Vẫn Luôn Là Anh

Chương 14



14.

Vụ tai nạn xe hơi mà tôi và A Từ gặp phải, đã để lại cho tôi một bóng ma rất lớn, đến nỗi tôi gần như mỗi đêm đều mơ thấy, khóc từ trong mơ tỉnh lại, không còn buồn ngủ nữa.

Sau khi gặp Trình Cảnh Từ, tôi cũng rất nhiều lần mơ thấy A Từ, mỗi giấc mơ đều kết thúc bằng vụ tai nạn xe không thể tránh khỏi đó, khi tỉnh dậy, mặt tôi lạnh như băng, dụi dụi và ngực hắn, sau gáy được bàn tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve.

Có lẽ bởi vì mỗi lần tỉnh dậy đều có thể nhìn thấy gương mặt của Trình Cảnh Từ, cho nên rất may mắn vẫn có thể ngủ lại.

Có một buổi tối trước khi ngủ, tôi đột nhiên ý thức được dường như rất lâu rồi không còn mơ thấy A Từ, sau khi ra khỏi thư phòng của Trình Cảnh Từ, tôi cầm chiếc bình an phù không được đẹp mắt lắm do chính mình thêu lên, nhìn một hồi lâu.

Cũng vì vậy mà mơ thấy anh lần cuối cùng.

Ở trong mơ, tôi một lần nữa trải qua những chuyện cùng A Từ, từ quen biết, yêu đương đến chia ly.

Từng cảnh tượng vừa quen thuộc vừa xa lạ lướt qua, cho đến ngày sinh nhật của A Từ, tôi cho bình an phù vào túi, chuẩn bị tặng quà sinh nhật cho anh, anh là tay đua xe, tôi luôn sợ anh sẽ gặp nguy hiểm.

Sau khi hoàn thành cảnh quay chiều hôm đó, A Từ đưa tôi đến nhà hàng, trên đường, anh khẽ nhếch môi, an tĩnh nghe tôi nói chuyện không ngừng nghỉ, thỉnh thoảng liếc nhìn tôi một cái.

Khi tôi đang nói đến việc sau này mỗi lần sinh nhật chúng tôi đều phải trải qua cùng nhau, một chiếc xe tải lớn mất kiểm soát bất ngờ lao tới…

Sau một hồi ù tai, tầm mắt tôi chỉ nhìn thấy một màu đỏ, tôi muốn gọi “A Từ” nhưng tuyệt vọng không thể phát ra âm thanh.

"Oản Oản, Oản Oản........."

Ý thức bị kéo trở lại, tôi từ từ mở mắt, nhìn thấy gương mặt của Trình Cảnh Từ, đưa tay lên sờ má, nước mắt đã rơi đầy mặt.

“Gặp ác mộng sao?” Hắn cau mày thấp giọng hỏi.

Tôi bụm mặt nằm trong ngực hắn nhỏ giọng khóc nức nở, tim đau đến tột cùng, hắn ôm tôi nhẹ nhàng xoa đầu tôi, “Đừng sợ, có anh ở đây.”

Tôi càng khóc dữ dội hơn.

Qua hồi lâu, tôi mới khàn giọng nói: “Vết thương trên vai của em hơi đau.”

Nghe vậy, hắn ngẩn ra, giơ tay lên xoa vết sẹo kia của tôi, sau đó hôn lên nó, giọng nói trầm thấp tản ra ở bên tai tôi:

“Là anh ta không bảo vệ tốt cho em.”

Trái tim giống như bị bóp nát, tôi túm lấy quần áo của hắn lắc đầu: “Thật sự xin lỗi, thật sự xin lỗi...”

Câu “Thật sự xin lỗi” này là nói với Trình Cảnh Từ, thật ra lâu nay, tôi vẫn luôn biết hắn không hề có điểm mấu chốt mà dung túng cho những điều vô nghĩ tôi làm trước mặt hắn, mỗi lần đều thể hiện bộ dáng rất tức giận, nhưng cũng sẽ không thật sự làm gì tôi, là tôi được voi đòi tiên nhất quyết muốn hắn trở thành A Từ.



Ngày sinh nhật của Trình Cảnh Từ, chúng tôi đi nhà hàng mà trước đây tôi và A Từ chưa kịp đến, tôi tặng chiếc phù bình an hơi cũ kia cho hắn.

Nhà hàng trang trí rất tinh xảo, trên tường treo rất nhiều bức tranh nổi tiếng, trong đó có một bức tranh là biển hoa, ở giữa có hai bóng người nho nhỏ.

Khi Trình Cảnh Từ nhắm mắt ước nguyện trước ngọn nến, tôi đã suy nghĩ, không biết trước đây A Từ sẽ ước điều gì? Tôi không đoán được.

Sau khi dùng bữa xong đang định rời đi, hắn đột nhiên bước đến trước mặt tôi, quỳ một chân xuống đất, lấy một chiếc nhẫn ra.

Tim đập rất nhanh, tôi nói không rõ đây là cảm xúc gì, hoảng hốt đứng lên không nói được câu nào, khóe mắt chua xót, chỉ có thể cúi đầu nghe hắn nói: “Em biết anh vừa ước điều gì không?”

Nước mắt rơi xuống, rớt trên chiếc nhẫn hắn cầm trên tay, tôi lắc đầu.

Hắn khẽ cười cầm tay tôi lên, chậm rãi đeo chiếc nhẫn lên ngón tay tôi, sau đó đứng lên ôm lấy tôi, “Giang Oản, anh ước rằng… em có thể gả cho anh.”

Nước mắt không ngừng rơi xuống, tôi đưa tay vòng lấy eo hắn, vùi đầu vào ngực hắn, nói một câu: “Được.”

A Từ, tạm biệt!

(Hoàn chính văn)