Vẫn Luôn Là Anh

Chương 13



13.

Tô Vũ lại đến tìm tôi.

Thực tế tôi có thể nhìn ra, cô ta không thích Trình Cảnh Từ, nhưng không hiểu vì sao cô ta lại khăng khăng muốn tôi rời khỏi Trình Cảnh Từ.

Cho đến ngày đó khi gặp mặt, tôi vô tình nhìn thấy điện thoại cô ta sáng lên, màn hình khóa là góc nghiêng của một người đàn ông, ngoại trừ vết sẹo dễ thấy ở quai hàm của anh ta, còn lại bộ dáng thực sự giống Trình Cảnh Từ như đúc, nhưng tôi rất chắc chắn, anh ta không phải Trình Cảnh Từ.

Cho dù là A Từ, hay Trình Cảnh Từ, đều chưa từng có khi chất ôn hòa như vậy.

Thấy tôi nhìn được, cô ta cũng không che giấu, ung dung mở album ra đặt ở trước mặt tôi, trong ảnh là một đôi nam nữ đang trao nhẫn, nữ là Tô Vũ, nam là…

“Anh ấy tên là Trình Mộ Nam.”

Trình Mộ Nam, anh trai sinh đôi của Trình Cảnh Từ, bị mắc bệnh tim bẩm sinh, qua đời trước khi tổ chức hôn lễ với Tô Vũ nửa tháng.

Người mà Tô Vũ yêu, trước giờ chỉ có người đàn ông trong bức ảnh này.

Tôi dường như hiểu tại sao cô ta yêu cầu tôi rời đi, nhưng lại chưa từng biểu hiện ra là có tình cảm với Trình Cảnh Từ, có lẽ chỉ vì khuôn mặt của hắn giống hệt Trình Mộ Nam.

“Cô Tô, tôi có thể hiểu được nỗi đau mất đi người yêu, nhưng dù sao anh ấy cũng chỉ là… Trình Cảnh Từ.” Tôi có thể hiểu được, tôi cũng từng trải qua, nhưng… tôi may mắn hơn cô ta một chút, mặc dù một chút may mắn ấy cũng có cái giá của nó.

Cô ta chớp mắt, để nước mắt nhạt đi, khẽ cười nói: “Không, anh ấy là ai không quan trọng, quan trọng là bên cạnh anh ấy chỉ cần có mình tôi là đủ rồi.”

Tôi có chút bực mình, “Cô coi anh ấy là thế thân?”

“Giang Oản, không phải cô cũng thế sao?”

Tôi chợt khựng lại, một chữ cũng không thể nói ra, tôi coi Trình Cảnh Từ là thế thân sao?

Không phải sao?

Phải.

Ban đầu, tôi quả thực coi hắn là thế thân của A Từ, nghĩ rằng chỉ cần hắn mang theo gương mặt đó ở bên cạnh tôi là tốt rồi.

Nghĩ như vậy, tôi và Tô Vũ cũng không khác gì nhau...

Nhưng hiện tại thì sao?

Tôi cũng không xác định, nếu như tôi yêu Trình Cảnh Từ, có coi như phản bội A Từ không?

Đến hiện tại, thứ giãy giụa ở chỗ sâu nhất trong lòng tôi không phải điều này sao? Tôi có nên để mặc cho mình yêu Trình Cảnh Từ không?

“Giang Oản, rời khỏi anh ấy đi, cô hẳn là rõ ràng hơn tôi, A Từ… sẽ không quay trở lại.”

Tôi ngẩng đầu, nhìn thấy trong mắt cô ta lộ ra bi thương, giật nhẹ môi, vừa định mở miệng thì nghe thấy giọng nói của Trình Cảnh Từ vang lên từ phía sau: “Tô Vũ, người nên rời đi là cô.”

“Cảnh Từ?” Cô ta đột nhiên đứng lên.

Trình Cảnh Từ mặt không đổi sắc mở miệng: “Mộ Nam đã không còn, Trình Cảnh Từ tôi sẽ không làm thế thân của bất kỳ ai…” Ngừng một chút, hắn tiếp tục nói: “Trở về đi, anh ấy sẽ không muốn thấy cô làm như vậy, tôi cũng sẽ không để loại chuyện đó xảy ra.”

Sau đó, Tô Vũ rời đi, lúc quay người cầm theo khăn giấy, bóng lưng cô ta vẫn mềm mại tao nhã như vậy, giống với bộ dáng lần đầu tiên tôi gặp cô ta.

Tối hôm đó, Trình Cảnh Từ dựa vào đầu giường, khép lại quyển sách trên tay lại, quay đầu hỏi tôi: “Lúc đó em định nói cái gì?”

Tôi ngẩn người một lúc mới nhận ra ý hắn là câu nói bị hắn cắt ngang kia.

Dưới ánh đèn, ánh mắt thâm thúy của hắn nhìn thẳng vào mắt tôi, tôi nhìn gương mặt của hắn, thậm chí không dám để tay lên ngực tự hỏi, vào giờ phút này người trong lòng Giảng Oản tôi là ai.

Tránh đi ánh mắt của hắn, tôi siết chặt chăn trong tay, thấp giọng nói đến một chuyện khác, “Trình Cảnh Từ, em từng hỏi A Từ một vấn đề, nếu có một ngày anh ấy đi lạc thì sao, anh biết anh ấy trả lời thế nào không?”

Người đàn ông dựa vào đầu giường vẫn nhìn tôi, không lên tiếng.

“Anh ấy nói, anh ấy sẽ tự mình đến tìm em.”