Vãn Ca Phi

Chương 56: Ý đồ Giá họa



Ngu Vãn Ca nhìn Tiểu Phúc Tử ngã trên nền đất, cuối cùng cũng dời ánh mắt nhìn sang chỗ khác.

Trong phạm vi quyền lực, thì bề trên dường như luôn thích lấy máu tươi và tính mạng của người khác để làm nền tảng của quyền lực. Khi bạn đã lún sâu vào vòng xoáy quyền lực, nếu không thể trở thành một kẻ thống trị, thì bạn chỉ có thể bị người khác chi phối. Và đây, có lẽ chính là một cuộc sống đầy máu chó mà người ta thường hay gọi.

Bỗng nhiên, gian điện kế bên của Ông Hòa Cung đột nhiên bốc cháy, ngọn lửa bốc lên cực nhanh, gào thét dữ dội trong cơn gió lạnh, phun ra những ngọn lửa đỏ khổng lồ.

"Cháy rồi! Cháy rồi! Mau! Mau đi lấy nước lại đây! Mau lên!"

Vì là mùa đông nên các dòng sông hay suối đều bị đóng băng, cho nên cung nữ và thái giám đều phải xách các thùng nước chạy ra hồ giếng gần đó, vừa chạy vừa la hét, trong lúc nhất thời gây ra một trận hoang mang hỗn loạn mãi không ngớt.

Nhìn ngọn lửa bên ngoài, Ngu Vãn Ca buột chặt chiếc áo choàng, không nhanh không vội, thừa dịp mọi người đang hỗn tạp, đẩy cửa bước ra.

Lúc này, Uông Trực đang ngồi ở trên chiếc kiệu ghế, phía dưới chân ghế, là tám con tiên hạc. Hắn nhắm mắt nghỉ ngơi, khắp người tỏa ra sự tàn nhẫn, hung ác. Còn Hạ Trình, đang ngồi ở kiệu ghế bên cạnh, rất dè dặt và thận trọng phục dịch hắn.

Nhưng vừa ngẩng đầu lên, từ đằng xa đã nhìn thấy ngọn lửa từ phía Ông Hòa cung bốc tới, Hạ Trình nhíu mày một cái thật sâu.

Khi cả hai đi đến được Ông Hòa cung, thì ngọn lửa đã được dập tắt.

"Đã có chuyện gì vậy?" Hạ Trình lo lắng nói.

"Hồi bẩm công công, gian điện kế bên bị cháy, hiện giờ đã được dập tắt."

Hạ Trình nhướng mi, rồi nhìn vẻ mặt của Uông Trực, sau đó quay đầu nói: "Một lũ ngu xuẩn, còn không mau dọn dẹp sạch sẽ đi."

Sau khi cho lui cung tỳ, Hạ Trình đi trước dẫn đường: "Đại Tổng Quản, bên này, mời. Nô tài đã cho Tiểu Phúc Tử ở bên trong chờ ngài rồi."

"Uhm" Uông Trực được người đỡ xuống ghế kiệu, nghiêng mắt nhìn Hạ Trình.

Hạ Trình căng thẳng lau đi mồ hôi ở trên trán hắn, rồi trở nên cung kính hơn.

Cánh cửa bị đẩy ra, nhìn Thấy Tiểu Phúc Tử đang nằm im bất động ở trên nền đất, cách đó không xa còn có một người cung tỳ đang đứng đó run rẩy.

"Là chuyện gì đây?" Uông Trực hai mắt nhắm nghiền, trong lòng rất không vui.

"Lúc nô tài.. Lúc nô tài.. vừa rời đi, thì Tiểu Phúc Tử vẫn còn rất tốt, nhưng, tại sao.. tại sao.." Hạ Trình hoảng sợ quỳ trên nền đất.

Một tia sáng lóe lên trong đôi mắt đang cụp xuống của Hạ Trình. Hôm nay, với danh nghĩa kiểm tra vở kịch của Tiểu Phúc Tử, nên hắn đã cho mời Đại Tổng Quản đến, mục đích là đem cái chết của Tiểu Phúc Tử giá họa cho Ngu Vãn Ca. Ngu Vãn Ca là người của Châu Vượng, chỉ cần tang chứng vật chứng đầy đủ, thì Đại Tổng Quản sẽ cho rằng Châu Vượng vì sợ Hạ Trình lấy được thịnh sủng, cho nên mới giết chết Tiểu Phúc Tử này, thậm chi không ngại làm hỏng luôn chuyện của Đại Tổng Quản.

Sáng sớm hôm nay, Uông Trực đã thổi phồng với hoàng thượng rằng, bên người đang có một đứa nô tài múa rối hát kịch rất hay, nay tên nô tài này đã chết, ngày mai hoàng thượng cho diện kiến, thì hắn làm sao có thể giao nộp ra?

Cho nên, món nợ này, hắn nhất định sẽ tín lên đầu của Châu Vượng. Cho dù có là Ngu Vãn Ca hay là một tên hoạn quan Châu Vượng, thì cũng sẽ không thoát nổi đâu!

Sự thật đúng như lời dự đoán của Hạ Trình, mặc dù chưa hỏi đến cung tỳ kia, nhưng y theo tâm tư của Uông Trực, thì quả thật hắn đã suy đoán lên người của Châu Vượng. Mặc dù hắn luôn dung túng cho Hạ Trình và Châu Vượng ngày ngày tranh giành cấu xé lẫn nhau, cũng không thảo phạt bọn họ. Nhưng nếu Châu Vượng không biết phân biệt tốt xấu và không có chừng mực trong công việc của hắn, thì tất nhiên hắn sẽ không nhân từ mà bỏ qua cho!

Ánh mắt của Uông Trực rơi vào trên người của cung tỳ đang núp ở góc bàn kia, ánh lên tia sát ý, lạnh lùng nói: "Ngươi là nô tỳ của ai!"

Hạ Trình đắc thắng giương mắt lên, khi nhìn rõ người cung tỳ kia, thì cả người đều sững sờ, ngẩn ra.