Văn Vật Không Dễ Chọc

Chương 2



Hiển nhiên là Đổng Minh Ba cũng từng nghe nói về thanh yêu đao kia, có thể là bởi vì vẫn chưa hết tính trung nhị, thu thập được thanh đao giống hệt cho nên mới đặt cái tên như vậy. Hoặc là đao này chính là lấy nguyên bản của Long Nha mà làm thành, vì để cho y hệt nguyên bản cho nên còn thêm mánh khóe là mấy vết nứt gãy kia.

Đương nhiên là Tề Thần sẽ không ngốc nghếch hỏi đến cùng, cứ thế dừng lại mà cút khỏi văn phòng, còn không quên đóng cửa phòng giúp Đổng Minh Ba, sau đó xuống lầu trở về văn phòng của mình.

Số nhân viên ở Quảng Hòa rất tinh gọn, ở đây hai ngày, Tề Thần đã tới lui gặp mặt cùng lắm là mười mấy hai mươi người tập trung trong văn phòng lớn kiểu mở ở tầng 2 tòa A. Một bên của văn phòng đều là cửa sổ sát đất đầy đủ ánh sáng, còn có rất nhiều chậu cây đan xen. Góc đông nam dùng kính mờ ngăn cách một phòng làm việc nhỏ nửa mở, bên trong là bảy tám bàn làm việc, là chỗ ngồi đợi người của tổ phụ trách.

Lúc Tề Thần đến báo cáo, không biết xui xẻo làm sao, bên ngoài vị trí làm việc đều có bảng tên, hiển nhiên là có chủ, nhưng trong phòng làm việc nhỏ lại còn dư một bàn trống.

Lúc ấy em gái nhân sự chỉ vào chiếc bàn trông kia nói: “Đây vốn là vị trí của tổ phó tổ Chấp hành, có điều lần trước anh ấy đi công tác bị thương có hơi nghiêm trọng, hai ba năm nay vẫn chưa tỉnh, cậu cứ yên tâm mà dùng. Không cần lo lắng cứ phải dời vị trí làm việc.”

Tề Thần: “… Không phải, đợi chút! Cái gì gọi là đi công tác bị thương hơi nghiêm trọng lại hai ba năm còn chưa tỉnh?”

Em gái nhân sự cũng tự hỏi một lúc, đáp: “Anh có thể hiểu là người thực vật, mấy anh gọi đó là người thực vật đúng không? Dù sao cũng chính là không phản ứng cũng không thể cử động, như vậy đó ––– ” – Cô vừa nói vừa trợn mắt nghiêng đầu làm một tư thế liệt nửa người cứng đờ mấy giây.

Tề Thần: “…”

“Đã hiểu chưa?” – Em gái nhân sự lại trở về bình thường, vỗ vỗ vai Tề Thần, nói: “Có điều đây không phải trọng điểm, thấy anh da non thịt mềm khá tốn cơm, tôi có lòng tốt nhắc nhở, chỗ phía sau anh này có nhìn thấy không?”

Tề Thần thầm nói rõ ràng bề ngoài là một em gái điềm đạm tao nhã sao nói chuyện lại lộ ra mùi bạch cốt tinh, nhưng vẫn nhìn về phía bàn làm việc phía sau, lập tức thấy trên tấm chắn thủy tinh mờ của chiếc bàn có dán một bảng tên –––– Tổ trưởng tổ Chấp hành – Long.

“… Đây là biệt danh?” – Cậu giật giật khóe môi nhìn chữ Long kia.

Em gái nhân sự lắc đầu: “Không phải, là họ Long.”

Trong công ty, thông thường trên bảng tên đều sẽ viết rõ tổ và họ tên, thuận tiện cho người khác nhận biết, ví dụ như trên cái bàn phía trước Tề Thần có dán “Tổ trưởng tổ Giám thị – Hồ Dịch”. Người này lại chỉ để một cái họ, hành xử rất khác người, dù vậy cũng không nhìn ra vấn đề gì đặc biệt. Vì thế Tề Thần nghi ngờ mà hỏi: “Tổ trưởng này làm sao vậy?”

Lúc ấy đúng vào giờ cơm trưa, trong văn phòng không có ai cho nên em gái nhân sự nói chuyện dường như không hề có ý kiêng dè, cô dùng ngón cái và ngón trỏ tạo thành một khẽ hở rất nhỏ, nói: “Tổ trưởng Long này tính tình hơi nóng nảy chút xíu thế này, anh tuyệt đối đừng làm lỗi chọc anh ta.”

Thế nhưng hai ngày nay Tề Thần cũng chưa gặp Tổ trưởng Long tính tình có chút nóng nảy này. Nghe nói là đi công tác, không biết khi nào về. Cậu cũng không để bụng, nói thế nào thì tổ Chấp hành và tổ Hậu cần phân công khác nhau, chỉ cần cậu cẩn thận một chút có thế nào cũng không thể chọc đến Tổ trưởng tổ Chấp hành được.

Ghi chép xong tình hình tu sửa Long Nha lúc sáng vào trong nhật ký làm việc, nhìn xem đã đến giờ ăn cơm chưa. Tề Thần vừa bấm lưu vào lại cảm thấy màn hình máy tính đột ngột rung lắc, trong tầm mắt dường như có ánh sáng chói mắt lóe qua. Cậu chớp chớp mắt, lại nghiêng đầu nhìn ly nước thủy tinh trên bàn, nước bên trong đang dao động với biên độ rất nhỏ, rồi sau đó dần tĩnh lặng.

“Động đất?” – Tề Thần lẩm bẩm một câu, nhưng lại không nhịn được ngẩng đầu quan sát. Cậu vẫn luôn cảm thấy dường như vừa rồi đã nghe thấy trên lầu có chút tiếng động.

Có điều cho dù là động đất hay tiếng động trên lầu, cũng chỉ là thoáng qua. Tề Thần nhìn vài lần rồi lại dời tầm mắt, không còn bận tâm.

Người trong công ty này gần như từ trước đến nay đều là dẫm lên giờ ăn trưa, cũng không nhìn thấy ai kéo dài thêm một chút. Đương nhiên Tề Thần vui mừng vì chuyện này, dọn dẹp trên bàn xong lập tức lấy di động và ví tiền bước ra ngoài. Lúc này người bên trong văn phòng đã đi hết, chỉ còn lại một cậu trai da ngăm đen dáng người nhỏ nhắn gầy gò, vừa đi vừa cúi đầu chơi di động.

Kết quả đi tới cửa dự định bước ra ngoài lại thấy một bóng người cao lớn rẽ sang, đúng lúc cũng bước vào cửa, mắt thấy sắp sửa đụng phải, Tề Thần và người nọ đều khó khăn mà dừng bước.

Cậu thầm nói một câu “Cũng may phản ứng kịp” thì người anh em chơi di động phía sau đã đụng trúng sau lưng cậu.

Lập tức nghe một tiếng “Cốp –– ”, Tề Thần bị đụng nghiêng về phía trước, cái trán đập vào dưới cằm người nọ.

Tề Thần: “…”

“Shh ––– đi đứng kiểu gì vậy?! Ra đường không mang mắt theo hả?” – Người nọ che cằm lùi về sau một bước, cau mày liếc bọn họ.

“Xin lỗi.” – Tề Thần xoa xoa trán, thầm nói tôi rõ ràng là nằm không cũng trúng đạn.

Cậu nghiêng người tránh đường, lúc này mới chú ý đến ly cà phê trên tay còn lại của người nọ, chút xíu vừa rồi làm cho cà phê văng ra, dù không dính lên người Tề Thần nhưng lại vẩy lên tay người nọ, còn văng một chút trên quần tây màu xám đậm của hắn.

“Sê sê sê, sếp?! Sao anh trở về rồi?!” – Da đen từ phía sau thò đầu ra, đúng lúc nhìn thấy người đi đến, lắp bắp kêu lên, rồi lại im lặng rụt về phía sau Tề Thần.

Lá chắn hình người Tề Thần: “…”

Người nọ mặc áo sơ mi màu xám khói nhạt, cắt may khéo léo, vai rộng chân dài, dáng người cao lớn sắc bén, trông cực kỳ mặt người dạ thú. Nếu vẻ mặt không thiếu kiên nhẫn như vậy, trăm phần trăm sẽ để lại ấn tượng đầu tiên không tệ. Hắn trừng da đen rút về phía sau Tề Thần không được, lại lấy Tề Thần thay thế, hung hăng liếc cậu một cái, nói: “Tôi không thể trở về? Có phải cậu ngứa da rồi không?”

Tề Thần: “…”

Da đen suy nghĩ một lúc, cũng cảm thấy giọng điệu lời vừa rồi mình nói không đúng lắm, vì thế lại thò đầu ra lần nữa đổi cách nói khác: “Sếp, sao tới giờ anh mới trở về! Làm bọn em nhớ chết rồi!”

Tề Thần: “…” Một cái chân chó thật lớn!

Thế nhưng người nọ không để ý lời nịnh bợ của da đen, ngược lại dùng ánh mắt “Chướng mắt ông đây” nhìn Tề Thần từ trên xuống dưới một lần, sau đó nói thầm một câu, nhưng vì giọng nói quá thấp, ngoại trừ loáng thoáng bắt được một chữ “đao”, còn lại Tề Thần không thể nghe rõ.

“Đúng rồi sếp, vừa rồi là em cúi đầu lướt Weibo không nhìn đường, đụng phải cậu ấy nên mới đập vào anh.” – Da đen trốn thì trốn cũng không quên giúp Tề Thần phủi sạch trách nhiệm.

Ngược lại Tề Thần không để ý nhiều, mà lấy trong túi ra một bao khăn giấy, rút một tờ đưa cho người nọ: “Tôi cầm cái ly giúp anh, anh lau tay chút đi.”

“Miễn!” – Đường nét gương mặt người nọ sâu sắc tuấn lãng, vẻ ngoài cực kỳ đẹp, chỉ là lúc này cau mày thật chặt, vẻ mặt như thể người khác thiếu hắn tám trăm vạn, giọng điệu càng ngập tràn vẻ thiếu kiên nhẫn. Hắn không vì câu nói của da đen mà di dời thù hận, ngược lại còn trừng mắt nhìn Tề Thần một cái, rồi xắn ống tay áo sơ mi màu xám khói nhạt lên hai nấc để tránh dính cà phê trên tay, sau đó làm lơ khăn giấy Tề Thần đưa cho, dứt khoát lách qua hai người họ, chân dài sải bước đi về phía phòng làm việc của tổ trưởng. Lúc bước đi còn hừ lạnh một tiếng: “Trán cậu làm bằng đá hoa cương hả?”

Tề Thần: “…”

Thuốc nổ của người này sao chỉ nổ với một mình cậu vậy?!

Tề Thần quay đầu, lập tức nhìn thấy thùng thuốc nổ kia đi vào văn phòng nhỏ kia, đi đến chiếc bàn làm việc phía sau Tề Thần, đặt ly cà phê lên bàn…

Rất hiển nhiên, đây chính là vị Tổ trưởng Long của tổ Chấp hành tính tình có chút xíu nóng nảy.

Chút… xíu nóng nảy…

Ha ha.

Tề Thần dời tầm mắt, nhét tờ khăn giấy kia vào tay da đen, vừa bước ra ngoài vừa nói: “Đi thôi, đi ăn cơm.”

Da đen thoáng sửng sốt, sau đó nhảy nhót đuổi theo.

“Tề Thần?” – Da đen nhìn bảng tên trên tay Tề Thần, sau đó thân thiện nói: “Haiz ––– Tiểu Thần, xin lỗi nha, vừa rồi tôi chơi di động không nhìn đường, kết quả lại hại cậu bị trách mắng, như vậy đi, tôi mời cậu ăn cơm trưa tạ lỗi! Cậu muốn ăn cái gì? Xuống tầng hầm lầu 1 hay là –––– ”

“Tầng hầm lầu 1?” – Tề Thần vẫn chưa quen thuộc khu thương mại này, không biết rõ địa điểm ăn uống ở bên này, nhưng lại nhớ rõ cửa lớn của công ty đi ra ngoài băng qua một cái đèn xanh đèn đỏ, đúng là có một trung tâm thương mại dưới tầng hầm, cậu cho là da đen đang nói nơi đó, vì thế gật đầu nói: “Được, đến chỗ đó ăn đi, tôi vẫn chưa quen thuộc nơi này, nghe theo cậu. Nhưng mà không cần mời cơm, bị Tổ trưởng Long kia nói vài câu tôi cũng không mất đi miếng thịt nào.”

“Tính tình Tổ trưởng Long đúng là có hơi… Nhưng mà không phải họ đều là một kiểu sao, cậu biết đó, hung dữ một chút mới là bình thường, dù sao bọn tôi cũng rất sợ họ. Cậu nhìn xem Tổ trưởng Hồ không phải cũng có chút khí chất người sống chớ đến gần sao, xụ mặt đứng ở đó thật quá dọa người! Có điều phải như vậy mới thích hợp với tổ Giám sát.” – Cậu ta đi theo Tề Thần, suốt đường đi vừa nói vừa khoa chân múa tay: “Còn có chị Minh, cậu đừng thấy thường ngày chị ấy thoải mái dễ nói chuyện, đến lúc thật sự đối đầu phải gọi là sát khí khắp nơi, nếu như đối phương có chút vô dụng sẽ lập tức bị dọa tè ra quần.”

Tề Thần: “…”

Cậu bước ra khỏi khuôn viên công ty, lại mang vẻ nghi hoặc mà quay đầu nhìn tấm bảng công ty, hỏi da đen: “Tôi cảm thấy hẳn là bản thân biết chữ nhỉ?”

Da đen: “…”

Tề Thần: “Trên này viết là Công ty Trách nhiệm Hữu hạn Bảo hộ Văn vật Quảng Hòa?”

Da đen: “…”

Tề Thần: “Ha, tôi còn cho là cậu đang nói Tổ chức xã hội đen Quảng Hòa.”

Da đen: “Chậc… có chỗ nào không đúng!”

Tề Thần gật đầu: “Tôi cảm thấy không có chỗ nào đúng cả.”

Da đen: “…”

Vẻ mặt Tề Thần cạn lời mà tiếp tục bước về phía trung tâm thương mại dưới tầng hầm bên đèn xanh đèn đỏ, da đen đi theo hai bước, đột nhiên vỗ Tề Thần: “Đợi đã.”

Cái đệt! Mẹ nó đây là sức người hả?!

Tề Thần bị cậu ta vỗ suýt nữa phun luôn cả thận ra ngoài, ai oán mà quay đầu nhìn cậu ta: “Làm sao vậy?”

Da đen trả lời: “Sao chúng ta lại ra tới đây?”

“Không phải đến trung tâm thương mại dưới tầng hầm bên kia ăn sao?”

Da đen nhìn trung tâm thương mại dưới tầng hầm trước mặt, lại nhớ đến bên trong có cả một khu đủ món ngon, lúc này mới bừng tỉnh: “Ha! Thì ra hôm nay cậu muốn ăn món con người ăn à?”

Tề Thần: “…” Lời này là chửi cậu hay là chửi ai chứ?!

“Vậy cậu nói tầng hầm lầu 1 là chỗ nào?” – Tề Thần tức giận hỏi.

Da đen quay đầu lại chỉ về phía công ty: “Tầng hầm lầu 1 của chúng ta có một nhà ăn, quét thẻ tên là có thể đi vào.”

“…” – Tề Thần giật giật khóe môi: “Không phải ngày thường các cậu đều ăn thức ăn của con người sao?”

Da đen lộ vẻ đương nhiên: “Đúng vậy!”

Tề Thần quyết đoán băng qua đường: “… Tôi cảm thấy không nên nếm thử bên trong nhà ăn.”

Da đen đứng ở ven đường nhìn bóng dáng Tề Thần, lẩm bẩm một câu: “Tôi còn cho là có chỗ nào không đúng.” – Cậu ta vừa quấn dây đeo thẻ tên quanh cổ tay, vừa đi theo băng qua đường cái, hai ba bước đã đuổi kịp Tề Thần.

Phía sau đông nghịt, người đi đường như dòng nước, mặt trời giữa trưa chiếu rọi cửa kính các tòa nhà cao tầng, lúc lơ đãng nhìn thoáng qua đều có hơi chói mắt. Tề Thần đang muốn nhấc chân bước lên thang cuốn, lại nghe thấy da đen ở bên cạnh lẩm bẩm một câu mà hỏi cậu: “Tiểu Thần cậu không phải là người ––– ”

“A ––– ” Một tiếng hét chói tai ở phía sau cách đó không xa cắt ngang lời da đen đang nói. Hai người đều hoảng sợ mà dừng bước, quay đầu nhìn sang đó. Vừa rồi đường cái còn bình thường, lúc này đã có một vòng người vây quanh, cũng không biết đang xem cái gì. Loáng thoáng có tiếng một người phụ nữ kêu la và giãy giụa từ đám đông vây quanh ồn ào truyền đến “Không phải tôi… tôi… tôi cũng không biết tôi làm sao…”, đứt quãng, không thành câu hoàn chỉnh.

____________________

Tác giả có lời muốn nói: Rạp hát nhỏ:

Tề Thần: Vừa gặp mặt đã như ăn phải thuốc nổ, tôi với anh có thù oán sao →_→

Long Nha: Cậu lấy cây giũa đao giũa tôi!

Tề Thần: Rõ ràng không phải tôi muốn đụng phải, lại còn nhìn chằm chằm trừng một mình tôi, không sợ rớt tròng mắt ra hả →_→

Long Nha: Cậu vậy mà lấy cây giũa đao, cái thứ tầm thường ngu xuẩn như vậy giũa tôi!

Tề Thần: … Không giũa thì hàn cái rắm!

Long Nha: Cũng đúng, cậu mẹ nó còn lấy mỏ hàn hơi hàn tôi!

Tề Thần: Chuyện này căn bản không thể tán dóc nữa (vẫy tay bái bai)