Vãn Ca Phi

Chương 71: Xin lỗi (1)



Sau khi Bắc Đường Yêu đi ra ngoài, chưa đi được bao lâu, thì đã găp Tiêu Hướng Vãn mới vừa rời đi lúc nãy.

"Tiêu cô nương."

Gò má của Tiêu Hướng Vãn ửng đỏ: "Công tử, huynh muốn đi đâu vậy?"

"Phiền muộn trong lòng, nên muốn đi ra ngoài dạo."

"Công tử có tâm sự gì sao? Hay là nói thử muội nghe xem, có lẽ Hướng Vãn có thể làm được gì đó một ít." Tiêu Hướng Vãn đi ở bên cạnh Bắc Đường Yêu, nhìn gò má hắn đến thất thần.

Bắc Đường Yêu quay đầu lại, khẽ cong môi cười nói: "Là một người nữ tử thì làm được gì, ta lại không muốn dính đến cô, nhỡ làm cô mất mạng thì sao."

Tiêu Hướng Vãn chỉ cảm thấy người nam tử ở trước mặt này, tuy có hung ác nhưng lại dịu dàng, trong đôi mắt màu lưu ly ấy còn mang vài phần lạnh nhạt, và ôn nhu đến thế.

"Cho dù muội không giúp được huynh, nhưng ít nhất muội cũng sẽ khiến lòng huynh dễ chịu đi không ít."

Bắc Đường Yêu do dự một chút, rồi buồn bã nói: "Chẳng qua, ta chỉ thở dài trước thế sự vô thường, ta vừa thoát ly khỏi sinh tử, nhưng cuối cùng vẫn sẽ không thoát khỏi cái chết. Có lẽ đó là do số mệnh."

Tiêu Hướng Vãn nhìn khuôn mặt buồn bã của người nam nhân, liền cảm thấy trái tim nàng cũng bị co quắp lại, nàng không biết, có phải mình đã bị ma ám gì đó không, chỉ hai lần gặp mặt, thì đã bị mê hoặc sâu sắc, đúng, đã bị trầm luân trong sự si mê đó rồi.

"Huynh đang nhắc đến chuyện mình bị mắt kẹt trong cơ quan kia?"

Bắc Đường Yêu dừng bước lại, nhìn người nữ tử trước mặt rồi dịu dàng nói: "Mà thôi, cô nương đừng hỏi thêm gì nữa, lòng tốt của cô ta sẽ ghi nhận ở trong lòng, chẳng qua, chuyện liên quan đến tính mạng, cô nương cũng đừng dính vào, sẽ không có lợi cho cô."

Người nam nhân như yêu tinh quay lưng về phía mặt trời, hai má ẩn trong bóng râm, Tiêu Hướng Vãn chỉ cảm thấy rằng hắn rất dịu dàng, cũng rất ôn nhu, nàng không có nhìn ra được sự tàn nhẫn và vô tình trong mắt hắn.

Tiêu Hướng Vãn vội vàng muốn nói điều gì đó, nhưng Bắc Đường Yêu đã nói trước: "Vậy, tại hạ liền cáo từ trước, Tiêu Hướng Vãn cô nương cũng sớm trở về đi."

Bắc Đường Yêu liền rời đi, Tiêu Hướng Vãn nhìn theo bóng lưng của hắn ta, đuổi theo hắn một bước nói: "Công tử, sau này có thể đừng gọi muội là Tiêu cô nương nữa được không."

Bắc Đường Yêu quay đầu, nhìn cô gái khẽ mỉm cười: "Được, Vãn Vãn."

Dường như Tiêu Hướng Vãn không ngờ được rằng hắn sẽ gọi nàng thân mật đến như vậy, nàng cảm thấy mình thật hạnh phúc như muốn bay lên, thất thần cho đến khi bóng lưng của người nam nhân biến mất ở cuối con đường.

Tiêu Hướng Vãn định thần lại, lạnh lùng nói với nha hoàn ở bên cạnh: "Liễu Chi, đi điều tra giúp ta, tại sao hắn lại bị mắc kẹt trong cơ quan đó, rốt cuộc là ai muốn lấy mạng của hắn!"

"Vâng, tiểu thư."

"Ngoài ra, hãy gửi một phong thư cho nghĩa phụ ta, và hỏi xem rốt cuộc công tử đó là ai." Tiêu Hướng Vãn nhắc đến Bắc Đường Yêu, giọng nói bất giác dịu đi không ít.

"Vâng, tiểu thư."

Theo quan điểm của Tiêu Hướng Vãn, dường như Bắc Đường Yêu không biết thân phận của nàng, thậm chí còn sợ rằng sẽ làm ảnh hưởng đến nàng, nghĩ đến đây, trong lòng không biết vì sao lại có chút vui mừng.

Chẳng qua vào lúc này, Tiêu Hướng Vãn không biết được rằng, nàng vốn nên có một cuộc đời hoa lệ, nhưng cuối cùng nàng sẽ bị người nam nhân này hành hạ, và cuộc đời ngắn ngủi của nàng, cuối cùng cũng vì người nam nhân này mà kết thúc.

Điều mà nàng càng không biết là, người nam nhân có vẻ ngoài hiền lành, lạnh nhạt, thậm chí có chút thiếu thốn tình cảm kia, từ sớm trái tim của hắn đã bị một người con gái khác thậm chí còn vô tình, tàn nhẫn hơn nàng đã cướp đi.

Mà tình yêu của hắn dành cho nàng ấy thì dài đến vô tận, kiếp này và kiếp sau đều như thế, mãi mãi không ngừng yêu nàng.

Bắc Đường Yêu không trực tiếp quay về, mà chỉ nằm một mình trên thảm cỏ xanh, hơi thở của mùa xuân đầu mùa vẫn còn có chút lạnh lẽo, trên cỏ còn có những chồi non đang dần nảy nở, có những giọt nước như pha lê lăn trên đó, sáng ngời và đáng yêu.

Bắc Đường Yêu với tư thế gối đầu trên cánh tay và ngậm một cọng rơm trong miệng, người nam nhân tựa như đang ngủ.

Ngu Vãn Ca không có đi ra ngoài, những ngày này, nàng luôm tìm hiểu về thế cục trong triều đình, và lên kế hoạch cho các bước tiếp theo.

Mặt trăng đã lên giữa lưng trời, nàng đóng sách lại và nhìn ra ngoài cửa sổ, nhẩm tính thời gian, Bắc Đường Yêu vẫn chưa trở lại, nàng chỉ khẽ thở dài một tiếng.

Lúc Bắc Đường Yêu trở lại, thì bầu trời đã dần sáng, nhưng từ xa, trong phòng vẫn còn thắp lên một ngọn đèn mờ ảo, ánh nến nhỏ đung đưa trong gió như sưởi ấm trái tim hắn.

Đẩy cửa bước vào, liền nhìn thấy người con gái đang ngủ ở bên trong, quay lưng về phía hắn, mái tóc dài đen nhánh xõa ngang vai.

Thay xong quần áo, hắn lặng lẽ bò vào chăn bông, nhưng vì sợ cả người còn hơi lạnh, nên không dám ôm nàng vào lòng, sợ sẽ làm phiền giấc mộng ngủ ngon của nàng.

Một đêm yên tĩnh và sâu lắng.