Vạn Cổ Luân Hồi Tháp

Chương 24: Trong không gian hình tròn



Chưởng quỹ kiểm kê một lúc, sau đó nói: “Những vật liệu này cộng lại tổng cộng 480.000 đồng, các ngươi chắc chắn muốn bán không?”

Vương Đăng gật đầu.

“Ở đây là 480.000 đồng!”

Chưởng quỹ nhanh chóng đưa 48 tờ tiền giấy ra.

Vương Đẳng cầm lấy tiền giấy, sờ khuôn mặt hơi sưng của mình, cười nói: “Tổng cộng có tất cả 480.000 đồng, bốn người chúng ta chia đều, mỗi người 120.000, chuyến này coi như không uổng công.”

Lục Nhân nhìn tiền giấy trong tay Vương Đăng, cũng cảm thấy rất ngạc nhiên, chuyến rèn luyện ở Häc Hổ Lĩnh lần này của họ khoảng bảy ngày, mỗi người kiếm được 120.000.

Nếu đổi lại là trước đây thì không cách nào tưởng tượng được.

Trên đường trở về, Lục Nhân nhìn Tân Ngọc, nói: “Sư tỷ, huyết ngọc Đà Xá là do chúng ta cùng giành được, coi như ta nợ ngươi một ân huệt!”

Khuôn mặt xinh đẹp của Tần Ngọc lộ vẻ không vui, nói: “Sư đệ, giữa chúng ta cần điều này sao? Huống hồ ngươi còn cứu tai”

“Được!”

Lục Nhân gật đầu, không nói gì thêm nữa.

Nửa ngày sau!

Bốn người họ trở về tông môn, Tân Ngọc nói với Lục Nhân: “Lục Nhân sư đệ, sau này có cơ hội thì cùng nhau ra ngoài làm nhiệm vụ tiếp nhé.”

Sau khi nói xong, Tân Ngọc xoay người rời đi.

Vương Đằng, Trương Thặng và Lục Nhân tạm biệt nhau rồi cũng rời đi. Lục Nhân không lập tức trở về ký túc xá, mà đưa 120.000

vừa được chia đến nhà ăn mua 2400 cân linh mễ.

Sau khi trở về biệt viện, Lục Nhân tắm rửa sạch sẽ, thay bộ y phục sạch sẽ rồi khóa cửa lớn, vào không gian trong bảo tháp.

“Chỗ linh mễ này có thể đủ cho ta tu luyện 30 năm, ta không tin không thể tu luyện Linh Miêu Bộ đến viên mãn!”

Vẻ mặt của Lục Nhân tràn đầy tự tin.

Lần rèn luyện này khiến hẳn nhận biết sâu sắc rẵng thân pháp của bản thân vẫn còn kém xa.

Võ kỹ thân pháp khó tu luyện nhất, muốn đến viên mãn thì cần tốn rất nhiều thời gian, vì vậy có rất nhiều võ giả chỉ tu luyện thân pháp đến đại thành rồi không vất vả tu luyện nữa.

Tuy nhiên, Lục Nhân có thời gian.

Lần khổ tu này, nhất định có thể tu luyện Linh Miêu Bộ đến viên mãn, cũng có thể mở linh khiếu thứ bảy. Thời gian 13 năm nhanh chóng thoáng qual

Trong không gian hình tròn.

Bước chân Lục Nhân nhẹ nhàng như mèo linh, nhảy đi nhảy lại trong không gian hư vô, tốc độ rất nhanh, như dư ảnh lóe lên, người bình thường gần như rất khó nằm bắt bằng mắt thường.

Lục Nhân dừng bước, hít vào một hơi sâu, khuôn mặt lộ nét cười: “Linh Miêu Bộ cũng tu luyện đến viên mãn rồi, linh khiếu ở đại não cũng đã mở ra, cuối cùng bảy linh khiếu cũng mở hết, hơn nữa linh mễ còn có thể để ta tu luyện 20 năm nữa!"

Tính toán đâu ra đấy, hẳn vào Thanh Vân Môn vẫn chưa đến hai tháng mà đã mở bảy linh khiếu rồi, tốc độ tu luyện này cho dù là những võ giả huyết mạch lục phẩm cũng rất khó làm được.

Tuy nhiên, hắn không định lập tức tiến vào Linh Khê cảnh!

Ba tháng sau, động phủ Đà Xá mở, chỉ có Khai Khiếu cảnh mới có thể đi vào.

Hơn nữa, hắn cũng muốn thử mở linh khiếu thứ tám.

Thiên phú của hắn không bằng người khác, nếu bây giờ không bù đắp, sau này e rằng sẽ bị người khác vượt cấp khiêu chiến.

“Đi hỏi sư phụ xem thế nào, có lẽ sư phụ biết làm sao để mở linh khiếu thứ tám!”

Nghĩ đến đây, Lục Nhân bèn đi ra khỏi không gian trong bảo tháp, đang chuẩn bị rời khỏi biệt viện thì nhìn thấy Vân Thanh Dao mặc y phục tu luyện bay đến từ xa, đáp xuống trước cửa biệt viện.

Bóng dáng Vân Thanh Dao gầy gò và yếu đuối, nàng cứ luôn nhìn chăm chằm vào Lục Nhân với ánh mắt oán giận.

Sau đó, nàng đi tới nói như oán phụ: “Lục Nhân, có phải ngươi không hài lòng với sư phụ không hả?”