Vạn Tộc Chi Kiếp

Chương 106: "Gian Lận" Trong Phòng Thi?



Dịch: Lạc Trần

***

Tô Vũ và mọi người chỉ lẳng lặng lắng nghe lão Tạ thông báo quy tắc cuộc thi chứ không nói chuyện, môn sát hạch này không tính vượt quá khả năng của họ.

Khai Nguyên lục trọng thất trọng có mấy loại phương thức sát hạch, trước đó cũng từng vận dụng phương thức thế này rồi, trung đẳng học phủ cũng đã làm một vài huấn luyện tương đồng.

Đương nhiên, đó là ở Đại Hạ phủ.

Nam Nguyên chẳng qua chỉ đề cập sơ qua, gần như không hề làm huấn luyện, không phải Nam Nguyên không coi trọng mà là hàng năm Nam Nguyên cơ hồ không có học viên lục thất trọng trở lên.

"Năm người các ngươi đi vào, đừng chậm trễ thời gian!"

Lão Tạ chỉ huy năm người trong đó, bên cạnh có nhân viên bắt đầu giám sát tính toán.

Tô Vũ không nằm trong nhóm đầu tiên, bất quá hắn cũng xem rất chăm chú.

Trước lúc này, Tô Vũ chưa từng làm qua huấn luyện tương tự, bởi vì hắn tiến giai quá nhanh, căn bản không có thời gian để làm huấn luyện.

Năm học viên được điểm danh hơi có chút khẩn trương, cấp tốc đi vào.

Sau khi họ đi vào, trong phòng, một cái máy bắt đầu phun ra viên cầu, tốc độ rất nhanh.

"Ầm!"

Lần đầu tiên liền có học viên trúng chiêu, không bắt được chưa nói, còn bị viên cầu đánh trúng đầu.

Lão Tạ khẽ nhíu mày, quát: "Theo không kịp tiết tấu cũng sẽ thụ thương! Chính mình cân nhắc có từ bỏ hay không..."

Y còn chưa dứt lời, viên cầu thứ hai đã tiếp tục bắn ra, tốc độ không chậm, lực va đập cũng không tính là nhỏ.

Ngoại trừ người vừa mới bị va đập có chút luống cuống tay chân, những người khác bắt lấy vẫn tính là dễ dàng.

Bất quá thời gian ngắn ngủi như thế, không chỉ phải bắt lấy viên cầu được bắn ra với tốc độ cao mà còn phải nhận biết đỏ trắng, tốc độ bắn rất nhanh, độ khó nhận biết dâng lên cũng lớn, thường thường ý thức kịp phản ứng, thân thể lại không tự chủ được đi bắt lấy mấy viên bi màu trắng.

Viên cầu được bắn ra cũng không phải đường thẳng, có đôi khi sẽ còn theo đường vòng cung, các học viên phải luôn chạy nhanh trong phòng thi nho nhỏ.

Không đến một phút đồng hồ, năm học viên liền có ba người thở hổn hển, không thở ra hơi được nữa.

Một người trong đó, trên mặt tím thẫm một mảnh, cậu ta vừa mới bị quả cầu nện trúng mặt nhiều lần.

Tô Vũ vẫn âm thầm tính toán giúp người kia, giờ phút này không khỏi thở dài, "Quả cầu đỏ có 32 cái, màu trắng bắt được 8 cái, 24 điểm."

Người kia là ngũ trọng hay lục trọng thì hắn không nhìn ra, mặc kệ là cảnh giới thế nào, xem ra muốn lấy được 30 điểm cũng khó khăn.

Hắn xem như đã hiểu rõ vì sao những học viên đã đạt tới cảnh giới cao nhưng lại thường không lấy được trọn điểm.

Nghĩ đến điều này, hắn vừa nhìn về phía nữ sinh trong một phòng khác, rất lợi hại!

Một phút đồng hồ, không sai biệt lắm bắn ra 50 cầu, nữ sinh nọ bắt được 42 quả cầu đỏ, toàn bộ quả đều là màu đỏ, bi trắng thì không hề bắt, điều này đại biểu đối phương trước mắt hẳn sẽ được điểm tối đa.

"Không thích hợp..."

Tô Vũ có thể cảm nhận được chỗ khó trong đó, cái này cần ý thức bắt kịp thân thể, thân thể và ý thức đều cần phải mạnh mẽ.

Thực lực đối phương không yếu, bất quá lại có vẻ rất dễ dàng, thường thường thậm chí có thể dự phán đỏ trắng, đây là ý chí lực thể hiện.

"Ý chí lực rất mạnh!"

Điều này đại biểu rằng đối phương khả năng không đơn thuần chỉ tham gia sát hạch Chiến Tranh học phủ, có lẽ cũng là thí sinh dự bị của Văn Minh học phủ.

Bắt viên cầu thì Tô Vũ cũng có thể nắm bắt.

Ý chí lực của hắn cũng không yếu, khoảng cách một giây vẫn xem như là thời gian đủ dài, hắn có thể cấp tốc phân biệt ra được màu đỏ trắng, cũng có thể bắt được toàn bộ, bất quá xem ra lần này muốn xếp thứ nhất Chiến Tranh học phủ thì sức cạnh tranh cũng cực kỳ lớn.

Đây chỉ là trường thi số 5, phía dưới còn 4 trường thi nữa.

Trong lúc hắn miên man suy nghĩ, hai phút đồng hồ đã trôi qua.

Ở giữa có học viên trực tiếp từ bỏ, không tiếp tục nữa.

Lão Tạ cũng không thèm để ý, chờ bọn họ đi ra mới lớn giọng tuyên bố: "80 điểm, 65 điểm, 60 điểm, 32 điểm, 24 điểm!"

Đây là thành tích của năm học viên vừa rồi.

Một lượt thành tích này cũng khá là trực quan!

Học viên đạt được 24 điểm kia có chút uể oải, cậu ta là Khai Nguyên lục trọng, ấn theo lý thuyết thì 30 điểm mới tính đạt tiêu chuẩn, hiện tại không duyên cớ liền mất đi 6 điểm.

Cậu ta uể oải, mấy người khác cũng uể oải, Khai Nguyên thất trọng có thể thu về 80 điểm, ngoại trừ nữ sinh kia lấy được trọn vẹn thì bọn hắn đều không thể làm được điều này.

"Tiếp tục!"

Lão Tạ nhìn về phía mấy người Tô Vũ, cả nhóm vội vàng đi vào phòng.

Máy móc sau một khắc liền bắt đầu tiếp tục bắn viên cầu ra ngoài.

...

Trong phòng.

Tô Vũ mặc dù chưa từng làm qua huấn luyện tương tự, bất quá vừa mới nhìn một hồi, giờ phút này hắn cũng đại khái nắm giữ bí quyết.

Ý chí lực hiện ra một chút, nhìn chằm chằm vị trí chỗ máy móc, viên cầu mới bắn ra hắn liền cảm ứng được màu sắc cùng hướng đi của nó.

Ầm!

Cầu nện vào trên tay, Tô Vũ nắm chặt, tiện tay vứt qua một bên, đây là màu đỏ.

Hai mắt tản mát ra hào quang nhàn nhạt, Tô Vũ mở ra mắt khiếu, thoạt nhìn cũng rất rõ ràng.

"Ý chí lực quả là công cụ gian lận... Dĩ nhiên, đây cũng là năng lực của bản thân ta, bất quá thử không dùng ý chí lực xem sao..."

Tô Vũ vứt bỏ ý chí lực, bắt đầu mở mắt khiếu để nhận cầu.

Cũng còn tốt, dù đóng lại ý chí lực, hắn phát hiện hắn nhận biết vẫn khá đơn giản.

Tay mắt lanh lẹ, tay của Tô Vũ cũng không chậm, hắn luyện kiến thức cơ bản không ít năm, trước đó khổ luyện Lôi Nguyên đao, khiếu huyệt trên tay càng được rèn luyện qua, giờ phút này bắt lấy viên cầu cũng rất dễ dàng.

Bên ngoài, Lão Tạ khẽ gật đầu, lộ ra nụ cười.

Tô Vũ dùng ý chí lực, y có khả năng cảm nhận được.

Đây coi như là gian lận, thế nhưng ý chí lực tu luyện được cũng là năng lực của đối phương cho nên y không nói gì.

Thế nhưng chỉ sau viên cầu đầu tiên, Tô Vũ liền không dùng ý chí lực nữa, Lão Tạ dĩ nhiên cũng cảm nhận được, rất tốt, y ưa thích loại học viên này.

Năng lực của ngươi ngươi có thể dùng, thế nhưng không trở ngại cho việc ta ghét bỏ ngươi!

Tỉ như nữ sinh Ngô Lam trước đó, Lão Tạ không quá ưa thích, đối phương được điểm tối đa, nhưng lại dùng ý chí lực khi sát hạch vào Chiến Tranh học phủ, đây còn tính là sát hạch cảnh giới sao?

Ý chí lực mạnh mẽ thì rất đáng gờm à?

Có năng lực thì đi mà kiểm tra Văn Minh học phủ, Chiến Tranh học phủ để ý chính là cảnh giới thân thể có đạt tiêu chuẩn hay không, cũng không phải nhìn ý chí lực của ngươi có đủ yêu cầu không.

Hai phút đồng hồ sau, Tô Vũ thở phì phò đi ra.

Lão Tạ lộ ra nụ cười, "Không tồi, 80 điểm trọn vẹn! Mặc dù có chút chật vật, bất quá đã lấy được điểm tối đa! Ngươi tiến giai tốc độ rất nhanh, có thể được trọn điểm thì kiến thức cơ bản hết sức chắc chắn, xem ra năm năm nay không phí công!"

Lão Tạ tươi cười, thái độ khác biệt hoàn toàn với Ngô Lam cũng được điểm tối đa trước đó.

Ngô Lam ở một bên sắc mặt cực kỳ khó coi.

Nàng cũng được 80 điểm, nhưng Lão Tạ căn bản không đề cập một lời dư thừa nào, báo điểm xong liền coi như kết thúc.

Ngô Lam tính tình kiêu ngạo, giờ phút này có chút nhịn không được, nói khẽ: "Lão sư, 80 điểm ở Đại Hạ phủ cũng chỉ là năng lực cơ sở..."

Lão Tạ thản nhiên đáp: "Đúng thế, nhưng đây không phải Đại Hạ phủ, then chốt là nếu thuần khiết dựa vào cảnh giới, có vài người cũng chẳng được 80 điểm đâu!"

Lão Tạ dứt lời, lại thầm nghĩ: "Tiểu nha đầu dối trá, khi không lại đi kiểm tra Chiến Tranh học phủ, nhất định cứ muốn lãng phí tài nguyên sát hạch!" .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Trọng Sinh Trở Lại Bảo Vệ Gia Đình Của Tôi
2. Cô Ấy Biết Tất Cả
3. Hoa Viên Bệnh Viện Tâm Thần
4. Vợ Yêu Là Mẹ Đơn Thân Thuần Khiết Nhất
=====================================

Ngô Lam tức thì bị chặn họng.

Lão Tạ là người biết chuyện, Tô Vũ còn có hi vọng chuyển sang học Chiến Tranh học phủ, tiểu nha đầu kia thì không thể nào, không có gì bất ngờ xảy ra, tất nhiên nàng sẽ vào Văn Minh học phủ.

Nếu không phải người chung đường thì y cũng lười mời chào.

Chị của đối phương là trợ giáo thiên tài của Đại Hạ Văn Minh học phủ, trên tư liệu có sẵn, bất quá Lão Tạ cũng lười mất mặt mũi, tiểu nha đầu đó kiêu ngạo hết sức, then chốt cũng phải nhìn xem là đối với người nào.

Lão Tạ cũng là cường giả Đằng Không cảnh, y chẳng việc gì phải sợ đối phương.

Đương nhiên, sát hạch mà thôi, không cần thiết đắc tội với người ta, thế nhưng cũng không cần nịnh nọt làm gì, làm tốt vai trò giám khảo là được.

Ngô Kỳ còn dám vì chút chuyện nhỏ này mà tìm mình gây phiền toái chắc?

Thật sự cho rằng Long Võ vệ chỉ ăn chay?

Lão Tạ căn bản không thèm quan tâm!