Vào Bắc Đại Hay Là Vào Thanh Hoa

Chương 8: Hát



Trong đầu cứ xuất hiện những dòng phụ đề:

“awsl” (viết tắt của cụm “a tôi chết đây!”

“Sao có thể đẹp trai như thế!!!”

“A a a a anh ơi!!!”

Kỷ Đinh ngơ ngẩn nhìn màn hình điện thoại, ngắm Ôn Nghiên thần sắc bình thản mỉm cười, vào nhịp đúng lúc tiếng trống gõ xuống:

Chúng ta đều e sợ trước những quy tắc / Yêu ai đó cũng không dám không dám

Tối nay anh đã uống say / Khuấy động niềm vui của quê hương

Giọng hát trầm trầm hơi khàn như ngón tay gảy lên dây đàn trong tim, khiến người ta bất giác thấy một luồng tê dại lan tỏa khắp xương tủy.

Tôi muốn mở mắt ra / mở mắt ra / mở mắt ra

Dòng sông nhung nhớ như đang cuộn trào

Cuối cùng đã thức tỉnh / đã thức tỉnh / đã thức tỉnh

Nhưng hình như tôi đã bị quên lãng mất rồi

Giọng hát rất đẹp như trôi lãng đãng, trái tim Kỷ Đinh cũng như chiếc thuyền đang dập dờn trên sóng theo tiếng hát đó.

Ôn Nghiên lấy micro từ trên giá xuống, trong tiếng hòa âm của trống và bass, anh đứng ngược với ánh sáng màu xanh thẫm, chậm rãi ngước mắt lên.

Đôi mắt đen láy kia giống một vực xoáy ma lực, như muốn hút cả linh hồn của cô vào trong.

Nếu em nói ra / nói ra / nói ra

Chuyện giấu kín trong lòng sẽ lên men

Cầu xin em đừng đi / đừng đi / đừng đi

Em từng nói sẽ mãi mãi

Anh cúi gập người, một nốt cao mạnh mẽ bùng nổ bên tai giống pháo hoa rực rỡ bên bờ sông. Ánh đèn ngũ sắc giao hòa, tất cả mọi người đều huơ gậy phát sáng, cùng gào to tên anh.

Ôn Nghiên đứng trên sân khấu trong ánh mắt đám đông, khóe môi cong lên thành một đường cong khó thấy, tận hưởng sự phồn hoa chỉ thuộc về anh.

Mãi sau, đèn vụt tắt, tật cả tụ lại thành một luồng sáng chiếu vào anh.

Anh cất giọng hát, nửa người chìm trong bóng tối:

Nỗi đau đang nảy mầm / tụ thành dòng sông hoang dã

Âm nhạc chấm dứt, tâm trạng Kỷ Đinh mãi cũng chưa bình tĩnh nổi.

— Người này rốt cuộc có bao nhiêu gương mặt? Sao càng tìm hiểu càng không thể rứt ra được vậy?

Anh A Nghiên.

Kỷ Đinh thầm gọi tên anh.

Có thứ gì đó đang nảy nở, mang theo một sức mạnh len lỏi vào trái tim cô, càng lúc càng rõ theo từng nhịp đập.

Tiếng gõ cửa vang lên đã kéo cô ra khỏi dòng suy nghĩ, “Cô nhóc, hình như anh vừa nghe thấy âm thanh quen thuộc.”

Chỉ thấy chủ nhân giọng hát kia đang dựa cửa, đôi mắt hoa đào nửa cười nửa không nhìn thẳng cô.

“Em…” Kỷ Đinh ngây ngô cảm thấy hơi nóng dâng lên, phản ứng đầu tiên là ôm lấy hai má, chỉ để lộ đôi mắt to, “… Anh?”

Ôn Nghiên bước vào, liếc nhìn điện thoại của cô rồi khoanh tay lại, môi nhướn lên vẻ gian xảo: “Một mình em len lén xem clip của anh à?”

“Đâu có? Rõ ràng em xem quang minh chính đại mà!” Cô lặng lẽ cách xa “nguồn nhiệt” kia, thầm hít hơi thật sâu, cố trấn tĩnh lại, “Anh à, em chưa từng biết anh lại hát hay như vậy đó! Đúng là ngầu chết được!”

“Vậy à?” Ôn Nghiên như rất vui, khẽ cười, “Cám ơn Đinh Đinh nhé!”

Cô cắn môi, trong mắt bỗng lóe lên tia ranh mãnh: “Em muốn nghe anh hát trực tiếp cơ.”

Mắt anh cong cong: “Chỗ này không có loa cũng không có micro, làm sao hát?”

Kỷ Đinh chưa bao giờ thấy cảm ơn sự tồn tại của phòng giải trí như lúc này, cô cười như một con cáo nhỏ: “Trên lầu có đó.”

Ôn Nghiên bật cười – thiết bị nhà chú Kỷ đúng là đầy đủ thật.

Anh nhướn mày, trong đôi mắt như phản xạ đốm sao ngoài cửa sổ: “Muốn nghe anh hát thật hả?”

“Muốn!”

Ôn Nghiên véo véo gương mặt mềm mại của Kỷ Đinh, cười khẽ: “Được, anh sẽ hát em nghe.”

Phòng giải trí có thể thay đổi giữa chiếu phim và hát karaoke, Kỷ Đinh mở hệ thống ra, đưa micro cho Ôn Nghiên: “Mời ngài.”

Dáng vẻ cô chân thành rất đáng yêu, anh không nhịn được nghịch đuôi tóc của cô: “Muốn nghe bài nào?”

“Ưm…” Kỷ Đinh suy nghĩ giây lát rồi mắt sáng lên, “Cùng em trải qua tháng năm dài đằng đẵng”.

Ôn Nghiên nhướn mày: “Tại sao lại muốn nghe bài này?”

“Vì…” Mắt cô đảo đảo, nửa làm nũng nửa cưỡng ép, “Em chỉ muốn nghe thôi! Anh à rốt cuộc anh có biết hát hay không?”

“Nếu là bài mà Đinh Đinh chọn thì anh trai chắc chắn phải biết rồi.”

Anh khẽ cười, ánh mắt nhìn xuống màn hình chọn bài hát, “Như ý em muốn.”

Tiếng guitar dịu dàng vang lên, và cả giọng hát trầm ấm như một cốc rượu ngon của anh.

Bước qua dòng người qua lại / dù không thích cũng phải thưởng thức

Anh là sự tồn tại thinh linh / không là thế giới của em / chỉ làm bờ vai cho em

Ánh sáng sặc sỡ chiếu qua gương mặt Kỷ Đinh, cô giấu điện thoại ra sau lưng, dấu đỏ trên màn hình hiển thị đang ghi âm yếu ớt lóe lên trong bóng tối.

Cùng em tìm ra đáp án cho quãng đường này / cùng em biến sự cô đơn thành dũng cảm

Từng lần mất đi / lại trở lại / anh chưa từng rời đi / bầu bạn là lời tỏ tình lâu dài nhất

Ôn Nghiên nhìn MV trên màn hình, góc mặt hoàn hảo chìm trong ánh sáng giao hòa, đẹp như mộng ảo.

Để chúng ta lặng lẽ sẻ chia / sự thẳng thắn hiếm hoi lúc này

Chỉ là lời chuyện trò trong thinh lặng / nhưng cũng cảm thấy hạnh phúc / cảm thấy không còn cô đơn

Kỷ Đinh cảm thấy giọng hát của anh như nhẹ nhàng ôm lấy cô, một sự ngọt ngào nhưng lại chua xót dâng lên, nhưng cô không tâm trí đâu phân tích xem nó là gì, chỉ lặng lẽ lắng nghe anh hát.

Cùng em ôm những nỗi chua xót khi nhớ nhung thành hơi ấm / cùng em viết những lời hoang mang thành tình tiết

Tương lai dài biết bao / dù dài mấy / cũng vẫn mong đợi

Ánh mắt Ôn Nghiên bỗng nhìn sang cô, không giống lúc đứng trên sân khấu trường, lúc này trong mắt anh đang lấp lánh nụ cười.

Khiến Kỷ Đinh gần như có một ảo giác – rằng người đứng trước mặt cô, anh A Nghiên sinh động chân thật này, sẽ chỉ trao hơi ấm cho một mình cô.

Anh chậm rãi tiến lại gần cô, mỗi một bước đi như đang bước lên trái tim cô:

Cùng em / mãi đến khi / nói hết câu chuyện

Kỷ Đinh không kiềm chế được nữa, lao vào lòng Ôn Nghiên: “Anh à!”

Người ấy bị cô lao vào lòng, cơ thể cứng đờ trong tích tắc nhưng nhanh chóng mỉm cười, đặt tay lên gáy cô bé, dịu dàng hỏi: “Sao vậy?”

“Anh ơi, anh thật tốt với em…” Kỷ Đinh sụt sịt, “Nhưng mà… cũng có ngày anh sẽ đi… hôm đó xem phim xong, những lời anh nói em đã suy nghĩ rất lâu… đúng là mọi người đều phải tiến lên…”

Màn hình tối xuống, trong phòng quay lại với sự tĩnh lặng, chỉ còn lại tiếng nấc nghẹn của cô: “Họ đều sẽ rời đi… không ai ở cạnh em…”

Kỷ Đinh nói đứt quãng, nhưng anh lại nghe ra tiếng lòng của cô.

Ôn Nghiên cúi xuống, trong mắt hiện lên vẻ thương xót – hóa ra đây mới là nguyên nhân cô muốn nghe bài này, vẫn là một đứa bé thôi!

Anh ôm cô ngồi xuống, khẽ vỗ vỗ lưng cô, dỗ dành: “Đinh Đinh đừng khóc nữa, còn khóc nữa thì mắt sẽ sưng húp lên đấy.”

Những lời này đã có tác dụng, Ôn Nghiên mỉm cười lau nước mắt cho cô: “Thực ra, những lời anh trai nói trước đây cũng không đúng hoàn toàn đâu.”

“Là sao ạ?” Kỷ Đinh nước mắt lưng tròng ngẩng lên.

“Không phải mọi người đều sẽ bỏ đi, chỉ có những người không có duyên phận mới dần dần rời xa thôi.”

Cô to gan hỏi: “Thế… chúng ta thì sao? Có được coi là có duyên phận không?”

Ôn Nghiên không trả lời ngay mà ngược lại hỏi một câu khác, “Đinh Đinh này, sau này em muốn thi vào đại học nào?”

Kỷ Đinh cúi đầu rồi từ từ nói: “Bắc Đại hoặc Thanh Hoa.”

“Đều được à?”

“… Dạ.”

“Thế à.” Anh khều khều ngón cái của cô như trêu chọc, “Nếu anh trai nói, mong em đến Thanh Hoa thì sao?”

Kỷ Đinh ngẩng phắt lên, giọt nước mắt trên hàng mi rơi xuống, giọng nói bất giác mang vẻ vui mừng: “Thật sao?”

“Thật.” Ôn Nghiên cong khóe môi, “Trường Thanh Hoa rất đẹp, mùa xuân dương liễu xanh tươi, mùa thu lá phong đỏ trải đầy, có cầu nhỏ có ao hồ, hoa sen nở đầy, chụp bừa cũng ra cảnh đẹp; căng tin cũng nhiều đồ ăn ngon, Đông Nam Tây Bắc đâu cũng có đồ ăn ngon, muốn gì có đó; người ở đó cũng rất tốt, đều là những linh hồn thú vị đang ra sức tỏa sáng.”

“Trường rất rộng, rộng tới mức có thể chứa đựng mọi giấc mơ.” Anh ngừng lại, thân mật gõ vào trán cô, “Thích hợp nhất cho một cô bé hoạt bát đáng yêu như em phát huy hết khả năng.”

“Tốt thế sao?!” Kỷ Đinh bị thu hút bởi những lời miêu tả sinh động của anh, “Còn tốt hơn Bắc Đại ạ?”

“Ừ,” Ôn Nghiên cười, cố tình hạ giọng, “Anh cảm thấy còn tốt hơn cả Bắc Đại.”

“Vậy em cũng muốn tới Thanh Hoa!”

“Vậy nên Đinh Đinh phải cố gắng học hành, sau này mới có thể đến nơi mình muốn.” Cuối cùng anh vẫn trả lời câu hỏi kia, “Có duyên hay không, tất cả đều dựa vào em hết.”

“Anh ở Bắc Kinh, đợi em đến.”

Vì những lời đó của Ôn Nghiên mà buổi tối Kỷ Đinh ngủ cực kỳ ngon – cô như đang ở trong khuôn viên Thanh Hoa xinh đẹp, lá phong đỏ bay khắp nơi, đậu xuống lòng bàn tay cô.

Gân lá rõ ràng như vân tay đang trải dài, đến tận giấc mơ của cô.

Không biết là đến lúc nào, Kỷ Đinh mới mơ mơ màng màng tỉnh dậy.

Tiếng sủa của Bé Mập dưới lầu vang vọng, tiếng người náo nhiệt ở bậc thềm, cảnh tượng trông có vẻ quen thuộc.

Tim cô như khựng lại, vội vàng khoác áo lao xuống dưới rồi ngừng ở ngã rẽ cầu thang – Ôn Nghiên mặc áo khoác dài màu xanh đậm như lúc mới tới, một tay xách hành lý, đang mỉm cười nói gì đó với Kỷ Nhân Lượng và Tô Duyệt Dung.

“Anh A Nghiên,” Kỷ Đinh chạy tới trước mặt anh, thở hổn hển, “Anh đang…”

“Hôm nay chủ nhật sao không nghỉ ngơi thêm?” Ôn Nghiên quay sang nhìn cô, vén mớ tóc chưa chải của cô sang bên, nói khẽ, “Rối hết rồi.”

Kỷ Đinh không tiếp lời mà chỉ ngẩng lên nhìn anh, “Anh sắp đi sao?”

“Ừ, anh sắp nhập học rồi nên cũng phải quay về chứ.”

Cổ họng cô thắt lại, cố mở to mắt: “Anh… cũng không thèm nói với em.”

“À, không muốn mới sáng ra đã đánh thức em nên không nói thôi.” Giọng Ôn Nghiên lơ đãng như thể chỉ là chuyện cỏn con, “Anh cảm thấy thường ngày em học hành đã vất vả…”

Kỷ Đinh nhìn anh vẻ không tin nổi, cắn môi không để mình phát ra tiếng nhưng nước mắt lại đã rưng rưng.

Ở cạnh nhau sớm tối lâu như thế, anh nghĩ rằng sự tiễn biệt của cô lại không có chút ý nghĩa nào sao?

Cô cứ tưởng họ đã đủ thân thiết, đến giờ mới nhận ra cô căn bản chưa từng biết gì về anh. Khoảng cách giữa họ xưa nay đều bị sự dịu dàng và nụ cười của anh che đậy, nhung thực ra là chưa từng giảm bớt được chút nào.

Hôm qua mới thề thốt muốn dỗ dành cô, nói gì mà có duyên không duyên, thực ra trong lòng anh, cô chẳng qua chỉ là một khách qua đường đi ngang cuộc đời anh mà thôi.

Ngay cả ánh mắt cũng không hề lưu luyến.

“Sao lại khóc rồi?” Ôn Nghiên cười, chìa tay ra, giọng có phần bất lực, “Được rồi, anh sai rồi, anh chuộc lỗi với em nhé.”

Lần này Kỷ Đinh lại không cho anh lại gần, như một con nhím đang xù lông, cô gạt tay anh ra rồi quay lưng chạy lên lầu.

Ôn Nghiên lặng lẽ đứng đó, vẻ mặt có chút sững sờ.