Vạn Cổ Luân Hồi Tháp

Chương 23: Có thể đi được xa



Nghe thấy lời hai người họ nói, Lục Nhân đã đoán được huyết ngọc Đà Xá không tầm thường, nóng lòng hỏi: “Rốt cuộc huyết mạch Đà Xá là gì?”

Tân Ngọc nói: “Huyết mạch Đà Xá là chìa khóa tiến vào động phủ Đà Xá, chỉ có võ giả có huyết mạch tứ phẩm trở xuống, tay cầm huyết mạch Đà Xá mới có thể vào động phủ Đà Xá, có cơ hội có được truyền thừa cổ đế Đà Xá.”

Tân Ngọc nhìn Lục Nhân với vẻ mặt tràn đầy phấn khích, tiếp tục nói: “Lục Nhân sư đệ, ngươi chỉ cần trong ba tháng này không tiến vào Linh Khê cảnh, thì hoàn toàn có thể có được truyền thừa cổ đế Đà Xá, đền bù thiên phú huyết mạch của ngươi!”

Nghe vậy, khuôn mặt của Lục Nhân tràn đầy vẻ nghỉ hoặc hỏi: “Vậy cổ đế Đà Xá rốt cuộc là ai? Tại sao lại có thể bù đắp. thiên phú huyết mạch của ta?”

Tân Ngọc khẽ mỉm cười: “Thời niên thiếu cổ để Đà Xá kiểm tra ra huyết mạch nhị phẩm, hoàn toàn không có khả năng trở thành võ giả, nhưng cuối cùng ông ta lại trở thành cường giả võ đế mạnh nhất đại lục. Mặc dù không biết tại sao ông ta lại chết nhưng huyết mạch nhị phẩm có thể trở thành võ đế, trên người ông ta chắc chắn có bí mật!”

“Wì vậy, nếu ngươi có thể có được bí mật này thì có lẽ ngươi cũng có thể trở thành võ đết”

Trong lúc nói chuyện, Tân Ngọc nói rất nhiều chuyện liên quan đến động phủ Đà Xá cho Lục Nhân nghe.

Sau khi nghe xong, Lục Nhân chợt bừng tỉnh.

Động phủ Đà Xá đã tồn tại ở nước Khương Vân hàng ngàn năm, hàng năm đều có hơn hàng trăm người đi đến động phủ Đà Xá, nhưng người có thể đi vào động phủ Đà Xá chỉ võ giả Khai Khiếu cảnh có huyết mạch tứ phẩm trở xuống.

Tuy nhiên, hàng ngàn năm nay, lại không có võ giả nào có thể thông qua khảo hạch, có được truyền thừa của cổ đế Đà Xá.

Có thể đi được xa, ngược lại là những võ giả huyết mạch tam phẩm.

Cũng tức là huyết mạch càng kém cỏi thì càng có ưu thế.

Lục Nhân vẫn là huyết mạch phế phẩm, còn yếu hơn cả cổ đế Đà Xá nên đương nhiên có ưu thế lớn hơn.

Sau khi nghe Tân Ngọc sư tỷ nói xong, Lục Nhân cũng tràn đầy hưng phấn nói: “Xem ra, ba tháng sau, ta phải đến động phủ Đà Xá để thử xem sao!”

Nếu truyền thừa của cổ đế Đà Xá thật sự có thể thay đổi huyết mạch của hắn, dựa vào bảo tháp vô danh, hẳn tuyệt đối có thể nhanh chóng quật khởi.

Tân Ngọc đưa huyết ngọc Đà Xá cho Lục Nhân, sau đó liếc nhìn thi thể của bích lân giao vương, nói: “Vương Đăng, dọn dẹp chiến trường một chút, chúng ta nhanh chóng trở về thôi”

Vương Đăng nhanh chóng dọn dẹp xong chiến trường, vác cái túi da cực lớn, bốn người cũng rời khỏi Häc Hổ lĩnh.

Lần rèn luyện này cũng coi như gặp phải chuyện kinh sợ nhưng không có gì nguy hiểm, đương nhiên cũng thu hoạch không ít.

Ngoại trừ Tân Ngọc thu thập Bách Khiếu Thảo, có bốn tấm yêu hạch yêu thú cấp một, còn có vảy, yêu hạch, sừng rồng... rút từ trên người bích lân giao vương xuống.

Sau khi trở lại trấn Hăc Hổ, bốn người họ bèn đi tới một tiệm tạp hóa tên là Linh Bảo Hiên, tiệm tạp hóa này thu mua tất cả chiến lợi phẩm có được từ Hắc Hổ lĩnh.

“Chưởng quỹ, ta muốn bán vật liệu yêu thú!”

Vương Đẳng đi đến bên cạnh quầy, đặt túi da chứa đầy vật liệu yêu thú lên.

Chưởng quỹ là một lão giả, nhìn thoáng qua liền biết thân phận của bốn người họ, không khỏi hỏi: “Không hổ là đệ tử nhập môn của Thanh Vân Môn, xem ra lần này thu hoạch rất nhiều!”

Vương Đẳng đổ hết tất cả vật liệu yêu thú từ trong túi da ral

Chưởng quỹ kiểm kê một phen, khi nhìn thấy sừng, vảy, gây hạch của bích lân giao vương, toàn thân khiếp sợ không thôi, khó tin nói: “Đây là bích lân giao vương à? Đây là yêu thú cấp hai, dựa vào thực lực của bốn người các ngươi sao có thể chém giết nó chứ?”

“Chỉ là bích lân giao vương thôi mà, không đáng nhắc đến, đổi thành tiền cho bọn ta đi.”