Vạn Giới Đế Chủ

Chương 1: Khinh người quá đáng



"Tiện nhân! Gian phu dâm phụ!" Tô Vân nổi giận gầm lên một tiếng, ngay lập tức muốn ngồi thẳng đứng lên, nhưng hai tay căn bản không chút lực, chỉ có thể nâng cổ lên một ít.

Sau đó, đau nhức kịch liệt như thủy triều đánh tới, khiến hắn nhịn đau không nổi phát ra tiếng gầm gừ.

Bốn phía không thể quen thuộc hơn, chính là phòng ngủ hắn.

Nguyên lai, mình đã về tới Tô gia.

"Liễu Thiên Thiên, ngươi thật là ác độc, ngươi thực sự ác độc!" Hắn bóp quyền, nhưng mà, toàn bộ xương sống lưng bị đánh gãy, hắn ngay cả nắm tay cũng nắm không kín.

Suy nghĩ của hắn trở về tới hôm bị hôn mê trước đó.

Liễu Thiên Thiên, nữ nhi duy nhất của Liễu gia gia chủ, cũng là đệ nhất mỹ nữ trấn Tô Lưu, người theo đuổi nàng có thể xếp hàng vòng quanh thôn ba vòng, mà Liễu gia lại là hào môn đứng đầu, nắm trong tay gần bốn phần* sản nghiệp, cho nên, nếu có thể cưới Liễu Thiên Thiên, vậy tuyệt đối là nam nhân may mắn nhất thế gian.

*bản gốc là bốn thành. thành là một lượng từ có nghĩa là một phần mười. bốn thành: bốn phần trên mười phần

Mà vận tốt như vậy, lại rơi xuống đầu Tô Vân.

Một tháng trước, Liễu Thiên Thiên bắt đầu hẹn hắn gặp mặt riêng tư, hơn mười ngày gần đây hai người cứ như keo như sơn, Tô Vân đã hoàn toàn hãm sâu vào, cũng tiết lộ ra bí mật lớn nhất của bản thân cho đối phương.

Hắn có được linh cốt, thậm chí còn nói cả vị trí nằm ở kinh thứ bảy của xương sống lưng.

Đây là sai lầm lớn nhất trong đời của hắn!

Liễu Thiên Thiên lập tức trở mặt, cho một tên nam nhân âm thầm đi ra, tuỳ tiện chế ngự hắn sau đó đào linh cốt người đang sống sờ sờ ra, cấy ghép vào trong cơ thể nam nhân kia.

Nam nhân này, mới là người Liễu Thiên Thiên chân chính yêu thích, tên Nguyên Thừa Sơ, chính là đệ tử Hải Vân tông rất cưng chiều.

Nàng cố ý thân cận Tô Vân, căn bản chính là đang diễn trò, mục đích muốn hỏi khéo xem Tô Vân có linh cốt không, mọc ở nơi nào, cho nên, một khi nhận được đáp án, nàng liền trở mặt vô tình.

Xong chuyện, đôi cẩu nam nữ này còn đánh nát toàn bộ xương sống lưng của hắn, vứt bỏ tại nơi hoang dã, mặc hắn tự sinh tự diệt.

Còn tốt, mạng hắn chưa tận, được người qua đường phát hiện, đưa về Tô gia.

Mà ở trên đường hắn liền hôn mê, cho tới giờ vừa mới tỉnh lại.

"Liễu Thiên Thiên! Nguyên Thừa Sơ!" Trong lòng Tô Vân tràn đầy căm hận, xương cốt bị người tàn bạo móc ra, mình chỉ có thể trơ mắt nhìn, đây là thống khổ đến bậc nào? Nhưng mà, hết thảy cũng không sánh bằng tim hắn hung hăng bị người đâm.

Mối tình đầu vốn nên thật ngọt ngào, lại lấy phương thức như thế khắc cốt ghi tâm, khắc sâu trong lòng.

Nhưng mà, hiện tại hắn không có linh cốt, xương sống lưng thì bị đánh nát toàn bộ, sau này sẽ là một phế nhân từ đầu đến đuôi, quãng đời còn lại chỉ có thể ngồi phịch trên giường, làm sao có thể báo thù?

Nhất thời, lòng Tô Vân như tro nguội.

Không!

Hắn lập tức tỉnh táo lại, nếu như ngay cả mình cũng từ bỏ, vậy sẽ còn có người nào thay hắn cố gắng ư?

Trời không tuyệt đường người, mà hắn bẩm sinh có linh cốt, mặc dù bị người lấy đi, nhưng chưa hẳn không có khả năng trùng sinh!

Báo thù!

Ta muốn báo thù!

Trong lòng của hắn tràn đầy phẫn nộ vô tận, giống như muốn bốc cháy hừng hực cả lồng ngực lên.

"Vân nhi, ngươi đã tỉnh!" Một mỹ phụ vọt vào trong phòng, trên mặt lộ biểu tình lo lắng, lại tựa hồ nhẹ nhàng thở ra.

"Mẹ!" Tô Vân thấy thế, không khỏi ướt át hai mắt, phụ thân của hắn năm năm trước đã mất tích trong Yêu Nguyệt sâm lâm, bị nhận định tử vong, năm năm qua, hắn và mẫu thân sống nương tựa lẫn nhau, hiện tại hắn biến thành phế nhân, đây là đả kích lớn bao nhiêu đối với mẫu thân chứ?

Liễu Thiên Thiên và Nguyên Thừa Sơ, hắn hận đến không gì sánh được, nhưng đối với mẫu thân, hắn vô cùng áy náy.

Mẫu thân từng nhắc qua vô số lần, trước khi linh cốt hoàn toàn mọc xong, tuyệt đối không được nói cho bất luận kẻ nào, bởi vì lòng người hiểm ác!

Chỉ có chờ linh cốt hoàn toàn sinh trưởng hoàn hảo, vậy sẽ không có cách nào cấy ghép, tự nhiên cũng sẽ không cần lo lắng bị người khác ngấp nghé.

"Mẹ, thật xin lỗi, thật xin lỗi!" Hắn không ngừng nói.

"Hài tử ngoan, đây không phải lỗi của ngươi, không phải lỗi của ngươi!" Ngô Sương cũng nước mắt ròng ròng, thời điểm nhi tử bị đem đến, bộ dáng toàn thân đều là máu kia khiến nàng suýt bị hù chết, hiện tại nhi tử rốt cuộc tỉnh lại, cũng làm cho nàng có chút nhẹ nhõm hơn.

"Là ai làm?" Sau đó, nàng lập tức trở nên tức giận, giống như là một con sư tử cái bị chọc.

Tô Vân cắn răng, không nói gì.

Không nói trước giờ Tô gia vốn dĩ thực lực không so được với Liễu gia, huống hồ chuyện này còn liên quan tới Hải Vân tông, đối kháng cùng loại quái vật khổng lồ này, toàn bộ Tô gia sẽ tan thành mây khói chỉ trong nháy mắt.

Hắn không thể nói ra được, nếu không chính là đang mưu hại mẫu thân mình.

Thấy nhi tử không nói lời nào, Ngô Sương gấp gáp: "Vân nhi, ngươi không cần sợ hãi, nói ra, mẹ nhất định đi đòi công đạo cho ngươi!"

Tô Vân vẫn không mở miệng.

Đúng lúc này, đột nhiên tiếng bước chân ồn ào vang lên, rất nhiều người đang đi vào biệt viện.

Ngô Sương khẽ nhíu lông mày, nói: "Vân nhi, mẹ đi ra ngoài xem một chút."

Nhưng không chờ nàng cất bước, một đám người đã đi vào rồi.

Hết thảy có bốn người.

Tô Vân nhận ra ba người trong đó, lớn tuổi nhất chính là gia chủ Tô gia, Tô Hoành Nghị, năm nay 51 tuổi, sau đó là Đại trưởng lão Tô Vĩ Cương, đã năm mươi tuổi, cuối cùng thì là một thanh niên, hắn là nhi tử Tô Vĩ Cương, tên Tô Văn Đức, năm nay hai mươi hai tuổi.

Còn nam nhân không quen biết kia trông có vẻ hơn 30 tuổi, hai đầu lông mày tất cả đều là ngạo sắc.

"Gia chủ, Đại trưởng lão, người kia là ai?" Ngô Sương lập tức hỏi.

Tô Hoành Nghị trầm giọng nói: "Vị này đến từ Liễu gia - Quy Tông huynh."

Liễu gia!

Tô Vân trong lòng lập tức dâng lên phẫn nộ mãnh liệt, người Liễu gia thế mà còn dám xuất hiện trước mặt mình?

"Người của Liễu gia, tại sao lại tới đây?" Ngô Sương bất mãn hết sức nói, "Mời các ngươi ra ngoài, Vân nhi cần tĩnh dưỡng!"

"Tĩnh dưỡng?" Liễu Quy Tông cười nhạo nói, "Loại súc sinh sắc đảm bao thiên* này, hẳn là nên chết sớm một chút mới tốt!"

*sắc đảm bao thiên: háo sắc đến liều mạng (những từ như này mình xin giữ nguyên, mọi người đọc chú giải nhớ ghi nhớ cho sau này nha)

"Ngươi nói cái gì?" Ngô Sương lập tức hóa cọp cái, trợn mắt nhìn Liễu Quy Tông.

"Hừ, con của ngươi đêm qua dám mơ tưởng làm chuyện đồi bại với Thiên Thiên nhà ta, may mắn còn chưa thành công, bị đánh cho tàn phế!" Liễu Quy Tông lạnh lùng nói, "Tuổi còn nhỏ lại dám làm xằng làm bậy như thế, chính là do ngươi dung túng mà ra!"

Ngô Sương lập tức hiểu được, nhi tử mình bị ai đả thương.

Nàng đối với Tô Vân còn không hiểu sao, làm sao nhi tử có thể là loại người này, mà lại, linh cốt nhi tử rõ ràng là bị đào đi, cái này còn chưa đủ để nói rõ vấn đề sao?

"Ngậm máu phun người!" Nàng giận dữ chỉ Liễu Quy Tông, "Rõ ràng là Liễu Thiên Thiên thèm muốn linh cốt Vân nhi nhà ta, lừa hắn ra ngoài, lấy mất linh cốt, đánh nát xương sống lưng của hắn, hiện tại thế mà còn oan uổng là hắn phi lễ Liễu Thiên Thiên à? Gọi tiện nhân kia tới, ta muốn móc lòng của nàng ta nhìn xem chút, đến tột cùng là màu gì!"

"Lớn mật!" Liễu Quy Tông quát, sau đó điềm nhiên nói, "Tô gia chủ, Thiên Thiên nhà ta đã định xong hôn ước với thiên tài Hải Vân tông - Nguyên Thừa Sơ, bát phụ* này lăng mạ Thiên Thiên, chính là nhục nhã Hải Vân tông, Tô gia chủ hẳn sẽ không muốn nhận lửa giận Hải Vân tông nhỉ?"

*bát: đanh đá, chua ngoa, hung tợn; phụ: người đàn bà đã có chồng

Tô Hoành Nghị vội vàng khoát tay, nói: "Tứ đệ muội chỉ là đau lòng con trai bị tổn thương, mới không lựa lời nói, mong Liễu huynh bớt giận!"

"Hừ, nhi tử bị thương, liền có thể miệng phun toàn phân?" Liễu Quy Tông không buông tha, "Tô gia chủ, ta đây cũng không thể đáp ứng!"

Tô Hoành Nghị hít một hơi thật sâu: "Vậy theo ý Liễu huynh, muốn thế nào mới có thể bớt giận?"

"Vả miệng bát phụ này!" Liễu Quy Tông đạm nhiên nói ra.

Tô Vân vừa nghe, lập tức hai mắt phun ra lửa.

Liễu gia thật sự khinh người quá đáng!

Đào linh cốt hắn, vứt bỏ tại hoang dã, tự sinh tự diệt tất cả đều không tính, thế mà còn cho người tìm tới cửa hắt nước bẩn, thậm chí, còn muốn đánh mẫu thân hắn!

"Các ngươi dám!" Tô Vân quát, "Dám đụng đến một sợi tóc của mẹ, ta tuyệt không tha cho các ngươi!"

"Ha ha ha!" Liễu Quy Tông cười to, khinh thường cực kỳ.

"Tiểu tàn phế, ngươi ngay cả linh cốt cũng bị cướp, sau này sẽ là phế vật từ đầu đến chân, còn mạnh miệng nói không tha cho chúng ta? Ta cũng muốn nhìn xem, ngươi như thế nào không tha?" Hắn cười nhạo nói.

Lời vừa ra, hắn vội vàng che miệng, lỡ lời.

Tô Vân ở đâu ra mà có linh cốt?

Hiện tại không có, trước kia cũng không có!

Bất quá, không quan trọng, Tô gia có thể làm gì hắn chứ?

"Gia chủ, ngươi hẳn nghe được đi?" Ngô Sương vội vàng nói, "Hắn chính miệng thừa nhận, linh cốt Vân nhi mất rồi! Nhất định là tiện nhân Liễu Thiên Thiên này đào đi!"

"Im miệng!" Tô Hoành Nghị quát lớn, "Ngươi muốn liên lụy Tô gia sao? Đại trưởng lão, vả miệng cho ta!"

"Được." Tô Vĩ Cương gật gật đầu, đi đến trước mặt Ngô Sương, một bàn tay như cuồng phong quất tới.

Chát, một tiếng vang giòn.

Ngô Sương mặc dù cũng là võ giả, nhưng bất quá chỉ có tu vi Thông Mạch tầng ba, mà Tô Vĩ Cương thì sao? Thân là Đại trưởng lão Tô gia, hắn đã là Thông Mạch tầng bảy!

Tu vi chỉ cần chênh lệch một tầng, chính là một ngưu chi lực* khác nhau, mà thất trọng còn đáng sợ hơn bao nhiêu!?

*mình để nguyên từ này, vì dịch ra có hơi ngang. nghĩa là lực của trâu, mọi người có thể hiểu "ngưu chi lực" là một đơn vị (gọi tắt là ngưu), như kiểu một, hai, ba ngưu (chi lực).

Ngô Sương tự nhiên hoàn toàn không thể địch lại.

Tô Vân thấy thế, tức giận đến toàn thân phát run, hắn muốn liều mạng, nhưng xương sống lưng nát cả rồi, căn bản ngay cả nắm tay đều là muôn vàn khó khăn, bởi vậy, hắn cũng chỉ có thể có thể vặn vẹo khuôn mặt, phát ra thanh âm phẫn nộ gào thét như dã thú.

"Các ngươi đều đáng chết, ta tuyệt đối không tha cho các ngươi! Không tha cho các ngươi!" Hắn kêu thảm, trong hai mắt cơ hồ muốn chảy ra huyết lệ.

Ngoại nhân khi dễ mẹ con bọn hắn thì thôi đi, hiện tại ngay cả người Tô gia cũng muốn khi dễ.

Nhưng mà, không có ai để lời nói hắn trong lòng.

Một người tàn phế, quãng đời còn lại chỉ có thể vĩnh viễn nằm trên giường, như một thằng hề mà thôi.

Ngô Sương lấy tay che mặt, trên mặt tràn đầy phẫn nộ, giật mình cùng thất vọng.

Nàng thế mà bị người một nhà đánh!

Nhi tử chịu ủy khuất lớn như vậy, thậm chí ngay cả linh cốt cũng bị lấy đi, có thể người Tô gia rõ ràng đã biết hung thủ là ai, lại chẳng những không đi trừng trị họ, tương phản, còn ra tay đối với mình!

Cái này khiến nàng không chỉ tức giận, còn vô cùng thất vọng.

Còn gì đau hơn khi bị người một nhà phản bội?

"Liễu huynh, có thể hài lòng chưa?" Tô Hoành Nghị không chút nào quan tâm đến cảm thụ hai mẹ con Tô Vân, hướng về Liễu Quy Tông hỏi.

Liễu Quy Tông lắc đầu: "Một bạt tai làm sao đủ?"

Tô Hoành Nghị hít một hơi thật sâu, nhưng mà, Tô gia đã làm ra vẻ nhượng bộ, vậy còn kiên trì gì nữa?

"Tiếp tục!" Hắn hướng về Đại trưởng lão nói.

"Không được đánh mẹ ta! Các ngươi còn coi là nam nhân à? Đến đánh ta! Đánh ta đi!" Tô Vân quát, gân xanh trên mặt hằn lên, nếu như ánh mắt có thể giết người, như vậy người trong phòng này ngoại trừ Ngô Sương ra, đã sớm bị hắn giết chết mấy trăm lần.

Chát! Chát! Chát!

Tô Vĩ Cương đương nhiên sẽ không để ý tới Tô Vân, liên tục vung chưởng, không ngừng tát rồi tát, bất quá, hắn vẫn để ý thân phận, rút tay liền nói: "Văn Đức, ngươi tới đi."

"Vâng, phụ thân." Tô Văn Đức đi tới, hướng Ngô Sương áy náy cười một tiếng, "Xin lỗi, Tứ thúc mẫu."

Bốp!

Sau đó, hắn cực kì dùng sức dồn lên bàn tay đánh ra, mạt Ngô Sương lập tức sưng phồng lên, hàm răng cơ hồ lỏng lẻo đi.

Hắn ra tay so với phụ thân hắn còn hung ác hơn nhiều.

Chờ Tô Văn Đức tát thêm vài cái, Liễu Quy Tông mới cười một tiếng, vẫy vẫy tay: "Tốt, tốt, chúng ta nói chính sự đi!"

"Thiên Thiên nhà ta chịu kinh hãi, Tô gia các ngươi muốn bồi thường thế nào?" Hắn hỏi.

Rốt cuộc đã đến.

Tô Hoành Nghị trầm ngâm một chút, nói: "Một vạn lượng bạc, đủ chứ?"

"Lại thêm hai gian cửa hàng phát triển hưng thịnh đi." Liễu Quy Tông lập tức nói, trên mặt cũng lộ vẻ tham lam.

Trên thực tế, hắn bị Liễu Thiên Thiên phái tới, hôm nay vô luận ép từ Tô gia ra bao nhiêu đồ vật, đều sẽ là vật sở hữu của cá nhân hắn, cho nên, hắn tự nhiên nổi lên lòng tham.

Tô Hoành Nghị khẽ cắn môi, nói: "Tốt, thêm hai cửa hàng."

Liễu Quy Tông gật gật đầu, lộ ra vẻ hài lòng.

Có số tiền này, hắn muốn đột phá Thông Mạch tầng bảy hẳn là ở trong tầm tay.

"Về phần hai người kia --" hắn quét mắt nhìn Tô Vân và Ngô Sương.

"Ta sẽ trục xuất bọn hắn khỏi Tô gia!" Tô Hoành Nghị nói theo.

Liễu Quy Tông tươi cười: "Vậy cứ như vậy đi, ta đi trước -- đồ vật ngươi nhớ đưa tới, nhanh nhanh!"

"Sẽ không để cho Liễu huynh đợi lâu." Tô Hoành Nghị chắp tay.

"Ha ha ha ha!" Liễu Quy Tông cười to, nghênh ngang rời đi, phách lối không gì sánh được.