Vãn Ca Phi

Chương 70-2: Chạy thoát! (2)



Sau khi Ngu Vãn Ca tỉnh lại, thì đã thấy mình đã quay lại chỗ ở của Đông Hán xưởng, nàng muốn giơ tay lên nhưng lại cảm thấy vô cùng khó khăn, vừa cử động liền cảm thấy bàn tay to đang ôm trên eo nàng không còn mềm mại, êm ái như trước nữa, tựa như một chiếc thùng sắt vững vàng, giam cầm nàng ở trong lòng.

Nàng còn chưa kịp định thần lại, thì một nụ hôn thô lỗ đã rơi xuống, khuôn mặt mê hồn của hắn đã vô số lần phóng đại ở trước mắt nàng, nàng có thể rõ ràng cảm nhận được một mùi hương nhàn nhạt của người nam nhân đó.

Chiếc lưỡi linh hoạt của nam nhân đã cạy mở đôi môi của người con gái, thần tốc tiến vào, công thành đoạt đất, như muốn xé nát, nuốt nàng vào trong bụng.

Ngu Vãn Ca khẽ nhíu mày, trong lòng của Bắc Đường Yêu lóe lên một tia mất mát, có phải nàng chán ghét hắn ư?

Người nam nhân như một mãnh thú không biết thỏa mãn, tham luyến món ngon ở trước mặt, mãnh liệt ngoạm lấy đôi môi nhỏ xinh của người con gái.

Hô hấp của Ngu Vãn Ca dần dần dồn dập, muốn đẩy nam nhân đó ra, nhưng lại vô lực, chỉ có thể để mặc hắn làm bậy.

Cảm nhận được đầu lưỡi mềm mại đó đang tùy ý dạo quanh miệng nàng, cùng sự chiếm hữu và cướp đoạt độc đoán, trực giác của Ngu Vãn Ca cảm thấy người nam nhân trước mặt này dường như đã khác hẳn lúc xưa.

Một lúc sau, hắn mới bằng lòng rời đi, trên khóe môi còn vươn ra một tia chỉ bạc, khẽ liếm liếm đôi môi đỏ mọng, mang theo một sự mê hoặc vô biên.

Ngu Vãn Ca thầm mắng một tiếng yêu tinh, rồi nhắm mắt lại, không nhìn thấy bên tai hắn giờ đã đỏ bừng và tiếng tim đập dữ đội của hắn.

Đôi mắt của Bắc Đường Yêu mang một vẻ u ám, đôi mắt màu lưu ly kia gần như trong suốt, dễ dàng che giấu mọi cảm xúc, nhưng trên khóe mắt lại mang theo một chút ma lực quyến rũ, chỉ cần một cái nhìn của hắn cũng đủ khiến người ta phải tước vũ khí, hai tay đầu hàng.

Bắc Đường Yêu đến gần tai của người con gái, thì thầm: "Vãn Vãn, nếu nàng không thể yêu ta, thì hãy giả vờ yêu ta, ta sẽ cam tâm tình nguyện vì nàng làm tất cả mọi thứ."

Vãn Vãn, từ lâu ta đã nguyện làm mọi thứ cho nàng, nhưng nàng lại nói tình yêu chỉ là thủ đoạn để lôi kéo lòng người, cho nên, nàng hãy yêu ta bằng một cảm xúc giả dối của nàng, để ta có thể chìm đắm trong ảo tưởng này rồi mãi không tỉnh lại.

Ngu Vãn Ca nhìn người nam nhân trước mặt, đột nhiên cảm thấy vô cùng xa lạ, đôi mắt hờ hững càng trở nên trong suốt, mang theo sự lạnh lùng và tàn nhẫn vô cùng, thật khiến người ta nhìn đến mà đau lòng.

Bắc Đường Yêu duỗi tay lấy ra một chiếc gương đồng được để ở dưới chăn, sờ qua sờ lại gò má mình, cẩn thận quan sát người trong gương, rồi hài lòng gật đầu, mỉm cười nói: "Quả nhiên rất tuấn mỹ."

Khóe mắt của Ngu Vãn Ca giật giật, nhưng cuối cùng cũng không nói ra lời nào.

Hai người ở trong bầu không khí quỷ dị này tu dưỡng mấy ngày, thân thể nàng mới khôi phục được một chút, nhưng mấy ngày này, Bắc Đường Yêu lại dính vào nàng một cách đáng kinh ngạc.

"Vãn Vãn, chữ này ta viết không đẹp." Bắc Đường Yêu đang luyện thư pháp, hét lên.

Ngu Vãn Ca đau đầu bước tới, nhìn dòng chữ ngoằn ngoèo viết trên tờ giấy trắng khổng lồ: "Viết lại đi, để ta xem."

Bắc Đường Yêu lanh trí viết lại, và đó là một nét viết tự nhiên, nhưng đã bị hắn xoắn qua xoắn lại, khiến người nhìn đến cũng không thể chịu được khi nhìn thẳng vào nó.

"Nét ngang viết thẳng đừng run run, nét dọc viết càng ngắn càng tốt."

Giọng nói khàn khàn, không nhanh không chậm, khiến người ta nghe thấy, lòng cũng vô hình cảm thấy thoải mái, an lòng.

Bắc Đường Yêu vẫn viết ngoằn ngoèo, khúc khuỷu, và Ngu Vãn Ca cũng không hề tức giận, mà chỉ lặp đi lặp lại: "Nét ngang dài quá, nét xiên ngắn quá, viết lại lần nữa."

Bắc Đường Yêu cố tình viết kém, vốn định để Ngu Vãn Ca nắm tay hắn chỉ dạy tận tình, nhưng ai ngờ, nàng vẫn trầm trầm không nóng không giận, cuối cùng, là hắn bị mất khí thế, liền dựa lưng vào một cái ghế, ném chiếc bút đi, vài giọt mực loang ra trên mặt giấy, tựa như một người công tử được nuông chiều nói: "Không viết, ta không viết nữa.."

Một nụ cười nhàn nhạt nở trên khóe miệng của Ngu Vãn Ca: "Vậy thì ta đi đọc sách đây."

Bắc Đường Yêu nghe vậy, trong lòng có chút nóng nảy: "Ta chỉ là viết không nổi nữa, Lão nhân gia trong Quân cơ đã dạy ta rất nhiều, nhưng ta vẫn là chưa viết được.."

Ngu Vãn Ca cũng không vạch trần hắn, đứng ở bên cạnh hắn, nhìn vào những cuốn sách mà hắn ta lật giở một cách ngẫu nhiên, giảng giải cho hắn: "Ở đây, có năm thứ: Trong nguyên nhân, thì có lý do, có tạo phản, thì sẽ có sống, hoặc chết. Năm câu này đều đúng, Không ai biết Kỳ Đạo, là vị thần kỷ cương, người là quân vương chi bảo. Câu này muốn nói là.."

Bắc Đường Yêu liếc mắt xuống, nhưng không có dán mắt vào quyển sách ở phía dưới, mà cứ nhìn chằm chằm vào bàn tay của nàng, nàng giống như một đóa hoa mạn đà la nở rộ trên đường Hoàng Tuyền, biết là độc dược, nhưng vẫn luôn hấp dẫn hắn, từng từng bước khiến hắn muốn đến gần.

Ngu Vãn Ca nhìn thấy tâm tư của người nam nhân không đặt lên quyển sách, thì liền đóng sách gõ vào trán hắn: "Còn nhìn tiếp nữa, thì mắt của ngài sẽ rớt ra ngoài đấy."

Bắc Đường Yêu mỉm cười, nắm lấy ta của Ngu Vãn Ca và hôn lên dấu vết cắt của nàng, nhẹ giọng hỏi: "Còn đau không?"

Ngu Vãn Ca rút tay về nói: "Lần này, tuy chúng ta bình an trở về, nhưng chỉ sợ Quân Trưởng của Thần Vũ Quân sẽ không từ bỏ ý định, nếu chưa loại bỏ được hắn, thì chúng ta sẽ luôn tiềm ẩn nguy hiểm ngầm."

Một nụ cười hiện ra trên khóe miệng của Bắc Đường Yêu: "Không lâu nữa, Đông Hán xưởng sẽ tổ chức một cuộc thi đấu võ mùa xuân, đó sẽ chính là cơ hội cho chúng ta."

"Vậy sao? Ngươi có nhìn lầm không?" Một giọng nữ tử từ ngoài cửa truyền đến.

"Phải a! Tiểu thư, không lầm đâu, nô tỳ đã dò hỏi rồi, nghe nói vị công tử đó được Đốc công đón từ cung ra, hiện giờ đang luyện tập võ nghệ với nhóm Thần Vũ Quân, cũng không rõ thân phận là thế nào." Nha hoàn mở miệng nói.

"Thì ra là nghĩa phụ đón từ trong cung ra, không biết khi nào thì nghĩa phụ mới quay về, Liễu Chi, ngươi nói xem, nếu ta như thế này đến thăm hắn thì có hơi không được tốt lắm không." Cô gái dừng ở trước cửa, âm thanh cũng đã giảm xuống rất nhiều.

Ngu Vãn Ca ngồi dựa lưng vào ghế, nhìn ra ngoài: "Hình như đến tìm ngài?"

Bắc Đường Yêu khẽ cau mày: "Là nghĩa nữ của Uông Trực."

Hai người thấp giọng nói, cô gái ở bên ngoài thận trọng mở cửa, thò đầu vào hỏi: "Có ai không?"

Tiêu Hướng Vãn nhìn xung quanh, nhưng khi ánh mắt rơi vào trên người nam nhân đang ngồi ở trước bàn, thì sắc mặt của nàng liền có chút đỏ bừng: "Ừm.. Vết thương trên người huynh thế nào rồi? Ta có mang rất nhiều thuốc trị vết thương đến nè."

Tiêu Hướng Vãn mặc một chiếc váy màu cam, ở phía dưới được xếp ly như ý nhiều tầng, mang một chút vẻ đẹp ngây thơ của người con gái, có thể thấy rằng nàng đã có chuẩn bị kỹ lưỡng trước khi đến đây.

"Cô là?" Bắc Đường Yêu quan sát nàng, rồi hỏi.

"Ta là Tiêu Hướng Vãn, hôm đó huynh bị kẹt ở trong cơ quan, ta tình cờ đi đến Thiền điện, nên đã thấy huynh chạy ra ngoài, còn nhìn thấy huynh đang ôm một người nào đó nữa, hôm nay, ta đến đây để xem thương thế của huynh như thế nào rồi?" Cô gái giải thích.

"Đa tạ cô nương đã cứu giúp."

Tiêu Hướng Vãn nhất thời có chút xấu hổ, không biết nên nói lời nào, ngơ ngác nhìn chằm chằm vào khuôn mặt yêu tinh của Bắc Đường Yêu, nàng chỉ cảm thấy trái tim mình như muốn nhảy cả ra ngoài.

Bắc Đường Yêu nghiền ngẫm, nhìn người con gái trước mặt, khóe miệng nở ra một nụ cười nhàn nhạt, đôi mắt màu lưu ly kia không chút kiêng dè, đảo quanh người con gái, dường như đang quan sát nàng.

Nào giờ Tiêu Hướng Vãn đâu nhận được ánh mắt như vậy, nhất thời, sắc mặt lại càng đỏ bừng hơn, nếu là kẻ khác, thì nàng đã sớm móc đôi mắt của hắn ra rồi, nhưng hiện giờ, người đang nhìn nàng là hắn, nàng chỉ cảm thấy vô cùng ngượng ngùng: "Đây là một ít thuốc bổ và thuốc chữa vết thương.. Ta.. Ta.. về trước đây.."

Sau khi Tiêu Hướng Vãn chạy đi, thì Ngu Vãn Ca đã cầm một hộp quà tinh xảo mở ra: "Đều là đồ tốt, xem ra đã mất không ít tâm tư rồi."

Đôi mắt của Bắc Đường Yêu hơi nheo lại, âm u nói: "Vậy ta phải nên cảm ơn nàng ấy rồi."

"Uhm, nên như vậy. Ngài nên thường xuyên đi dạo với nàng ta nhiều hơn nữa, và tiếp xúc thân mật một chút đối với ngài càng không có hại gì."

Trong mắt của Bắc Đường Yêu lóe lên một chút tức giận, và nham hiểm: "Vậy ta hẳn phải nên bày tỏ tình yêu với nàng ấy, và phải chăm sóc nàng ấy thật tốt, để nàng ấy tình nguyện vì ta mà *yên tiền mã hậu."

<Chạy phía trước yên, theo ở sau ngựa. Ý chỉ sự đi trước theo sau; theo đuôi bám gót người khác, cẩn thận hầu hạ chăm sóc>

"Như vậy càng tốt, Tiêu Hướng Vãn là thiên kim tiểu thư của Tiêu gia, mà Tiêu gia năm đó suy tàn, nên đã nương nhờ Uông Trực. Để tỏ lòng trung thành, nên Tiêu gia đã mang Nhị tiểu thư qua làm nghĩa nữ cho Uông Trực. Lúc đó Tiêu Hướng Vãn chỉ mới sáu bảy tuổi, nhiều năm qua đã luôn ở bên cạnh Uông Trực, có thể nói một tay Uông Trực nuôi lớn nàng ta. Dĩ nhiên, ở trong lòng Uông Trực, nàng ta sẽ có một vị trí rất lớn. Đồng thời, hắn còn có Tiêu gia làm hậu thuẫn, thế lực không thể xem thường, nếu ngài có được tình yêu của nàng ấy, nàng ấy sẽ làm tất cả mọi thứ để giúp ngài đạt được ước nguyện."

Ngu Vãn Ca khàn giọng phân tích nó một cách hợp lý, một thời gian trước, nàng có lật xem quyển "Bắc Yến đương thời" trong đó có nhắc đến chuyện của Tiêu gia, lại có liên quan đến Đông Hán xưởng, nên nàng đã đi điều tra một ít, cuối cùng sớm đã lưu ý Tiêu Hướng Vãn rồi.