Vạn Tộc Chi Kiếp

Chương 107: Bài Thi Thứ Tư



Dịch: Lạc Trần

***

Tô Vũ đứng một bên cũng cảm nhận được ánh mắt của mọi người nhìn mình chăm chú, có chút dở khóc dở cười, Lão Tạ... thật quá trực diện a!

Muốn mình báo danh vào Long Võ học phủ, ở trước mặt mọi người tán dương chính mình, đây không phải kéo cừu hận về cho hắn sao?

Đương nhiên, Tô Vũ cũng không quan tâm.

Sát hạch thành tích tốt, lão sư tán dương, đây là năng lực, hắn cũng không cần thiết để ý tới người khác nghĩ như thế nào. . T𝗿𝘂yện cop 𝐭ừ 𝐭𝗿ang -- T 𝘙𝗨𝑀T𝘙𝗨𝒴Ệ𝐍.𝙑n --

Lão Tạ nhìn đồng hồ, tiếp tục nói: "Sát hạch cơ sở dưới Khai Nguyên thất trọng chỉ đến đây thôi, cộng thêm điểm văn hóa, điểm tối đa tổng cộng sẽ là 270 điểm. Bát trọng cửu trọng còn có thêm điểm ngự bắn, điểm thực chiến, tổng cộng 570 điểm, kèm theo điểm công lao 3 điểm trở lên, tối đa liền đạt hơn 600 điểm."

Lão Tạ nhìn về phía Tô Vũ, cười nói: "Tô Vũ, chỉ khi từ 600 điểm trở lên, ở Chiến Tranh học phủ mới có thể làm thượng đẳng! Cho nên học viên thượng đẳng tại Chiến Tranh học phủ cũng rất ít gặp, ngươi vừa mới là Khai Nguyên bát trọng, dù có điểm công huân kèm theo không ít thì cũng chưa chắc có hi vọng vào nhóm thượng đẳng!"

200 điểm xem như miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn, dưới 300 điểm đều tính là hạ đẳng, 300 - 600 điểm được xem là trung đẳng, 600 trở lên mới là thượng đẳng.

Tô Vũ tính toán một thoáng, hơi có chút uể oải, nói như vậy, hắn thật đúng là chưa hẳn có thể kiểm tra đạt mức thượng đẳng.

Khóa văn hóa hắn không lấy được trọn điểm, có lẽ chỉ được 80 điểm, dù hai đợt sát hạch sau hắn lấy trọn điểm thì trước mắt hắn cũng mới chỉ được có 250 điểm.

Đương nhiên, ngoài Vạn Tộc ngữ, hắn còn tích lũy 10 điểm công huân, xem như thêm điểm thì tổng cộng đạt được 350 điểm.

"Trừ phi Khai Nguyên bát trọng lấy trọn điểm, ngự bắn, thực chiến đều được tối đa, tổng cộng 250 điểm đều lấy về toàn bộ thì ta, ta mới có thể đạt mức 600 điểm."

Tô Vũ tính toán một thoáng, chỉ khi mấy môn sát hạch tới đây đều được trọn điểm thì hắn mới có thể đạt tiêu chuẩn thượng đẳng.

Dù cho như thế, cũng chỉ là kém nhất trong nhóm thượng đẳng mà thôi.

Tô Vũ có chút hiếu kỳ, nhịn không được hỏi: "Lão sư, xếp loại cao nhất là bao nhiêu điểm?"

"Vừa đi vừa nói, hiện tại tới địa phương khác tiếp tục sát hạch! Hội tụ học viên của cả năm trường thi về một chỗ tham gia sát hạch khác!"

Lão Tạ vừa đi, vừa trả lời: "Ngươi ở Nam Nguyên nên biết quá ít, lão sư các ngươi cảm thấy các ngươi căn bản không cần thiết hiểu, bởi vì sợ đả kích các ngươi, Nam Nguyên những năm qua mạnh nhất cũng chỉ là trung đẳng, không cần thiết cân nhắc quá nhiều."

"Tối thượng đẳng... tự ngươi tính một thoáng liền biết, 800 điểm trở lên!"

Tô Vũ cau mày nói: "Nhưng dù là Khai Nguyên cửu trọng, văn hóa khóa lấy trọn điểm thì cũng không đến được 800 điểm trở lên mà?"

"Đúng vậy, cho nên tối thượng đẳng đều là Thiên Quân!"

"..."

Tô Vũ cạn lời.

Lão Tạ cười ha hả: "Thiên Quân mà thôi, các ngươi rất nhanh cũng có thể đạt đến, những tên tối thượng đẳng kia không chỉ cảnh giới đến Thiên Quân, điểm công huân cũng rất cao, cho nên tích lũy điểm số cao hơn các ngươi rất nhiều."

"Đừng quá để ý, những tên kia có chút là yêu nghiệt, có chút là giả yêu nghiệt!" Lão Tạ thẳng thắn nói: "Có vài gia hỏa lấy Nguyên Khí dịch làm nước sôi để nguội mà uống, lãng phí tài nguyên, loại người này dù xếp loại tối thượng đẳng thì cũng vô dụng, học phủ nên làm gì thì cứ nên làm thế, bùn nhão không dính lên tường được cũng không ai nguyện ý để tâm tới chúng đâu."

"Đến học phủ, có vài cường giả tình nguyện thu một ít học viên Khai Nguyên thất trọng chứ không muốn thu nhận Thiên Quân từ các gia tộc lớn, ngoại trừ đãi ngộ cao hơn thì không có gì tốt cả, mà đãi ngộ đối với các vị cường giả ấy nào có tính là gì, cho nên đám giả yêu nghiệt này cũng không có gì đặc biệt!"

Lão Tạ nói năng cực kỳ thẳng thắn.

Nếu ở Đại Hạ phủ mà nói lời này, Lão Tạ đại khái sẽ tiếp nhận áp lực cực lớn.

Sau lưng, Ngô Lam có chút không thoải mái, trầm giọng nói: "Lão sư, người của đại gia tộc cũng chưa chắc đều như thế..."

Lão Tạ xem thường: "Ta đâu có nói toàn bộ đều là dạng này! Ta chẳng qua là cho học viên bình thường một chút lòng tin thôi, nói thí dụ như Văn Minh học phủ, có vài người sớm nắm giữ thần văn, lập tức cộng thêm mấy trăm điểm, công bằng được không?"

"Người từ thành thị nhỏ thần văn là cái gì cũng không biết, có vài người mới bảy tám tuổi đã bắt đầu xem ý chí chi văn, làm sao mà so?"

"Dĩ nhiên, đó là kết quả của các bậc cha chú nỗ lực đổi lấy, ta cũng sẽ không phủ nhận công lao của họ, tỉ như ta có con cái của mình, ta đương nhiên cũng nguyện ý cho nó thứ tốt nhất, nhưng mà... ở giai đoạn đầu lại muốn so đo với thiên tài từ thành thị nhỏ, một bộ ta lợi hại hơn hắn... Đó là biểu hiện của ngây thơ cùng không có năng lực!"

Lão Tạ lạnh nhạt nói tiếp: "Lúc này có thể nhìn ra cái gì? Qua năm năm, mười năm, các ngươi hãy nhìn lại mà xem! Lúc đó mới tính là công bằng, người ta xuất thân phổ thông, hơn mười năm đều không có thành tựu gì thì chính là hắn quá bình thường, không phải thiên tài."

"Khởi đầu khác biệt, ngươi nhất định cứ muốn so sánh ở giai đoạn này, thắng thì đã có sao? Quang vinh lắm mà? Bởi vì phụ thân ta mạnh mẽ, mẫu thân ta mạnh mẽ, cho nên ta giỏi hơn ngươi... Kẻ yếu, hèn nhát, không có năng lực mới nghĩ như vậy! Thiên tài chân chính sẽ không so với kẻ yếu hơn mình, bọn hắn đều đang tranh cao thấp!"

Lão Tạ ý vị thâm trường nói: "Tỉ như Ngô Kỳ của Văn Minh học phủ, nàng muốn so không phải là Lưu Hồng mà là Hạ gia Hạ Ngọc Văn! Tâm rộng bao nhiêu, tầm mắt liền cao bấy nhiêu, tương lai liền có thể đi càng xa!"

"Nếu muốn so sánh thì đi so với những người kia! Tô Vũ, nếu ngươi muốn chứng minh chính mình, chẳng lẽ sẽ lại đi tìm Trần Hạo để so à?"

Lão Tạ cười tủm tỉm nói: "Dĩ nhiên các ngươi còn trẻ, khả năng không hiểu hết được, bất quá không sao, về sau các ngươi sẽ rõ! Cao đẳng sát hạch chẳng qua là cạnh tranh khởi đầu, ưu thế của bậc cha chú lúc này có khả năng thể hiện, nhưng đến Đằng Không, Lăng Vân, Sơn Hải... Phụ thân ngươi là cường giả vô địch thì có ích lợi gì?"

"Tài nguyên nhiều chút? Có cường giả chỉ bảo? Đến thời điểm tự đi con đường của mình, tài nguyên không phải là thứ then chốt, chỉ bảo cũng không then chốt, nếu ngươi thật sự có thiên phú, những vật đó cũng sẽ không thiếu, quan trọng nhất phải là chính mình!"

Lão Tạ nói một mạch, khiến mọi người lâm vào an tĩnh.

Ngô Lam trầm mặc một hồi, qua một lát mới thấp giọng đáp: "Tạ ơn lão sư chỉ bảo!"

"Ta cũng không chỉ bảo ngươi!" Lão Tạ không thừa nhận, chỉ mỉm cười: "Cũng không tới phiên ta tới chỉ bảo, chỉ là muốn nói đừng quên sơ tâm, chớ bị một chút đồ loạn thất bát tao ảnh hưởng. Người tu ý chí lực nếu một chút lưu ngôn phỉ ngữ đều chịu không được, tâm tính sụp đổ, vậy dứt khoát đừng tu nữa, cả một đời đều không có cách nào vào Đằng Không được đâu!"

"Liễu Văn Ngạn nếu là kẻ như vậy, đâu có thể chờ đến 70 tuổi mới Đằng Không? Ông ta chắc là đã sớm tự sát từ vài thập niên trước rồi!"

Giờ phút này, mọi người đã đi tới một trường thi khác, Lão Tạ cuối cùng lại nói một câu: "Văn Minh cũng tốt, Chiến Tranh cũng tốt, hết thảy cũng là vì nhân tộc mà nỗ lực, cạnh tranh thích hợp, hỗ trợ thích hợp đó là điều cần có, không nên ghen ghét, oán hận tràn ngập toàn bộ. Năm năm sau, ngươi là Đằng Không, hắn còn chưa Đằng Không, khi đó ngươi nhìn lại, hắn cũng chỉ có như thế, năm đó ghen ghét hâm mộ đều là chuyện tiếu lâm!"

"Trái lại cũng vậy!"

Lão Tạ nói một hồi, đã dừng bước, mà giờ khắc này, Tô Vũ và mọi người không có tâm tư để nghe, từng người đều trợn mắt há hốc mồm mà nhìn tràng khảo thí trước mặt!

Phía trước, có mười con yêu thú vô cùng to lớn!

Đúng vậy, yêu thú, ở Nam Nguyên thế mà thấy được yêu thú sống... Làm sao có thể?

"Nhìn cái gì vậy, chỉ là một đám yếu nhất chờ các ngươi tới chế ngự, ngự sử yêu thú cũng không phải chế ngự con lừa nhà các ngươi! Đợi khi khảo hạch thì cưỡi lên, đi quanh trường thi một vòng, vậy là lấy được điểm!"

"Đơn giản muốn chết, thứ đồ chơi này vài thập niên trước ta đã không còn cưỡi nữa."

Lão Tạ tỏ vẻ ngạo kiều, thứ đồ chơi đằng xa kia là yêu thú rác rưởi nhất, ai còn cưỡi cái này!