt anh ta cũng đỏ lên: “Là tôi có lỗi với con tôi. Vì hành vi của tôi mà thằng bé trở thành trẻ mồ côi.”

“Vì vậy nên anh phải nhanh chóng nói chân tướng sự việc cho tôi biết, ít nhất sau này khi con anh hỏi đến, thằng bé cũng không cảm thấy mình là con của hung thủ giết người.”

Vương Vũ nghe thấy Giang Thành nói vậy thì có hơi chần chừ, ngay lúc đó, Diệp Hồng xem kết quả đã kiểm tra xong, gấp gáp hỏi: “Trong cơ thể của anh có chất Daturaline, người bình thường không thể có nó được, tại sao anh lại hút Daturaline?”

Vương Vũ mỉm cười khinh miệt: “Cô cũng nói rồi đấy, người bình thường không thể tiếp xúc mấy thứ này, sao tôi lại tự nguyện đi động vào mấy cái đó được chứ?”

Giang Thành nghe Vương Vũ nói xong, trong lòng đã đoán được đại khái bảy tám phần, chuyện này chắc chắn có liên quan đến Thằng Hề. Chẳng lẽ Thằng Hề ép Vương Vũ làm như vậy?

Giang Thành nghĩ vậy thì vội vàng hỏi: “Anh có quen người nào tên là Thằng Hề không?”

Giang Thành phát hiện, khi Vương Vũ nghe thấy hai chữ này thì cơ thể run lên bần bật, giống như rất sợ người này, chính vì biểu cảm này của Vương Vũ đã giúp mọi người càng thêm chắc chắn Vương Vũ có quan hệ gì đó với Thằng Hề.