Vân Bình Truyện

Chương 1: Linh Sư



Dưới màn đêm, một thân lam y, dùng một chiếc mạng trắng che đi một nửa khuôn mặt, chỉ để lại đôi mắt sáng long lanh, trên đầu thì tùy tiện búi một búi tóc được cố định bằng một cây trâm gỗ giản dị đang chậm rãi bước đến một vách núi của núi Yên Sơn, nàng ngẩng đầu nhìn lên phía một cây Minh Hương thảo màu vàng kim nằm trên một khối đá gắn liền với vách núi đó.

Nàng quan sát xung quanh một lúc rồi tiện tay với lấy một sợi dây leo treo lơ lửng dưới chân núi, kéo kéo sợi dây leo vài cái, sau khi đã xác nhận an toàn, nàng đồng thời dùng lực tay kéo mạnh sợi dây và dùng lực chân đạp xuống đất. Trong chốc lát nàng đã tới được chỗ cây Minh Hương thảo.

Lam y nữ tử ung dung duỗi tay trái ra định hái cây Minh Hương thảo thì một mũi tên bằng lửa từ đằng sau đâm thẳng về phía cánh tay nàng, ngay lập tức nàng rút tay lại, ngỡ ngàng nhìn mũi tên ngay trước mình rồi lại nhìn về hướng mà mũi tên được bắn ra.

Nàng nhìn thấy hai thân thể cao ráo, một thân hắc y, một thân lục y, trên mặt mỗi người cũng mang một chiếc mạng che đang tiến về phía dưới vách đá. Nàng suy nghĩ một lúc rồi lại tập trung vào việc chính, lập tức với lấy Minh Hương thảo một lần nữa, rồi một mũi tên lửa lại được bắn ra, bắn xuyên qua ngay trước mắt nàng.

Lam y nữ tử giật mình, nhưng vẫn nhanh chóng hái được cây Minh Hương thảo. Nàng buông lỏng tay cầm dây leo, trượt xuống chân vách núi, thấy được một mũi tên nữa đã được giương lên.

"Bỏ thứ trên tay cô xuống rồi đi đi" Lục y nam tử kéo căng dây cung.

"Tại sao chứ, rõ ràng là ta hái trước." Nàng nhíu mày.

Lục y nam tử thả dây cung ra, một mũi tên nữa được phóng ra bắn thẳng về phía nữ tử, nàng linh hoạt bước qua bên phải, nghiêng người, ngay khi nàng đưa tay ra sau lưng định triệu hồi vũ khí ra thì lại buông tay giữa chừng vì thấy trên eo lục y nam tử có một tấm lệnh bài, nàng nheo mắt cố nhìn kĩ một chút.

Đây chẳng phải là hoa văn trên lệnh bài của hoàng tộc Thiên Khải - một trong Ngũ Đại Cường Quốc sao? Đã vậy còn là Hỏa Linh Sư. Cộng thêm chiếc cung tên trên tay lục y nam tử kia cũng là một vũ khí quý hiếm trên đại lục - Hồng Hỏa cung. Hai kẻ này rốt cuộc là ai?

Tại Xích La Đại Lục, người tu hệ hỏa không chỉ mạnh mà còn ít vì nó rất khó điều khiển.

Lai lịch và thực lực của hai kẻ trước mặt khiến nàng khá lo lắng vì trước giờ nàng rất ít khi giao đấu với Linh Sư dưới núi, nàng chỉ đấu với một sốyêu thú xuất hiện gây nhiễu loạn nơi nàng sống. Không có kinh nghiệm thực chiến há có thể tùy tiện động thủ.

Phân vân một lúc, nàng lại nhớ tới lời dặn của biểu cô: "Không nên dây dưa với người của hoàng tộc".

Vì không muốn gặp phiền phức, nàng quyết định ném cây Minh Hương thảo qua phía hai nam tử trước mặt, nói với giọng điệu không tình nguyện.

"Hôm nay coi như ta xui xẻo, tặng cho các người vậy." Nói xong nàng ngang nhiên đi qua họ.

Lục y nam tử thu hồi cay cung trên tay, hai tay chuẩn xác ôm lấy cây Minh Hương thảo.

Ánh mắt sắc như đao của nàng và hắc y nam tử vô tình chạm vào nhau. Hắn thấy sự vô tư trong đôi mắt của nàng, nhưng nàng lại không thể thấy được bất kỳ cảm xúc nào trong đôi mắt của hắn, ánh mắt của hắn quá phức tạp đi.

"Biết điều sớm vậy có phải tốt hơn không, đỡ cho bổn gia ra tay với nữ tử." Lục y nam tử nói với giọng khinh bỉ.

Lam y nữ tử cũng không nhịn thua: "Dù sao thì bố thí vài món đồ cũng tích được đức mà!"

Nghe thấy nữ tử mỉa mai mình, hắn quay đầu muốn chạy lại cho nàng một trận nhưng lại bị hắc y nam tử cản lại, y nói nhỏ: "Tập trung vào chính sự."

Lam y nữ tử hai tay chắp sau lưng đi càng lúc càng xa hai người kia, vừa đi vừa nghĩ thầm trong lòng: Rốt cuộc hai kẻ đó là ai? Hoa văn như thế thì chắc là Vương gia hay Nhiếp chính vương gì đó nhỉ?

Nàng suy nghĩ một lúc rồi cũng mặc kệ, cứ thế tiếp tục ung dung đi về chỗ ở của mình.

Ở dưới vách núi vừa rồi, ánh mắt lục y nam tử dõi theo nữ tử đang đi xa dần, quay đầu đưa Minh Hương thảo lên trước mặt hắc y nam tử bên cạnh mình.

"Điện hạ, người có chắc là loại cây này có thể giải được độc cho An Vương điện hạ không?" Lục y nam tử nhìn quanh cây Minh Hương thảo với vẻ mặt tràn đầy nghi ngờ.

"Yên tâm, ta đã tìm hiểu qua, sách cổ có một phương thuốc chữa bệnh liệt, có chút lạ nhưng nên thử vẫn tốt hơn. Được rồi, nhanh chóng về chuẩn bị những dược liệu còn lại đi. Phải đảm bảo rằng tháng sau là hoàng thúc hoàn toàn được chữa khỏi."

"Vâng."

*

Tại Yên Sơn Quan, khi mọi thứ trong quan đều chìm vào giấc ngủ, một lam y nữ tử đẩy nhẹ cửa bước vào một căn phòng đơn sơ, chỉ có vài món đồ nội thất như giường, bàn, ghế và vài món đồ trang trí.

Trên chiếc bàn ở ngay giữa trung tâm căn phòng, có một hoàng y nữ tử, đang may một chiếc khăn tay, trên đầu có hai búi tóc nhỏ, đôi môi mỏng như cánh hoa, hai má có chút hồng hào cùng đôi mắt sáng ngời nhìn về phía nàng trông vô cùng xinh xắn.

Lam y nữ tử tươi cười, chạy lại chiếc bàn, nàng ngồi xuống bàn, tháo mạng che mặt xuống, tay trái rót một ly trà, tay phải cầm một chiếc bánh hoa quế lên ăn.

Lam y nữ tử thếmà lại là một đại mỹ nhân, ngũ quan của nàng đều hoàn hảo, sống mũi cao, đôi mắt sáng, đôi môi căng mọng, làn da trắng nõn.

"Điện hạ, người đói lắm sao? Chỉ hái một cây Minh Hương thảo thôi mà."

"Ta không đói, chỉ là thích ăn đồ muội làm. À đúng rồi Tiểu Linh này, hôm nay ta có gặp hai kẻ, là người của hoàng tộc Thiên Khải đó."

Hoàng y nữ tử đó là thân hầu của lam y nữ tử - Tiểu Linh. Cô là Thủy Linh Sư, tính tình dịu dàng, ôn nhu lại rất ngây thơ. Được cái là cô giỏi những việc như thêu thùa, nấu nướng.. Tiểu Linh từ nhỏ đã đi theo, học tập và chơi đùa với lam y nữ tử nên hai người rất thân thiết, quan hệ như tỷ muội, giữa hai người không có bất kỳ sự ràng buộc nào về thân phận.

Còn lam y nữ tử là vị Công Chúa mất tích năm mười ba tuổi khi đang trên đường du ngoạn ngoài cung - Vân Bình Công Chúa Tạ Nhược Hi.

Từ khi sinh ra, Tạ Nhược Hi đã là người được yêu thương, chiều chuộng nhất trong cung, nàng còn được Huyền Linh Quốc Vương quan tâm hơn cả hai vị Hoàng huynh của mình. Nhưng vào năm nàng mười ba tuổi, biến cố xảy ra, mẫu hậu của nàng tức là Huyền Linh hoàng hậu, người từng là vị Tướng quân đánh đâu thắng đó, bách chiến bách thắng, không sợ sống chết chốn sa trường, lại bị trúng độc ở chốn thâm cung mà ra đi. Sau đó Tạ Nhược Hi còn liên tục bị ám sát nên đành phải nhờ vả biểu cô của nàng là Thục Phi lên kế hoạch cho nàng và Tiểu Linh trốn ra ngoài cung sinh sống, đợi đến thời điểm thích hợp mới quay trở lại.

Khác với Tiểu Linh, Tạ Nhược Hi là Hàn Linh Sư, tính tình thẳng thắn, thông minh nhưng vô cùng nghịch ngợm, hai mươi tuổi mà như một đứa trẻ tám tuổi. Cầm kỳ thi họa, bày binh bốtrận.. nàng đều tinh thông. Linh lực của nàng cũng rất đặc biệt, không giống những loại băng bình thường là màu trắng mà băng của nàng là băng có màu xanh dương, gọi là lam băng, từ trước đến giờ chỉ có duy nhất hai người có linh lực là lam băng đó chính là Hàn Viễn và nàng, nhưng Hàn Viễn đã chết từ trăm năm trước, điều này khiến nàng trở thành người tu luyện hệ băng đặc biệt nhất đại lục Xích La.

Chỉ là từ khi sinh ra, không biết vì lý do gì mà nàng bị trúng Hàn độc, cứ mỗi tháng thì độc sẽ phát tác một lần không cố định thời gian cụ thể, khiến cho bên trong cơ thể nàng lạnh như đóng băng. Nàng bị dày vò như thế suốt hai mươi năm và cách duy nhất để giải độc mà nàng biết chính là lấy độc trị độc, chỉ cần nàng dùng linh lực của mình tạo ra để áp chế rồi đẩy hết Hàn độc ra ngoài là được. Nàng đã bắt đầu dùng cách này ba năm trước nhưng do để Hàn độc ở quá lâu trong cơ thể nàng hơn nữa chỉ có thể ép độc ra lúc độc tái phát nên sẽ mất khá nhiều thời gian để từ từ ép toàn bộ độc ra.

"Hoàng tộc Thiên Khải? Sao họ lại biết đến nơi này?" Tiểu Linh lộ vẻ mặt bất ngờ nhìn Tạ Nhược Hi.

"Chắc là vì An Vương. Minh Hương thảo là dược liệu quan trọng nhất trong phương thuốc duy nhất có thể giải độc cho y." Tạ Nhược Hi suy nghĩ một chút rồi đặt ly trà xuống bàn đáp.

Biểu cô của nàng từng nhắc đến một người là An Vương - hoàng đệ của Thiên Khải quốc vương, năm ba mươi tư tuổi bị trúng độc, liệt mất hai chân. Mà mấy năm nay, người duy nhất còn quan tâm đến bệnh tình của An Vương cũng chỉ có thể là đứa cháu trai mà y yêu thương nhất thôi.

Nghĩ đến đây, Tạ Nhược Hi cũng đoán được phần nào về thân phận của hai kẻ kia.

"Vậy công chúa sẽ không vì một cây Minh Hương thảo mà đánh nhau với họ đấy chứ? Chúng ta không nhất thiết phải mang cây này tặng cho Thục Phi nương nương đâu a."

"Ta biết chứ, nên ta đã sớm đưa cho họ rồi, nếu mà đánh nhau ở đây thì sợ là gây động tĩnh lớn sẽ gây chú ý." Tạ Nhược Hi đưa tay trái lên chống cằm nhìn Tiểu Linh.

"Công chúa anh minh." Tiểu Linh tươi cười.

Nói chuyện được một lúc thì Tạ Nhược Hi sai Tiểu Linh đi chuẩn bị đồ cho kế hoạch ngày mai của mình.

Tiểu Linh nghe xong lời dặn dò của Tạ Nhược Hi thì hành lễ rồi nhanh nhẹn về phòng.

*

Trong một căn phòng khá cầu kỳ của quán trọ Lưu Gia, có hai nam tử ngồi bên cạnh một cái bàn gỗ nhung.

"Minh Hương thảo?"

Người ngồi bên trái là An Vương - Hoàng đệ của Thiên Khải quốc vương Mộ Dung Hà, chỉ mới hơn ba mươi tuổi. Y ngồi trên một chiếc xe lăn và mang trên mình một bộ tử y tao nhã. Y là Mộc Linh Sư, là thần y có tiếng ở Xích La Đại Lục nhưng lại không chịu giải độc, muốn tránh xa triều chính, do nhiều lần được khuyên răn nên y mới quyết định chữa trị.

Còn người ngồi bên phải đang ngồi trên một chiếc ghê gỗ chính là hắc y nam tử lúc nãy, y là con trai thứ hai của Thiên Khải quốc vương - Thành Vương Mộ Dung Thành. Y là Hỏa Linh Sư, tính cách giảo hoạt, thông minh, gọi chung là đa mưu túc trí, tài sắc vẹn toàn. Là vị hoàng tử có thực lực rất mạnh tại Xích La Đại Lục, mới hai mươi ba tuổi nhưng thế lực lại không hề nhỏ, vị "Thiên chi kiêu tử" này còn là một trong Ngũ đại công tử Linh Vân.

"Đúng vậy thưa Hoàng thúc. Đây chính là dược liệu quan trọng nhất để có thể giải độc cho thúc đó."

"Nhưng không phải loại cây này chỉ mọc ở vực sâu sao? Con làm sao lấy được nó? Có bị thương ở đâu không?"

Mấy năm nay Minh Hương thảo đ, rất nhiều người đồn rằng loại cây này chỉ mọc ở vực sẫua dần trở nên quý hiếm, thậm chí là có yêu thú canh giữ nhưng ít ai biết rằng những lời đồn ấy chỉ là để đánh lạc hướng người khác mà thôi.

Mộ Dung Thành cười nhẹ rồi kể tóm tắt lại hành trình mình tìm kiếm ra loại cây này nhưng lại không hề nhắc đến lam y nữ tử kia.

"Núi Yên Sơn?" Mộ Dung Hà suy nghĩ một lúc.

Núi Yên Sơn vốn chỉ là một ngọn núi nhỏ tại lãnh thổ ở phía Bắc Huyền Linh quốc lại không có nhiều yêu thú nên rất ít ai biết đến. Một loại dược liệu quý hiếm như thế này mà lại mọc ở một ngọn núi nhỏ thì quả thực khó có ai có thể lường đến được.

"Tốt lắm, tốt lắm. Thành nhi càng ngày càng lợi hại hơn rồi, đợi khi nào về Thiên Khải, Thái Hậu nhất định sẽ rất vui a." Mộ Dung Hà bỗng chốc cười lớn.

"Con đi sắc thuốc cho người trước, người nghỉ ngơi đi ạ." Mộ Dung Thành cười tươi.

Mộ Dung Hà gật đầu.

Nói xong Mộ Dung Thành hành lễ với An Vương rồi vui vẻ đi đến phòng bếp của quán trọ.

Trong phòng bếp, Mộ Dung Thành vừa nhìn vào cây Minh Hương thảo, vừa nghĩ tới lam y nữ tử kia, ánh mắt của cô để lại cho Mộ Dung Thành một ấn tượng khá lớn. Y cũng có vài suy đoán thoáng qua về lai lịch của lam y nữ tử đó nhưng lại không có cơ sở gì.

Một lúc sau, lục y nam tử cầm một đống thảo dược quý hiếm bước vào phòng bếp.

"Điện hạ, dược liệu đã chuẩn bị xong hết rồi."

Lục y nam tử tên Mộ Tín, là thân tín bên cạnh Mộ Dung Thành từ nhỏ, cha hắn là một vị Tướng Quốc của Thiên Khải.

"Được rồi, vậy là chỉ cần qua vài ngày là Hoàng thúc sẽ có thể đi lại thôi."

Mộ Tín đưa các dược liệu trên tay cho Mộ Dung Thành.

Mộ Dung Thành nhìn cách sắc thuốc trong sách cổ rồi tỉ mỉ làm theo, qua nửa canh giờ thì đã hoàn thành xong các bước đầu, chỉ cần chờ 2 canh giờ là hoàn thành sắc thuốc.

Mộ Tín nhìn ra ngoài cửa sổ rồi chợt nhớ ra gì đó quay sang nói với Mộ Dung Thành.

"À đúng rồi điện hạ, tháng sau là học viện sẽ cho đi học lại đó."

"Kết thúc vụ án rồi sao?"

"Nghe nói là kết thúc rồi nhưng thực chất vẫn chưa bắt được hung thủ."

Mộ Dung Thành suy nghĩ một chút rồi thở dài. Dù sao thì học viện cũng đã đóng cửa suốt một tháng vì một vụ án kì lạ. Vì sợ sẽ có thêm nạn nhân nên học viện đành phải cho học viên nghỉ cho đến khi vụ án kết thúc.

Mộ Tín về phòng để chuẩn bị vài thứ cho ngày đi học trở lại ở tháng sau. Còn Mộ Dung Thành vẫn ở lại phòng bếp tiếp tục đợi thuốc sắc xong.

*

Sáng sớm tại núi Yên Sơn, mặt trời vừa bắt đầu mọc, tiếng chim làm xao động cả một khu rừng.

Ở trong sân của Yên Sơn quan, có một hoàng y nữ tử, trông tầm gần bốn mươi tuổi ăn mặc cầu kỳ, trông hết sức lộng lẫy, kiêu sa. Phía sau bà có năm nô tì và năm thị vệ nghiêm trang đi theo bà.

Những tăng nhân trong Quan vừa nhìn thấy bà là nghiêm nghị hành lễ. Vừa nhìn đã biết là người có thân phận cao quý.

Một người có thân phận đặc biệt như thế mà lại thường xuyên đến một nơi nhỏ bé như thế này thì còn có thể là ai ngoài sủng phi của Huyền Linh Quốc Vương - Thục Phi Lâm Uyển Dư. Bà là tỷ tỷ của Lâm Đại tướng quân đang trấn giữ biên cương phía Bắc và là biểu muội của tiên Hoàng Hậu. Bà cũng từng tu luyện hệ thủy, nhưng sau khi Huyền Linh Quốc Vương lên ngôi, bà là người đầu tiên nhập cung, trở thành sủng phi của quốc vương và hạ sinh ra hai người con, tất nhiên ở trong cung sẽ không cần dùng linh lực nên bất cứ ai đã vào cung được một hoảng thời gian dài thì đều sẽ quên mất cách điều khiển linh lực của mình.

Trong cung ngoại trừ Quốc Vương và tiên hoàng hậu, bà là người yêu thương Tạ Nhược Hi nhất. Trong suốt bảy năm, bà yên phận không tham gia tranh đấu trong hậu cung và thường xuyên lên Yên Sơn Quan bí mật thăm Tạ Nhược Hi.

Bà đi ngang qua Tạ Nhược Hi đang quét sân, hai người lén nhìn nhau, Tạ Nhược Hi khẽ gật đầu một cái. Lâm Uyển Dư bỗng dừng lại quay đầu nhìn qua chiếc vòng trên tay Tạ Nhược rồi chạy lại cầm tay y.

"Chiếc vòng này.. chiếc vòng này không phải là của biểu tỷ sao?" Lâm Uyển Dư lộ vẻ bất ngờ nhìn lên Tạ Nhược Hi.

Lâm Uyển Dư gấp gáp hỏi lý do chiếc vòng được đeo ở trên tay Tạ Nhược Hi.

"Ta.. ta.." Tạ Nhược Hi tỏ vẻ sợ hãi, ấp úng trả lời.

Một Tăng nhân trong Quan thấy vậy liền chạy lại nói.

Bảy năm trước, một số Tăng nhân trong Quan xuống núi mua đồ thì gặp Tạ Nhược Hi ở bên đường đang bị thương và khóc lớn. Vì thấy thương xót nên họ mang nàng về chữa trị và nuôi dưỡng. Dù các Tăng nhân có hỏi như thế nào, bao nhiêu lần về lai lịch của nàng nhưng nàng vẫn chỉ lắc đầu. Sau một khoảng thời gian thì Tăng nhân trong Quan cũng không quan tâm đến lai lịch của nàng nữa.

"Vậy chiếc vòng này thì sao?" Lâm Uyển Dư cầm tay Tạ Nhược Hi đưa lên trước mặt nói.

Vị Tăng nhân kia nói rằng chiếc vòng này đã ở trên tay Tạ Nhược Hi vào lần đầu tiên gặp nàng rồi.

"Hi Nhi? Là Tạ Nhược Hi sao?" Lâm Uyển Dư vừa cười vừa rơi nước mắt.

Vị Tăng nhân kia nghiêng đầu thắc mắc.

Lâm Uyển Dư lau nước mắt, vẫn chỉ tươi cười quay qua cầm hai tay Tạ Nhược Hi lên hỏi nàng đủ thứ.

Tạ Nhược Hi vẫn cúi đầu xuống thấp không nói gì.

"Có phải Hi nhi rất thích ăn bánh quế hoa không?" Lâm Uyển Dư quay qua hỏi vị Tăng nhân kia.

Vị Tăng nhân gật đầu.

"Vậy là đúng rồi, đúng là con rồi. Cho dù mất trí nhớ nhưng chắc chắn khẩu vị vẫn còn nguyên." Lâm Uyển Dư vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc quay qua nói với Tạ Nhược Hi.

"Người biết ta sao?" Tạ Nhược Hi bỗng ngẩng đầu nói nhỏ.

"Đương nhiên rồi!" Lâm Uyển Dư nhìn Tạ Nhược Hi nói lớn.

"Con chính là con gái của Huyền Linh Quốc Vương và tiên Hoàng Hậu - Vân Bình Công chúa."