Văn Vật Không Dễ Chọc

Chương 1



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đầu tháng hai, thành phố Giang vừa qua lập xuân.

Sáng tinh mơ mọi người ra cửa đều phải xoa xoa tay, vừa mở miệng là bị sương mù trắng xóa bao quanh. Cả thành phố chìm trong mùa xuân se lạnh bắt đầu một ngày tấp nập.

Vẫn còn hơn nửa tiếng trước thời gian chấm công quy định, Tề Thần đã ngồi ngay ngắn trong phòng làm việc.

Đây là ngày thứ hai cậu đến Công ty Trách nhiệm Hữu hạn Bảo hộ Văn vật Quảng Hòa. Ngày hôm qua xem mười mấy trang sổ tay nhân viên còn chưa tiêu hóa xong, người phụ trách Đổng Minh Ba đã ném cho Tề Thần nhiệm vụ sửa chữa trước khi tan ca. Để một người mới ra trường ngay cả chuyên môn cũng không thèm dò hỏi trực tiếp ra tay làm những việc mang tính thực tiễn, có thể thấy rằng công ty này thật sự đang thiếu nhân lực.

Điều hòa trung tâm đang lặng lẽ hoạt động, nhiệt độ trong phòng vừa phải, chẳng qua là không bật máy tạo hơi ẩm cho nên có chút khô hanh. Hoàn cảnh như vậy đối với người mới mà nói cũng không thoải mái lắm, nhưng lại thích hợp với một số đồ vật nào đó dễ bị hơi nước làm hỏng.

Ví dụ như thanh đao đồng đen trong tay Tề Thần.

Trong nhóm vũ khí lạnh, đao được xem là loại thường thấy nhất. Nhưng đao đồng đen lại chỉ chiếm số lượng rất nhỏ, có thể tìm thấy một cây thật sự không dễ dàng. Bởi vì chất đồng đen tuy cứng rắn nhưng lại cực kỳ giòn, dễ gãy cũng dễ hư hỏng.

Thanh đao trong tay Tề Thần thân hẹp lại vót mỏng, dài chừng một thước sáu tấc, lưỡi đơn hình cung, sống đao khá dày, mặt sau có điêu khắc một hàng răng thú, tăng thêm vẻ dữ tợn cho cây đao mảnh dài linh hoạt này, tay nghề rèn đúc có thể gọi là tinh xảo, khuyết điểm duy nhất chính là vết nứt trên thân đao.

Đây là một thanh đao phế, từ thân đao đến khâu đao liên tiếp bị cắt thành hai đoạn.

Khâu

 u cn chui dao lim bng g thng c mt ai bng st gi l ci khu H182 dng gi cht li dao hay li lim Ti sao khi lp

Đoạn khâu đao rớt ra giờ phút này cũng nằm trên chiếc bàn dài ở đây, một loạt nét thẳng được khắc đều đặn bao quanh trên khâu, mặt trên vừa vặn hợp với nửa chuôi đao tròn khắc hình vảy cá. Lại nhìn lên phía trên một chút, nơi vốn dĩ là đầu chuôi đao lại trống rỗng.

Ngày hôm qua Đổng Minh Ba vỗ vai Tề Thần nhắn nhủ: “Thanh đao kia thiếu mấy bộ phận, khâu đao vừa tìm được hai ngày trước, còn thiếu đầu chuôi và hai quả linh lung Bảo Châu. Cậu mang mấy bộ phận tìm được này về sửa chữa trước. Yêu cầu chỉ có hai thứ, một là tinh tế, hai là tốc độ, còn lại đều không cần. Thế nào, rất đơn giản phải không? Đừng cảm thấy áp lực, người trẻ tuổi vẫn rất có tiền đồ, làm cho tốt!”

Lúc ấy trong lòng Tề Thần lẳng lặng phun ra một ngụm máu: Thêm vào tinh tế và tốc độ đã là yêu cầu cao nhất rồi, còn có cái gì khác?… Đơn giản cái trứng!

Có điều đến sáng nay sau khi nhìn thấy hình dáng thực tế của thanh đao này đúng là áp lực của Tề Thần đã giảm.

Bởi vì thanh đao phế này, cho dù là lưỡi đao hay khâu đao, đều phiếm màu vàng kim thuộc về kim loại, đã không còn đốm rỉ sét cũng không có vết bẩn, xúc cảm trơn bóng sắc bén, mặt đao còn phản chiếu.

Thật sự có… thể… phản… chiếu…

Khi ánh nắng ngoài cửa sổ vừa lúc từ góc độ nào đó soi rọi vào mặt đao như nước kia, ánh sáng được phản chiếu quả thật có thể làm mù mắt Tề Thần.

Ha ha.

Này mẹ nó căn bản chính là hàng mỹ nghệ hiện đại chứ gì?! Đồ đồng nhà ai đào từ lòng đất ra có thể dài như vậy? Dấu vết niên đại đâu? Cảm xúc văn hóa dày nặng cổ kính đâu? Chơi tôi sao?!

“Cốc cốc cốc” cửa phòng làm việc bị gõ ba cái mở ra, Tề Thần ngẩng đầu, lập tức nhìn thấy Đổng Minh Ba chắp tay sau lưng bước vào: “Tiểu Tề à, sớm như vậy đã tới rồi? Rất hăng hái! Không tệ không tệ.”

Tề Thần đứng dậy: “Chào buổi sáng, Chủ nhiệm Đổng.”

Cậu từng lật xem chức vụ và thành viên trong công ty, Đổng Minh Ba rõ ràng là người đứng đầu lại cố tình thích người khác gọi mình là Chủ nhiệm, cũng không biết đây là sở thích dở hơi gì.

Có điều muốn thật sự nói tiếp, cái Công ty Trách nhiệm Hữu hạn Bảo hộ Văn vật Quảng Hòa này thật sự có rất nhiều chỗ dở hơi.

Ví dụ như yêu cầu “Ưu tiên người có khả năng tự vệ trước cuộc sống khắc nghiệt” trong thông báo tuyển dụng; ví dụ như phân chia phòng ban của công ty này, cái gì tổ Chấp hành, tổ Giám sát thì thôi đi, tổ Khắc phục hậu quả là cái quỷ gì?! Hơn nữa Tề Thần thân là chuyên viên tu sửa, bị phân vào tổ Hậu cần thật sự không phải bởi vì tay run xếp sai rồi chứ hả?

Đủ loại chuyện như thế, không phải trường hợp cá biệt. Tề Thần cũng không dám nghĩ nhiều, sợ nghĩ nhiều sẽ càng thêm cảm thấy bản thân đã bước vào một nơi khó lường, như thể bất cứ lúc nào cũng sẽ bị tổ công tác “Chống phi pháp”, “Chống tội phạm có tổ chức” linh tinh xem thành hang ổ bất hợp pháp mà một phát giải quyết nhanh gọn.

Thế nhưng Tề Thần là dân thường, cơ cấu công ty cũng vậy, cách gọi chức vụ cũng thế, với cậu mà nói đều là phù phiếm. Tuy rằng công ty này thoạt nhìn không đáng tin cho lắm, nhưng hợp đồng lại vô cùng chính quy, môi trường làm việc thật sự không tệ, trước mắt xem ra sắp xếp công việc của cậu cũng không có gì sai lệch.

Đương nhiên, quan trọng nhất chính là tiền lương không tệ, còn bao ăn ở. Điểm sáng chiếu vào hai điều này, Tề Thần tình nguyện tạm thời xem nhẹ mấy chỗ dở hơi kia, trước tiên làm việc ở đây, dù sao những chuyện kia cũng không ảnh hưởng quá lớn đến nhân viên nhỏ bé như cậu, cậu chỉ cần cầm tiền lương từ công việc của mình là được.

“Thế nào? Tiểu Tề, có khó khăn sao?” – Đổng Minh Ba đứng bên cạnh bàn, vẫy vẫy tay ý nói Tề Thần ngồi xuống sau đó làm tiếp việc của mình.

Tề Thần lắc đầu: “Tôi xem một chút, đao này cất giữ rất khá, vốn dĩ không cần giai đoạn xử lý trước gì, vết nứt cũng không có vấn đề gì lớn, giũa một chút chỗ mẻ mới xuất hiện tạo ra độ dốc nhỏ trên mặt là có thể hàn lại, cuối cùng tinh chỉnh một chút, về cơ bản không thể nhìn ra.”

Không biết vì sao khóe miệng Đổng Minh Ba lại khẽ giật, hỏi: “Phải giũa vết nứt?”

“Ờm… đúng vậy.” – Tề Thần nhất thời không biết lời này của ông có dụng ý gì. Suy nghĩ một chút, cảm thấy tuy rằng Đổng Minh Ba là người quản lý công ty, nhưng về mặt tu sửa này suy cho cùng vẫn có chuyên môn, có thể là ông không hiểu biết chi tiết cụ thể, cho nên thuận miệng hỏi một câu.

Ai ngờ Đổng Minh Ba im lặng nhìn thanh đao phế trên bàn, sau đó do dự mà nói với Tề Thần: “Cái đó, Tiểu Tề à…”

Tề Thần bình tĩnh chờ chỉ thị: “Ửm?”

Đổng Minh Ba: “Lúc giũa vết nứt và hàn, xuống tay nhẹ nhàng một chút.”

Tề Thần: “…”

Đổng Minh Ba: “…”

Tề Thần: “Chủ nhiệm, anh nói đùa.”

Đổng Minh Ba: “Không có.”

Tề Thần: “…”

Hai người mắt to trừng mắt nhỏ trầm mặc mấy giây, Đổng Minh Ba khụ một tiếng, giọng trong trẻo, nói: “Cứ như vậy đi, cậu nhanh chóng lên, tu sửa cho tốt lại đưa cho tôi, buổi chiều trước ba giờ tôi đều ở văn phòng.” – Nói rồi, ông lại ưỡn cái bụng trung niên nhô ra của mình, dạo bước đi ra ngoài.

Tề Thần chớp chớp mắt, lại cúi đầu lần nữa nhìn thanh đao nứt, thật sự không hiểu Đổng Minh Ba vừa rồi cùng với vẻ mặt đau răng kia là chuyện thế nào.

Lúc giũa vết nứt nhẹ nhàng một chút thì không nói, hàn làm sao mới có thể xem là nhẹ nhàng?! Dùng ngọn lửa hơ nhẹ qua hả?! Thật sự đủ rồi…

Cậu vốn cho rằng thanh đao gãy này cùng lắm là Đổng Minh Ba chỉ muốn treo bảng quảng cáo văn vật, tạm thời tìm cậu đến thử trình độ thật của cậu, nhưng hiện tại xem ra Đổng Minh Ba hình như đúng là rất đau lòng thanh đao này.

Có điều dù là vật thử nghiệm hay hàng thủ công sưu tầm, vào tay Tề Thần đều như nhau cả.

Cậu xắn tay áo từ cổ tay lên đến cánh tay, khởi động mấy ngón tay mảnh khảnh, sau đó mở tủ dụng cụ bên cạnh, lấy một cây giũa dẹp ra, cầm thanh đao xoay cho đúng hướng vết nứt, lập tức vùi đầu vào công việc.

Đánh giá trước đó của Tề Thần không sai, tu sửa thanh đao gãy này đúng là không tốn bao nhiêu thời gian. Rửa sạch, loại bỏ rỉ sét, bổ sung những thứ tương tự đều được giảm bớt, cũng không cần dùng đồ cũ. Cậu làm việc liên tục đến lúc hoàn thành bước cuối cùng, đứng dậy thả lỏng gân cốt, chỉ còn cách giờ cơm trưa gần nửa tiếng, về cơ bản đã thỏa mãn yêu cầu tăng tốc của Đổng Minh Ba.

Tề Thần lấy miếng vải mềm chuyên dùng lau chùi ra cẩn thận lau thanh đao đồng đen này một lần cuối cùng, sau đó dọn dẹp chiếc bàn dài, lại đặt thanh đao trở về chiếc hộp gỗ nguyên khối thanh mảnh hình dáng cổ kính, lập tức đi tìm Đổng Minh Ba.

Công ty Quảng Hòa này không giống đa số các công ty khác, thuê một hoặc hai tầng lầu ở tòa nhà văn phòng nào đó, mà mua hẳn một miếng đất ở phía đông thành phố Giang xây một tòa nhà văn phòng hình Song Tử và một ký túc xá nhân viên trong một khuôn viên. Từ bên ngoài nhìn vào, tòa nhà văn phòng chỉ có ba tầng, ký túc xá cùng lắm cũng cao năm tầng, trên tường có một mảng cây xanh bò lổm ngổm, trông tổng thể có chút xưa cũ, không hề bắt mắt trong một khu thương mại lầu cao san sát. Nhưng phía trong tòa nhà lại bố trí cực kỳ đơn giản trang nhã.

Phòng làm việc của Tề Thần ở lầu 3 tòa A, cùng một tầng với văn phòng của Đổng Minh Ba. Cậu ôm hộp gỗ chứa thanh đao, đi về phía cánh cửa văn phòng ở cuối hành lang, giơ tay gõ cửa: “Chủ nhiệm Đổng.”

Đổng Minh Ba ngồi sau chiếc bàn gỗ màu nâu sẫm, buông văn kiện trong tay xuống, vẫy tay với cậu: “A, Tiểu Tề đến rồi à, vào đi. Thế nào? Sửa đao xong rồi?”

“Vâng, ngài xem xem đã được chưa.” – Tề Thần bước sang đưa hộp gỗ cho ông.

“Tôi xem nào.” – Đổng Minh Ba nhận hộp gỗ rồi mở ra, ông không lấy thanh đao ra mà ngắm nghía hộp gỗ một lúc, sau đó gật đầu đóng hộp gỗ lại, nhẹ nhàng đặt lên bàn làm việc. Rồi lại cười tủm tỉm nói với Tề Thần: “Không tệ, vết nứt được nối lại rất tự nhiên, vất vả rồi. Cậu trở về đi, một chút nữa là đến giờ cơm trưa rồi. À đúng rồi, ra ngoài nhớ đóng cửa phòng lại giúp tôi.”

“Được, vậy Chủ nhiệm, tôi về phòng làm việc trước.” – Tề Thần gật đầu. Cậu vừa vào làm việc, vẫn luôn theo bản năng xem vị trí lãnh đạo như giáo viên cố vấn trong trường, kính trọng nhưng không sợ ông. Huống hồ Đổng Minh Ba lúc nào cũng cười tủm tỉm, cực kỳ hiền hòa, không hề kiêu ngạo. Vì thế Tề Thần cũng không còn câu nệ.

Cậu đi được hai bước lại quầy đầu nói với Đổng Minh Ba: “Chủ nhiệm, thanh đao này thật đẹp, có tên không?”

“Có nha!” – Đổng Minh Ba nhìn hộp gỗ, nói: “Cậu có thấy hoa văn răng thú trên đao không?”

Tề Thần gật đầu.

Đổng Minh Ba: “Tên đao rất hợp với hình dáng này, gọi là Long Nha.”

Tề Thần: “…”

Đổng Minh Ba: “Làm sao?”

Tề Thần giật giật khóe môi, lắc đầu nói: “Không, chỉ là nhớ tới trước đây từng nhìn thấy ở đâu đó một thanh yêu đao cũng được gọi là Long Nha, thân đao bị đánh gãy nát, về sau lại có truyền thuyết nói là được đào lên vào thời nhà Tống, cấp cho Bao Công làm Long đầu trảm.”

Đổng Minh Ba không thèm chớp mắt một cái: “Ôi chao, thật trùng hợp.”

Tề Thần: “…” Lúc tỏ vẻ kinh ngạc có thể nhớ rõ đồng bộ biểu cảm với câu trả lời cho tôi được không!