Vạn Giới Đế Chủ

Chương 2: Bạc tình bạc nghĩa



Một lát sau, Tô Vĩ Cương mới nhìn Tô Hoành Nghị, hỏi: "Thật sự đuổi hai mẹ này ra sao?"

"Tiểu tử này đã không còn linh cốt, ở lại Tô gia mà nói, chỉ có vướng víu, lại không chút tác dụng." Tô Hoành Nghị lạnh lùng, "Liễu Quy Tông là thúc thúc ruột thịt của Liễu Thiên Thiên, mà phía sau Liễu Thiên Thiên là Nguyên Thừa Sơ, cho nên, Liễu Quy Tông nói, có thể cho rằng họ cùng một loại thái độ với Hải Vân tông."

Tô Vĩ Cương gật đầu, chỉ mỗi Liễu gia, bọn hắn còn miễn cưỡng có sức liều mạng, nhưng mà, trước mặt Hải Vân tông, bọn hắn chỉ nhỏ bé như một đám kiến, chỉ có thể bị người một cước giẫm chết.

"Vậy... Vạn nhất Tô Chí Dân trở về thì sao?" Hắn nói ra một khả năng.

"Đều đã mất tích năm năm, nếu nói còn sống, đã sớm trở về!" Tô Hoành Nghị khinh thường, "Nhanh, đuổi hai mẹ con này đi, nhìn thấy liền phiền!"

"Không cần các ngươi đuổi!" Ngô Sương đau thương mà cười, "Chúng ta mọc chân, tự biết đi!"

Nàng đang muốn thu thập hành lý, lại nghe Tô Hoành Nghị hừ một tiếng: "Con của ngươi đắc tội Liễu Thiên Thiên, hại Tô gia ta tổn thất to lớn, ngươi còn muốn mang theo đồ vật đi?"

Ngô Sương khẽ cắn môi, đem đồ vật đã thu thập xong vứt xuống mặt đất.

Nàng hiện tại không dám cứng rắn, bởi vì nhi tử là chỗ yếu hại của nàng.

"Vân nhi, chúng ta đi, rời khỏi nơi này!" Nàng nâng nhi tử ra sau lưng, Thông Mạch tầng ba có được ba ngưu chi lực, cõng một người tự nhiên không có vấn đề gì.

Tô Vân đỏ hồng hai mắt, đảo qua ba người trong phòng, sau đó thu hồi ánh mắt.

Tất cả sát ý, đều bị hắn giấu trong lòng.

Một ngày nào đó các ngươi sẽ phải trả giá!

Hắn thầm thề trong lòng, hắn nhất định phải trùng sinh linh cốt, hắn nhất định sẽ tu được tuyệt thế thần công, hắn nhất định phải giết sạch hai nhà Tô, Liễu!

Ngô Sương cõng Tô Vân ra khỏi Tô gia, trên đường đi, tất cả mọi người đều lạnh nhạt nhìn, thậm chí còn có vẻ chán ghét.

Bởi vì bọn họ nghe nói, do chuyện tốt của một mình Tô Vân, làm hại Tô gia xuất ra một vạn lượng bạc bồi thường!

Phải biết, một năm thu nhập của Tô gia bất quá chỉ có ba vạn lượng, trừ đi chi tiêu cố định, cũng chỉ có thể để dành được năm ngàn lượng.

Cũng bởi vì Tô Vân gây họa, làm hại Tô gia tổn thất to lớn như thế.

Ngươi sao không đi chết đi?

"Mẹ, thật xin lỗi, đều là lỗi của ta!" Tô Vân nằm nhoài trên lưng mẫu thân, tứ chi thả ra vô lực, hắn nhìn thấy gương mặt mẫu thân sưng lên thật to, trong lòng tràn đầy áy náy, còn thêm hận hai nhà kia.

"Vân nhi, chuyện này không liên quan tới ngươi, mẹ không có gì!" Ngô Sương ra vẻ thong dong, "Chúng ta đi nhà cậu, từ đó về sau, cùng Tô gia nhất đao lưỡng đoạn*, không còn quan hệ!"

*nhất đao lưỡng đoạn: đoạn tuyệt, cắt đứt

"Ừm!" Tô Vân gật đầu, hắn họ Tô bởi vì phụ thân họ Tô, nhưng, đối với Tô gia thì không chút liên quan!

Đi một hồi lâu, Ngô Sương dừng lại trước một tòa biệt thự.

Ngô gia.

Ngô Sương có một ca ca, tên gọi Ngô Hải Minh, năm nay vừa vặn bốn mươi, sinh một con trai tên Ngô Thanh, lão bà là Tần Phương, về phần phụ mẫu của hai huynh muội họ, thì bốn, ba năm trước đã đi.

Nàng tiến lên gõ cửa, rất nhanh, một tên gia phó tới mở cửa, lúc nhìn thấy Ngô Sương, hắn đầu tiên là sững sờ, sau đó mới nhận ra được, nói: "Hoá ra là đại tiểu thư, ngài đây là thế nào?"

Hiện tại Ngô Sương tóc tai bù xù, khuôn mặt sưng lớn, vô cùng chật vật.

Hắn liền tranh thủ mời Ngô Sương vào, sau đó đi thông báo.

Ngô gia vốn là nhà thường thường bậc trung, mà khi Ngô Sương gả cho Tô Chí Dân, thường xuyên phụ cấp cho nhà mẹ đẻ, xuất ra vô cùng hào phóng, theo thời gian Ngô gia cũng dần tốt hơn. Bất quá từ khi Tô Chí Dân mất tích, đãi ngộ của mẹ con Tô Vân tại Tô gia cũng rớt xuống ngàn trượng, thu nhập giảm mạnh. Cho nên, Ngô Sương về nhà ngoại ít đi, trợ cấp cũng không nhiều như xưa, không ít lần để người nhà cậu phàn nàn.

Lần này thật sự là không chỗ có thể đi, Ngô Sương chỉ có thể tìm nơi nương tựa là ca ca của mình.

Ngô Hải Minh đi ra, ánh mắt đảo qua mẹ con Tô Vân mẹ con, trong con ngươi rõ ràng mang theo vẻ chán ghét, nói: "Các ngươi tới đây làm gì?"

Ngô Sương sững sờ, ngay cả gia phó thấy được bộ dáng của nàng, đều sẽ hỏi một câu chuyện gì xảy ra, ngươi là ca ca của ta, làm sao nửa điểm cũng không quan tâm?

"Ca, cho chúng ta đi vào trước." Nhưng nàng nghĩ đến nhi tử, phẫn nộ vừa mới dâng lên lại lập tức mạnh mẽ ép xuống.

"Đi vào?" Tần Phương cũng ra, khắp khuôn mặt là biểu cảm ghét bỏ, "Ta nói nè Ngô Sương, ngươi không cần hại Ngô gia chúng ta được không?"

"Ngươi đây là có ý gì?" Ngô Sương trầm giọng hỏi.

"Hừ, con của ngươi làm chuyện tốt đều đã được truyền khắp trấn!" Tần Phương xem thường vô cùng nói, "Chậc chậc chậc, thật to gan nha, lại dám đánh chủ ý lên thiên kim Liễu gia, bị đánh cho tàn phế!"

Tô Vân và Ngô Sương khẽ giật mình, không nghĩ tới Liễu gia ác liệt như vậy, lúc Liễu Quy Tông đến Tô gia tạo áp lực, họ cũng đồn thổi khắp trấn.

Nhưng ngươi nói gì vậy?

Đáng đời?

Chúng ta là thân nhân đó!

"Vân nhi bị oan, Liễu Thiên Thiên mới là --" Ngô Sương muốn giải thích, lại bị Ngô Hải Minh trực tiếp ngăn lại.

"Muội muội, không quản có oan uổng hay không, mà là ngươi đừng tới liên lụy chúng ta!" Ngô Hải Minh nói ra.

Ngô Sương lập tức mê mang một trận, đây thật sự là ca ca của mình sao?

Từ lúc nàng xuất giá đến nay, vài chục năm phụ cấp nhà mẹ đẻ biết bao nhiêu tiền, mặc kệ là trực tiếp cho Ngô Hải Minh, hay là hiếu kính phụ mẫu, cuối cùng đều không phải rơi ở trên người Ngô Hải Minh sao?

Thế nhưng, thời điểm mẹ con bọn hắn cực kỳ cần trợ giúp, người thân nhất lại lạnh lùng đẩy bọn họ ra!

Tô Vân không có ngoài ý muốn bao nhiêu, bởi vì hắn hiểu rất rõ người nhà này.

Bạc tình bạc nghĩa!

Vô luận Ngô Sương trợ cấp bọn hắn bao nhiêu, bọn hắn đều coi đó là lẽ đương nhiên, thậm chí, cho thiếu đi bọn hắn còn có ý kiến.

"Mẹ, chúng ta đi!" Tô Vân nói, hắn không muốn để mẫu thân lại bị trào phúng, lại chịu ủy khuất.

Ngô Sương đương nhiên cũng có ngạo khí, nhưng hiện tại bọn họ bị Tô gia đuổi ra khỏi cửa, người không có đồng nào, mà Tô Vân càng bị trọng thương cần chiếu cố, duy nhất có thể trông cậy chính là Ngô gia, cho nên, nàng cam nguyện chịu ủy khuất.

"Ca, xin ngươi giúp một chút hai mẹ con chúng ta!" Nàng dùng cầu khẩn giọng nói.

"Chậc chậc chậc, con của ngươi không phải thật ngạnh khí sao?" Tần Phương cướp lời, "Có bản lĩnh, vậy ngươi đi đi, các ngươi đi đi!"

"Ca!" Ngô Sương chỉ nhìn Ngô Hải Minh.

"Ngươi nghĩ muốn kéo theo Ngô gia chúng ta?" Tần Phương cười nhạo một tiếng, "Tốt, ngươi quỳ xuống đi, dập đầu ba cái, ta ngược lại có thể suy tính một chút!"

Ngô Sương sắc mặt đã sớm đau thương, nàng tự nhiên biết Tần Phương chỉ đang đùa bỡn mình, dù nàng thực sự quỳ xuống, đối phương cũng sẽ không giữ lời.

Nàng cắn răng, nói: "Ca, ta đi! Bất quá, ngươi có thể cho ta một chút ngân -- "

"Phi, ngươi còn muốn tiền?" Tần Phương nhảy dựng lên, "Ngô Hải Minh, ta cho ngươi biết, ngươi nếu dám lấy ra một đồng tiền nào, ta sẽ không để yên cho ngươi!"

Ngô Hải Minh ho khan một chút, nói: "Muội muội, ngươi cũng biết, Thanh Nhi tu luyện cần rất nhiều tiền, ta cũng thực sự lực bất tòng tâm!"

"Vậy mượn! Cho ta mượn một chút!" Ngô Sương sửa lời nói.

"Hừ, ngươi lấy gì trả, đi làm kỹ nữ sao?" Tần Phương ở một bên khinh bỉ.

Ngô Sương tức giận đến phát run, nàng trầm giọng nói: "Những năm này ta cho các ngươi không ít tiền, ta cũng không cần các ngươi trả lại toàn bộ, chỉ cần cho ta một ngàn lượng bạc, từ đó về sau, ta sẽ không đi quấy rầy Ngô gia các ngươi!"

"Một ngàn lượng? Ngươi cần tiền đến điên rồi!" Ngô Hải Minh giật nảy mình, vội vàng trách mắng, "Biến, nhanh nhanh nhìn thời gian cút cho ta!"

"Ngô Sương, ngươi cũng không nên nói hươu nói vượn, chúng ta cầm tiền của ngươi lúc nào?" Tần Phương cũng nhanh nhảu phủ nhận.

"Mẹ, bọn họ chính là một đám bạch nhãn lang, đừng lại xin bọn hắn, chúng ta đi!" Tô Vân cắn răng nói ra.

"Tiểu phế vật, ngươi nói ai là bạch nhãn lang?" Tần Phương lập tức thay đổi họng súng, một mặt cùng hung cực ác.

Ngô Thanh cũng mắng: "Phế vật, ngươi dám mắng mẹ ta, ta gọi Mã Đức đánh chết ngươi!"

Hắn đi lên trước một bước, vẻ mặt hung thần ác sát.

Ngô Sương cuối cùng coi như đã hoàn toàn tuyệt vọng, trượng phu đã sớm nói với nàng, một nhà đại cữu tử phẩm hạnh đều chẳng ra sao cả, nàng còn không tin, vì thế cãi nhau mấy lần, về sau trượng phu không nhắc lại nữa, bây giờ nhớ đến, tim như bị đao cắt.

Bạch nhãn lang, nàng thật sự nuôi một đám bạch nhãn lang.

Lúc trên người nàng có chỗ tốt có thể ép ra, ba người Ngô gia này hận không thể xem nàng như Bồ Tát cúng bái, mà một khi nàng tinh thần sa sút, không có món hời, bọn hắn liền lập tức trở mặt.

"Vân nhi, mẹ mang ngươi đi!" Nàng buồn bã nói.

Ầm!

Mẹ con hai người vừa ra khỏi Ngô gia, đại môn liền vô tình đóng lại.

Ngô Sương cõng nhi tử, đi cầm cố toàn bộ trang sức trên người, đổi được hơn một trăm lượng bạc, sau đó đi tìm gian khách sạn, hiện tại trời đã hoàn toàn tối, mùa đông ban đêm đặc biệt lạnh giá, Tô Vân có thương tích trong người, làm sao để hắn chịu phong hàn?

Tô Vân ăn chút, bởi vì thương thế quá nặng, hắn rất nhanh mơ màng thiếp đi.

Hắn thấy ác mộng, lúc thì là đôi cẩu nam nữ Liễu Thiên Thiên và Nguyên Thừa Sơ ôm nhau cùng một chỗ, không ngừng chế giễu, lúc thì đổi thành Tô gia, hung hăng đánh mắng mẹ của hắn, lúc lại là Ngô gia, vô tình từ chối bọn hắn vứt bỏ ngoài cửa.

"Đều là súc sinh!"

"Đáng chết!"

"Ta muốn giết sạch các ngươi!"

"Chết đi! Chết đi! Chết đi!"

Hắn không ngừng gầm thét, sát ý cùng hận ý xen lẫn, phảng phất như muốn hóa thành thực thể.

Đinh, tại ngực của hắn, một viên trang sức treo lủng lẳng có chút phát sáng, đây là một cung điện được bao bọc sau lớp hổ phách, sau đó, hổ phách bị hòa tan, tòa cung điện kia lung linh mờ ảo tiến vào thân thể hắn.