Vận May Đổi Đời

Chương 337: Y hệt nhau



Lý Thần đẩy cửa, quay đầu lại liếc mắt nhìn hai anh em Ngô Giang Hải và Ngô Hồng Hà đang rất tức giận một cái.

“Ấu trĩ”.

Nói xong liền rời đi.

Căn phòng bao sang trọng trong nháy mắt trở nên trống trải, chỉ còn ai hai anh Ngô Hồng Hà và Ngô Giang Hải đứng trong phòng bao lộn xộn bừa bãi này.

Ngô Hồng Hà nhìn khuôn mặt đầy máu thảm hại của Ngô Giang Hải liền rút vài chiếc khăn giấy ra cho anh trai mình, nói nhỏ: “Anh, lau vết máu trên mặt trước đã, có cần tới bệnh viện không?”

Lúc này, Ngô Giang Hải mới cảm nhận được nỗi đau đang bùng cháy trên cơ thể và trên mặt mình.

“Mẹ nó nữa…”, Ngô Giang Hải lau vết máu, tức đến mức hai mắt đỏ au lên.

“Ngay cả thằng già bợm họ Diêu cũng dám ngông cuồng như vậy!”, nghĩ đến viết thương trên người, hơn nửa là do Diêu Chí Quân đánh, Ngô Giang Hải hận không thể lập tức bắt Diêu Chí Quân lại để băm vằm ra thành trăm mảnh.

“Mẹ kiếp, Diêu Chí Quân chỉ là một con chó rác rưởi, dựa vào Lý Thần và Hoắc Hoàn Vũ lại dám động tay động chân với anh, ông ta đúng là chán sống rồi!”, Ngô Hồng Hà nghiến răng nói.

Ngô Giang Hải bực bội, căm hận nói: “Diêu Chí Quân chẳng qua chỉ là một tên hề, muốn bóp chết ông ta thế nào cũng được, vấn đề nằm ở Lý Thần, người này ẩn giấu thân phận quá sâu, không ngờ thế lực lại lớn mạnh như vậy!”

Trong mắt Ngô Hồng Hà hiện lên một tia kinh hãi, nói: “Anh, bây giờ chúng ta phải làm sao bây giờ? Nhìn bộ dạng của Lý Thần, hắn nhất định sẽ không bỏ qua cho chúng ta… Hắn còn có Hoắc Hoàn Vũ chống lưng cho nữa”.

“Quay về bàn bạc với bố đã”, Ngô Giang Hải nghiến răng nói.

Ngô Hồng Hà rùng mình, sợ hãi nói: “Bố mà biết sẽ đánh chết em mất”.

Ngô Giang Hải hung hăng trừng mắt nhìn Ngô Hồng Hà, tức giận nói: “Không phải loại kém cỏi như mày ở ngoài gây chuyện thì có thể đến bước đường này được sao?”

“Vừa nãy Lý Thần gọi điện mày cũng nghe thấy rồi đấy, đến điện ảnh Hoan Ngu ở Hồng Kông cũng là của hắn. Một cái Hoa Nghị Huynh Đệ chúng ta không sợ, nhưng khi công ty ở Hồng Kông của hắn cũng tiến vào, mấy công ty dưới trướng anh có thể chống đỡ được bao lâu?”

“Bây giờ rắc rối này mày hay anh có thể xử lý được đây? Thà chủ động thú nhận trước khi tình hình không thể cứu vãn được còn hơn, lập tức đi theo anh về!”



“Chú Diêu, thật sự không cần đưa chú tới bệnh viện sao?”

Ở dưới tầng câu lạc bộ, Lý Thần quan tâm hỏi Diêu Chí Quân.

Diêu Chí Quân lắc đầu cười nói: “Vết thương nhỏ này không sao, tôi quay về nghỉ ngơi một đêm là khỏe lại ấy mà”.

Lý Thần gật đầu, nói: “Vậy được, cháu vẫn còn chuyện cần làm, cháu bảo Lưu Quân đưa chú về nhé”.

Diêu Chí Quân đáp lại một tiếng, cẩn thận nhìn Hoắc Hoàn Vũ ở cách đó không xa một cái, nói nhỏ: “Lý Thần, cậu và nhà họ Hoắc…”

Mặc dù sự thật ở ngay trước mắt, nhưng đến giờ Diêu Chí Quân vẫn chưa thể tin được Lý Thần lại có quan hệ thân thiết với nhà họ Hoắc như vậy.

Đặc biệt Diêu Chí Quân có thể nhìn rõ được thái độ của Hoắc Hoàn Vũ đối với Lý Thần, hoàn toàn không phải quan hệ bạn bè bình thường.

Cậu chủ trong gia tộc hàng đầu này ở trước mặt Lý Thần không còn chút khí chất của con nhà quyền thế gì nữa, ngược lại còn tỏ ra cung kính tôn trọng Lý Thần, chuyện này thật sự quá kỳ lạ.

Lý Thần cười nói: “Trước đây cháu có tới Hồng Kông một khoảng thời gian, có giao tiếp qua lại với nhà họ Hoắc, chuyện này bố vợ tương lai của cháu cũng biết”.

Diêu Chí Quân hiểu ra, nói: “Vậy cậu cẩn thận nhé”.

Lý Thần cười nói: “Cháu tự có tính toán”.

Diêu Chí Quân còn muốn hỏi Lý Thần và con gái nhà họ Hoắc có quan hệ như thế nào thì Lý Thần đã bước về phía Hoắc Hoàn Vũ, ông ấy đành thở dài một hơi, nuốt hết những lời nói trên đầu môi xuống.