Vãn Ca Phi

Chương 57: Giết người giấu mặt



"Ngươi là người ở đâu? Vì sao lại tới nơi này?" Hạ Trình cau mày, nhìn gương mặt xa lạ ở trước mắt.

Vẻ mặt Thải Linh đầy kinh hãi, hoảng sợ nói: "Nô tỳ.. Nô tỳ.. là Thải Linh, là cung nữ ở Thượng cung cục."

Suy nghĩ của Hạ Trình nhanh chóng chuyển động, rõ ràng hắn đã cho mời Ngu Vãn Ca đến đây, vì sao lại biến thành cung nữ này rồi? Thải Linh? Đó chẳng phải là cung nữ đối thực của Châu Vượng sao?

Thượng Cung Cục chính là nơi thuộc quyền cai quản của Châu Vượng. Hôm nay, người cung tỳ của Thượng cung cục lại xuất hiện ở đây, Tiểu Phúc Tử thì lại chết rồi, chẳng phải đây là những chứng cứ chứng minh Châu Vượng chính là kẻ khả nghi nhất sao!

Thấy kế hoạch của mình diễn ra tốt đẹp, Hạ Trình liền thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng có chút lo lắng bất an, nhưng đang yên đang lành, vì sao lại không thấy Ngu Vãn Ca kia? Và còn trận lửa cháy đột ngột khi nãy nữa?

"Tên Châu Vượng này lá gan ngày càng lớn nhỉ. Đi gọi hắn qua đây cho ta." Uông Trực nheo mắt lại, mày kiếm rậm rạp, hốc mắt lõm sâu, sống mũi cao, mang theo vài phần âm khí nguy hiểm, thâm độc và gian trá.

"Ngươi tên Thải Linh?"

"Vâng."

"Là ngươi đã giết Tiểu Phúc Tử sao? Nếu ngươi thành thật khai báo, gia gia ta sẽ lưu lại cho ngươi một con đường sống." Trong lời nói của Uông Trực, từng câu từng chữ đều mang theo sự âm hiểm tàn độc, khiến Thải Linh hoảng sợ, run rẩy không ngừng.

"Hắn.. không phải do nô tỳ giết, thật mà, nô tỳ không có giết người."

Uông Trực vươn bàn tay ra, đã bóp chặt cổ họng của Thải Linh: "Thật sự, ngươi không có giết hắn?"

Thải Linh tuyệt vọng vùng vẫy, hoảng sợ, kinh hãi mở to mắt: "Khụ Khụ"

Đúng lúc này, Châu công công đến: "Thỉnh an Đại tổng quản."

"Gia gia ta còn nghĩ đó là ai? Thì ra là Châu công công." Uông trực ném thải Linh xuống đất, quay người đi về phía của Châu Vượng, khom lưng, mỉm cười dùng hai tay đỡ lấy gười từ trên mặt đất đứng lên.

Thế nhưng, Châu Vượng vụt một tiếng, đã nhanh chóng quỳ xuống, thẳng thắn nói: "Trước khi đến đây, nô tài có nghe nói công công Tiểu Phúc Tử đã chết. Nô tài đi theo công công đã nhiều năm, cho dù công công coi nô tài như hạt cát, nô tài cũng cung kính ngài như thánh chỉ. Huống chi, đối với chuyện này công công đặc biệt rất để ý, nô tài làm sao có thể phá hỏng đại sự của công công được."

Châu Vượng nói vô cùng nghiêm túc và cũng không né tránh. Mở miệng ra là đã kiên quyết nói rằng hắn không vì ân oán cá nhân mà lấy chuyện của Uông Trực ra làm trò đùa.

Uông Trực đứng thẳng, từ trên cao trịch thượng nhìn xuống Châu Vượng, liếc mắt một cái, cũng không nói gì.

Châu Vượng lại lần nữa trung thành nói: "Nếu chuyện này thật sự là do nô tài làm, nô tài nguyện bị thiên lôi đánh chết, ngũ mã phanh thây!"

Hạ Trình nheo mắt, được lắm Châu Vượng, ngươi dám dùng lời thề độc để loại bỏ sự nghi ngờ của Tổng quản, ha.. ha.. Nhưng dù gì đi nữa.. cái oan uổng này, ngươi cũng phải nhận thôi!

Bước lên phía trước, Hạ Trình nói: "Nô tài cũng tin rằng Châu công công không phải là kẻ làm ra chuyện như vậy. Có thể là do chính cung nữ này đã tự chủ trương, muốn lấy lòng Châu công công, mà phá hỏng chuyện của ngài."

Trong lòng Châu Vượng cười nhạt, Hạ Trình đang cố ý đánh kế bất hòa ly gián, vì thế mới đổ hết trách nhiệm lên người của Thải Linh, hy vọng Thải Linh có thể cắn ngược lại mình một phát. Đồng thời cũng ám chỉ Tổng quản rằng, dù chuyện này không do hắn xúi giục, thì Thải Linh cũng vì hắn mới làm ra chuyện như vậy, suy cho cùng, hắn cũng không thoát khỏi liên quan!

Cũng may, hắn đã thông báo một tiếng cho Thải Linh trước, nói nàng biết rằng Tổng quản sẽ không bỏ qua cho cô, nhưng hắn đã cho người mua chuộc người trong bộ hình rồi, đến lúc đó sẽ có người bí mật đưa cô ra khỏi cung, lợi ích nhiều như thế, tất nhiên, hắn sẽ không lo lắng Thải Linh sẽ phản bội hắn.

||||| Truyện đề cử: Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn! |||||

"Kéo tên tiện tỳ này xuống, đánh chết cho ta, còn về phần Châu công công ngươi.." Uông Trực lạnh lùng nói, trong mắt lóe lên tia sát ý.

Châu Vượng vội vàng lấy từ trong tay một quyển sách vẽ ra nói: "Nô tài đã chuẩn bị một quyển sách vẽ từ trước, thần nghĩ có thể thay thế vở kịch múa rối bóng để xoa dịu bệ hạ."

Hạ Trình cười nói: "Thật là trùng hợp, nô tài cũng vừa mới chuẩn bị một quyển sách vẽ. Kính xin Tổng quản xem thử."