Vào Bắc Đại Hay Là Vào Thanh Hoa

Chương 9: Nhập học



Tô Duyệt Dung nhìn thấy cảnh đó thì vội giải thích: “Tiểu Nghiên à, Đinh Đinh chỉ là không muốn xa con thôi, tính khí trẻ con nên đừng để bụng nhé.”

“Đúng thế,” Kỷ Nhân Lượng tiếp lời, “Chả ra gì cả, lát nữa để chú xử lý nó.”

“Cô chú à không cần đâu, con hiểu mà.” Ôn Nghiên định thần lại, cười ôn hòa, “Con lên trên xem em ấy thế nào.”

Lúc lên lầu Kỷ Sâm vừa ngủ dậy, vỗ vỗ vai anh: “Người anh em, hôm nay đi hả?”

“Ừ, bay lúc 10 giờ rưỡi.”

“Vậy được, đi thong thả không tiễn.” Kỷ Sâm nói, “Gặp lại ở Bắc Kinh.”

“Ừ, cám ơn một tháng nay đã thu nhận tôi.” Ôn Nghiên cười nói.

Kỷ Sâm khoát tay: “Còn khách sáo gì với tôi vậy trời.”

Ôn Nghiên không nói gì thêm mà đi ngang qua anh, đến trước cửa phòng Kỷ Đinh – cánh cửa đóng chặt thể hiện mức độ tức giận của cô bé.

“Đinh Đinh?” Anh thăm dò gõ cửa.

Không đáp.

“Anh xin lỗi em vẫn không được sao? Phải thế nào thì em mới chịu tha thứ cho anh?”

Bên ngoài là giọng nói như đùa của anh, Kỷ Đinh nằm trên giường lặng lẽ rơi nước mắt.

Đồ lừa đảo!

Anh không hiểu, không hiểu gì hết.

Không hiểu vì sao em buồn, không hiểu những nỗi e sợ dè dặt của em, càng không hiểu những bí mật mà em không thể nói ra.

Bên ngoài yên lặng một lúc, không khí trở nên nặng nề. Mãi sau mới vang lên tiếng của Ôn Nghiên, lần này là hơi trầm và chậm rãi: “Anh đến vội vã, vốn không muốn quấy rầy cuộc sống của mọi người. Rất cảm ơn Đinh Đinh, cho anh có rất nhiều hồi ức quý giá trong quãng thời gian này.”

Tim Kỷ Đinh như bị kéo mạnh, cô ngần ngại ngồi dậy, rồi lại ép bản thân phải lạnh lùng ở yên đó.

Anh như đang thở dài: “Nếu em đã không muốn ra thì anh đi đây. Có món đồ này muốn cho em, anh đặt ở cửa nhé.”

Mười mấy giây sau, ngoài hành lang vang lên tiếng bước chân xa dần của Ôn Nghiên.

Mọi tiếng hàn huyên như nước chảy trôi xa, còn lại chỉ là sự cô tịch.

Một lát sau, Kỷ Đinh mới run rẩy mở cửa phòng – ở đó đã trống trải từ lâu, không có chút hơi người nào.

Anh thật sự đi rồi.

Ánh mắt cô máy móc di chuyển xuống dưới, trên mặt đất là một cái usb màu bạc nho nhỏ đang nằm đó.

Kỷ Đinh cắm nó vào máy tính, mở ra – “Lý thuyết tiền tệ trung cấp”, “kế toán quản lý”, “thực hành thị trường hàng hóa”…

Tất cả đều là những tiết học online anh chọn.

Cô nằm bò ra bàn, nước mắt cuối cùng cũng rơi.

Con người này sao lại như thế chứ?!

Trông có vẻ vô cùng dịu dàng, chu đáo lại ân cần, nhưng thâm tâm lại lạnh lẽo hơn ai hết, như thể một tảng băng mãi mãi không bao giờ tan chảy.

Ánh nắng ngoài cửa sổ dịu dàng, chim hót ríu rít, nhưng Kỷ Đinh lại cảm thấy châm biếm, cô kéo màn cửa sổ và đóng cửa lại, co rúm trong gian phòng tối tăm, khóc đến tối tăm đất trời.

Cô như một con thú nhỏ bị giam cầm, lặng lẽ liếm vết thương của mình.

Ôn Nghiên, Ôn Nghiên…

Cái tên này mỗi lần xuất hiện ở đầu môi là như kèm theo một cơn đau phảng phất, làm tê dại trái tim cô.

Trong đầu cô bỗng thoáng qua rất nhiều hình ảnh.

Anh cúi xuống xoa đầu cô, anh yêu chiều véo mặt cô, anh cúi đầu cười với cô, anh dịu dàng nói chuyện, anh hát bằng giọng trầm thấp, anh chăm chú làm việc…

Đôi mắt đẹp, mày mắt thanh tú, như in sâu vào trong đầu cô, không tài nào xua đi được.

Có lẽ, anh A Nghiên là giấc mơ đẹp đẽ mà ông trời đã ban cho cô.

Bây giờ mộng tan rồi.

Đến lúc tỉnh lại, tiếp tục cuộc sống của mình rồi.

Ôn Nghiên đi rồi, Kỷ Đinh mới nhận ra cô không hề có phương thức liên lạc với anh, tuy rằng có thể tìm anh trai là có ngay, nhưng cô lại ngần ngại không tiến thêm bước nữa.

Cũng tốt, như vậy cô có thể hoàn toàn buông bỏ những tâm tư rối bời, chuyên tâm hoàn thành việc học.

Thực ra chắc do không có vết thương nào mà thời gian không thể chữa lành, huống hồ là kiểu của cô, chỉ có thể gọi là chút bệnh tuổi thanh xuân, không cần nhiều ngày cũng có thể tự mình thông suốt.

Ban đầu khi nhớ anh, cô còn cảm thấy buồn bã bất lực, về sau lại là một kiểu nhớ nhung thoáng qua như nước chảy.

Dần dà, hình bóng người ấy dần dần ít xuất hiện hơn trong tâm trí cô.

Còn bài hát ấy – bài hát anh chỉ hát cho cô nghe, được cô lén lút ghi âm lại, luôn được trân trọng cất giấu ở nơi sâu thẳm ký ức.

Cô không còn đi lục lọi mớ ký ức đó nữa.

Đầu tháng Ba, thành tích thi tháng đầu tiên công bố, Kỷ Đinh lại nghiễm nhiên đứng đầu, hơn Trình Sở Minh những 18 điểm.

Lúc tra điểm là giờ tự học buổi tối, cả lớp đều có mặt, trong lớp học chỉ nghe rõ nhất là tiếng than thở thất vọng của cậu ta.

Điền Giai Tuệ được thể nói thêm: “Trời ơi, ai kia không phải đã nói muốn mời cả lớp ăn đêm hay sao nhỉ, kết quả ra rồi, chắc không xù nợ chứ?”

Kỷ Đinh mím môi cười, Trình Sở Minh ai oán liếc nhìn cô: “Không phải tôi thi kém, do người này thi quá giỏi thôi!”

Nói ra cũng đúng, cậu ta tiến bộ hơn lần trước 10 điểm, vốn tưởng là nhiều lắm rồi, nào ngờ Kỷ Đinh lại tiến bộ những 20 điểm.

Tục ngữ nói – không có so sánh sẽ không có đau thương.

Mọi người phụ họa: “Mời ăn đêm! Mời ăn đêm!”

“Được rồi, nam tử hán đại trượng phu, không nợ nần gì ai đâu.” Trình Sở Minh tức tối quét mắt qua, gọi một bạn khác cùng đi xuống lầu.

Kết thúc buổi tự học, họ mang một rổ cơm hộp to quay về, Trình Sở Minh nói: “Hôm nay tớ đồng ý đánh cược chấp nhận chịu thua, nhưng…” Cậu ta quay sang nhìn Kỷ Đinh ngồi ở hàng đầu, “Hừ, tớ sẽ không từ bỏ đuổi theo cậu đâu! Cậu chờ đó mà xem!”

Đám bạn lại bắt đầu ồ lên.

“Anh Trình đang tỏ tình hả? Ha ha ha!”

“Ái chà chà! Hiện trường tuyên chiến, kích thích!”

Điền Giai Tuệ huých Kỷ Đinh, nói nhỏ: “Ê này, cậu phải nói gì đi.”

Kỷ Đinh đứng dậy, cười cười nhìn Trình Sở Minh: “Sở Minh, tớ vẫn luôn cảm thấy cậu đặc biệt xuất sắc, hy vọng chúng ta có thể cùng cố gắng.”

Trong khoảnh khắc nói ra, cô bỗng phát hiện mình trở nên hơi giống người nào đó.

Anh lúc nào cũng nói những câu khéo léo, chưa từng nói những lời làm tổn thương ai, nhưng vẫn luôn chiếm thế thượng phong, từ đó đạt được mục đích.

Có lẽ gần đèn thì sáng chăng.

Kỷ Đinh mỉm cười bắt mình không được nhớ tới anh nữa, chỉ nhìn chằm chằm Trình Sở Minh trên bục giảng: “… Được không?”

“Ưm… gì nhỉ… đương nhiên là được!” Giọng cậu trai rõ ràng hơi lúng túng, cúi đầu phân phát thức ăn.

Mọi người chen nhau lên, tiếng nói tiếng cười tràn ngập hơi thở thanh xuân.

Hôm sau trong giờ Toán, thầy Dư đặc biệt khen ngợi Kỷ Đinh và Trình Sở Minh: “Hai em đã đạt điểm cao nhất môn Toán của khối ta, 148 điểm, chúc mừng!”

Kỷ Đinh cười tít mắt: “Vậy thầy Dư ơi, xin hỏi có thể giảm bớt bài tập hôm nay coi như phần thưởng không ạ?”

“Đương nhiên…” Thầy Dư cười nói, “Không được.”

Thầy Dư vốn dẫn dắt đội tuyển tỉnh thi đấu môn Toán, vốn mấy năm trước đã định nghỉ hưu nhưng trường cứ năn nỉ mãi, thầy mới nhận lời hoàn thành khối lớp đang dạy này.

Tuy bình thường thầy lên lớp nghiêm khắc nhưng thực ra khá hóm hỉnh, nên Kỷ Đinh vẫn luôn kính trọng nhưng cũng thấy rất thân thiết với thầy.

Lại vì là học sinh mà thầy quý trọng nhất nên cô mới có thêm chút thoải mái, không kiêng kỵ gì.

Câu trả lời của thầy Dư nằm trong dự đoán của cô, nhưng Kỷ Đinh vẫn thu hoạch được niềm vui khi “cãi” thầy và tiếng cười của các bạn.

“Được rồi, chúng ta sẽ bắt đầu học nhé, tiếp tục giảng về bài thi lần này. Về câu hỏi phát sinh cuối cùng, theo cách làm hôm qua thì đẩy sang một bên…”

“Triệt tiêu trên dưới có phải là đã đơn giản hơn nhiều không? Vấn đề sau đó sẽ được giải quyết ngay.”

Lão Dư cầm phấn viết nhanh trên bảng, “Vậy thì bây giờ thầy sẽ đổi một cách khác – thực ra các em có phát hiện ra không, câu hỏi này có thể dùng quy tắc L’Hospital? Hai phút là làm xong.”

“Wow…”

Bên dưới không ít bạn đều phát ra âm thanh “hóa ra là thế”.

Thầy nheo mắt cười, khoa trương: “Đây chính là ma lực của Toán.”

Điền Giai Tuệ tay đỡ đầu, lơ mơ muốn ngủ, nói nhỏ bên tai Kỷ Đinh: “Ma lực khiến người ta ngủ say.”

Giờ giải lao, trong lớp lại ồn ào náo nhiệt, Kỷ Đinh cầm quyển vở thỉnh giáo thầy Dư: “Thầy ơi, em nghĩ chỗ này dùng tính đơn điệu của hàm số cũng có thể giải quyết vấn đề được.”

“Ừ, đúng vậy.” Thầy Dư khen, “Giỏi lắm, suy luận nhiều là chuyện tốt.”

Quay về chỗ, Điền Giai Tuệ hoảng sợ túm tay áo cô: “Tớ chỉ chợp mắt có xíu mà sao thầy đã viết đầy hai bảng rồi!”

“Ồ, đó là cách giải khác, cậu nhìn qua là biết mà.” Kỷ Đinh dọn vở, nói gọn lỏn.

“Đó là với cậu thôi”, Điền Giai Tuệ than vãn, nói như phát điên, “Tớ không dám đi du lịch trong giờ Toán nữa.”

Kỷ Đinh cười: “Được rồi, lát nữa hẵng hối hận, đến muộn là phải xếp hàng ở căng-tin đó.”

Trường chỉ có một căng-tin, cứ mười hai giờ trưa chuông tan học reo vang là sẽ có thiên binh vạn mã ào tới. Chỉ cần đến muộn hai phút thì sẽ phải xếp hàng cách tới mười mấy mét. Đến lúc đó không chỉ tốn thời gian đứng chờ mà đồ ăn ngon cũng bị cướp sạch.

Hai người dốc hết sức lực, với tốc độ chạy 100 mét, khó nhọc chen vào đại quân ăn cơm.

“Tại sao ban đầu trường lại tu sửa căng-tin trên chỗ dốc này chứ…” Điền Giai Tuệ thở hổn hển, “Mệt chết mất thôi!”

“Có lẽ là muốn cậu ăn ngon hơn chăng…”

Kỷ Đinh chỉ mải nói chuyện với bạn mà không chú ý, chân bị trượt một cái, sắp ngã tới nơi…

“Đường Đường!”

Điền Giai Tuệ đưa tay ra túm lấy cô nhưng dòng người đông đặc, cứ đẩy tới nên hai người lại hụt nhau.

Tất cả xảy ra quá nhanh, Kỷ Đinh không kịp hét thì cơ thể đã ngã xuống, trong hỗn loạn không rõ ai đã chìa tay kéo cô một cái mới không bị vồ ếch.

Bàn tay đó vẫn dừng ở eo cô, Kỷ Đinh giật mình, lập tức thẳng người lên, ngước nhìn chủ nhân của nó.

“… Là cậu?” Cô quá kinh ngạc nên do tình hình cấp bách, chỉ có thể vội vã cảm ơn.

Điền Giai Tuệ cuối cùng cũng chen tới, nắm tay cô lên lầu 2 của căng-tin. Kỷ Đinh đứng trong hàng người, quay lại nhìn thì nam sinh lúc nãy đã biến mất.

“Cậu không sao chứ?”

Kỷ Đinh lắc đầu: “Không sao.”

“Lúc nãy là ai đó? Cậu quen hả?” Điền Giai Tuệ bỗng hào hứng xán lại, “Đẹp trai quá.”

Kỷ Đinh cười: “Giải Tích đó, cậu chưa từng nghe à?”

Hotboy danh tiếng lẫy lừng trong truyền thuyết.



Nghe nói Đinh Đinh không lên đại học nhanh đâu, phải lên lớp 12 nữa mà, nhưng cuộc sống trong trường cũng rất thú vị, hơn nữa không thể thiếu sự xuất hiện của anh Nghiên haha… hãy đón đợi nhé!