Vạn Cổ Luân Hồi Tháp

Chương 11: Hóa ra đang so xem ai vô dụng hơn!



“Trong thế giới này, quả thật năm đấm mới là đạo lý!” Trở lại ký túc xá, Lục Nhân liên tục cảm thán.

Nếu thực lực của hãn không bằng Tiêu Hỏa Hỏa, e răng hản vẫn còn không biết gì về chuyện Hỏa Linh Kiếm.

“Sư phụ biết ta bán Hỏa Linh Kiếm của nàng, e là sẽ trách ta, mặc kệ vậy, tăng thực lực lên rồi nói sau!"

“Trước tiên phải trả lại võ kỹ!"

Lục Nhân cầm ba quyển bí tịch trong tay, rời khỏi biệt viện.

Lúc đi vào Võ Kỹ Các, trưởng lão thủ các vừa nhìn thoáng qua đã nhận ra Lục Nhân: “Lục Nhân, thời gian một tháng này tu luyện võ kỹ thế nào rồi?”

“Cũng bình thường, ta đến để trả lại bí tịch!"

Lục Nhân mim cười, giao ba quyến bí tịch ra.

Trưởng lão thủ các nhìn ba quyển bí tịch trước mặt, đoán rằng Lục Nhân đã từ bỏ việc tu luyện, dù sao cũng là huyết mạch phế phẩm, hoàn toàn không có thiên phú tu luyện, có thể

là người đầu tiên mở ra linh khiếu đều là do tiên nhân ban ân.

Nếu muốn tụ luyện võ kỹ, nếu không khổ luyện ba đến năm năm, chỉ sợ là khó nhập môn.

“Ta đã nói rồi, ba quyển võ kỹ này khi nào trả cũng được, tại sao không tiếp tục cố gắng thêm một chứt chứ?”

Lão nhân thủ các khó hiếu hỏi.

Lục Nhân nhẹ nhàng cười nói: “Ta đã rất cố gắng tu luyện rồi"

Hắn đã khố luyện 82 năm, nếu xét về cố gắng, còn ai có thể so được với hắn?

“Cái này mà người gọi là cố gắng à?”

Lão nhân thủ các hơi tức giận: “Ta nể mặt Vân trưởng lão, hơn nữa vì ngươi là huyết mạch phế phẩm, cho nên mới đế. ngươi đi cửa sau, kết quả ngươi chỉ tu luyện một tháng đã trả võ kỹ, thiên phú của ngươi kém, nếu không cố gảng, sớm muộn gì cũng bị đuổi khỏi tông môn!

“Nhưng mà ta đã tu luyện thành thạo cả ba môn võ kỹ này. rồi"

Lục Nhân đáp lại một câu rồi sải bước rời đi.

Nếu để cho lão nhân thủ các biết hần không chỉ đã tu luyện thành thạo ba môn võ kỹ, hơn nữa hai môn trong đó còn đạt tới viên mãn, một môn đại thành, không biết ông ta sẽ nghĩ thế nào,

Thậm chí, còn mở ra sáu linh khiếu.

Sau khi Lục Nhân rời đi, trưởng lão thủ các lắc đầu, cảm thấy có chút thất vọng với Lục Nhân, dù sao hẳn cũng là võ giả được tiên nhân ban ân mở ra linh khiếu, vậy mà lại không biết quý trọng.

“Khâu trưởng lão, Lục Nhân đến Võ Kỹ Các làm gì thế?” Lúc này, Vân Thanh Dao bước vào.

Bởi vì chuyện của Lục Nhân mà tâm trạng của nàng không tốt, tiện đường ghé qua Võ Kỹ Các mượn một số quyển kiếm phổ, hoàn thiện kiếm pháp của nàng, nhưng không ngờ lại gặp phải Lục Nhân.

Tuy nhiên, nàng cố tình tránh mặt Lục Nhân, không muốn tiếp xúc quá nhiều với hẳn.

“Thì ra là Vân trưởng lão!”

Trưởng lão thủ các đột nhiên nối giận mảng: “Đồ đệ kia của ngươi đúng là không có chí cầu tiến, khó khăn lảm mới mở, được linh khiếu, đáng ra phải cố gắng tu luyện, nhưng hẳn mượn từ chỗ ta ba quyển võ kỹ, chỉ mới tu luyện một tháng đã trả vềt"

“Chỉ tu luyện một tháng?“

Vân Thanh Dao sửng sốt, sau đó thương xót nói: “Hắn là huyết mạch phế phẩm, bây giờ mở được linh khiếu, nếu có thế cố gắng tu luyện võ kỹ, cũng chưa chắc có thế bước vào Linh Khê cảnh”

Nghĩ đến đây, Vân Thanh Dao thở dài trong lòng, cảm thấy đáng tiếc cho Lục Nhân.

Vốn định sẽ dạy dỗ Lục Nhân tử tế, nhưng với tính tình này, khó có thể thành công.

Lúc Lục Nhân trở lại biệt viện, hẳn đang suy nghĩ cách đế kiếm tiền, vốn định bán Hỏa Linh Kiếm đế kiếm một số tiềt sau này mỗi tháng đều có 88.000 đồng, tương đương với thời gian 20 năm tụ luyện.

Bây giờ con đường tài chính này đã bị cắt đứt, chỉ có thế nghĩ ra cách khác đế kiếm tiền.

“Nếu để ta tu luyện thêm 20 năm nữa, có lẽ ta sẽ tu luyện Linh Miêu Bộ đạt đến viên mãn, mở ra linh khiếu thứ bảy!"

Lục Nhân vô cùng gấp gáp muốn mở ra linh khiếu thứ bảy, sau đó tiến vào Linh Khê cảnh.

Theo hẳn biết, một đệ tử nhập môn bình thường, cho dù tài giỏi đến đầu thì cũng phải mất thời gian từ ba đến năm. tháng mới có thể tiến vào Linh Khê cảnh, vượt qua khảo hạch, trở thành đệ tử ngoại môn.

Đệ tử nhập môn có nguy cơ bị đuối khỏi tông môn, nhưng đệ tử ngoại môn thì khác, cho dù tu vi khó có thể từng bước nâng cao nhưng vẫn là đệ tử ngoại môn.