Vào Cửa Nhà Giàu

Chương 43



Tôi không biết Trung bỏ đi đâu. Khi tôi mở cửa bước ra ngoài thư phòng, chỉ còn chú Bình cùng một thanh niên trẻ tên Khang ngồi ở đó nhìn tôi ái ngại. Chẳng biết phải nói gì, tôi khẽ thở dài một hơi, định bước khỏi phòng tìm Trung.

Chú Bình nhìn vẻ hốt hoảng của tôi nhẹ giọng:

– Cô ăn sáng đi, đồ ăn Khang đem về đây rồi. Ăn xong chúng tôi sẽ đưa cô về thành phố A.

Về bây giờ sao? Về trong lúc Trung hiểu lầm tôi, muốn ruồng bỏ tôi thế này sao? Không… tôi không muốn! Tôi muốn tìm anh, muốn giải thích thêm một lần với anh, cần thiết thì ba mặt một lời với thầy Phong, dù… tôi cũng không rõ thầy ấy có hợp tác không nữa.

– Cậu cả… đang ở đâu vậy chú Bình?

– Cô để cậu cả yên tĩnh một chút đi!

Chú Bình cau mặt, dù không trực tiếp quát vào mặt tôi nhưng có lẽ chú ấy cũng cùng suy nghĩ với tất cả những người có mặt, bởi lẽ… chứng cứ quá rõ ràng. Tôi không muốn đôi co với chú ấy, lập tức mở cửa bước khỏi phòng. Dù không biết Trung ở đâu nhưng… tôi muốn tìm anh!

Chưa đi được bao xa, bất chợt nhóm người băm trợn của lão Toàn từ đâu xông đến, hai gã to cao quặt tay tôi ra sau, thúc lưng tôi bước, quát to:

– Con lăng loàn, ông chủ bắt mày chịu phạt rồi tống cổ mày đi!

– Các người buông tôi ra! Tôi có liên quan gì đến ông ta chứ?

– Mày phản bội cậu cả, loại như mày không xứng đáng làm vợ cậu ấy!

Một bạt tai từ bàn tay to béo đáp thẳng vào má tôi bỏng rát. Mặt tôi lệch về một bên, hai mắt hoa lên, cảm giác có vị tanh trong miệng. Tóc tai xõa xượi tôi căm hờn nhìn lũ quỷ dữ lúc nào cũng chỉ mong hành hạ người khác y như chủ nhân của chúng. Không muốn tôi cũng buộc lòng phải bước theo bọn chúng đến sân chính của biệt phủ, cũng là nơi có bếp và nhà ăn. Sân gạch đỏ này chính là nơi tập trung tất cả mọi người, đã từng một lần tôi bị lão Toàn giáng hai cái bạt tai đau đến thấu tim gan ở đây sau lần bỏ trốn đầu tiên.

– Quỳ xuống!

Chân tôi bị đá khụy buộc phải quỳ xuống giữa những ánh mắt tò mò cùng ghê tởm xung quanh. Tôi muốn gạt mớ tóc trên mặt để nhìn cho rõ kẻ ra lệnh khốn nạn này nhưng hai bàn tay đều bị giữ chặt trên đỉnh đầu. Lúc này nhìn tôi thê thảm vô cùng, cũng làm kẻ đó hả hê vô cùng.

Lão Toàn từ trong nhà ăn bước ra, có vẻ như lão vừa mới ăn sáng xong thì hay chuyện. Nhìn tôi rũ rượi trong tay lũ tay sai, ánh mắt đắc ý hiển hiện không giấu giếm trên khuôn mặt béo tốt của lão ta.

Những tiếng xì xào vang lên nhưng cũng như mọi lần, tuyệt nhiên không có ai lên tiếng bênh vực kẻ bị hại. Tất cả đều một lòng theo lão Toàn như thể lão là vua trong vương quốc này, quyền trong tay lão là quyền tối thượng. Tần đanh nét mặt đứng đó, thái độ cô ta cho dù hả hê hay không tôi cũng không thể biết được. Bà cả và bà hai không có mặt, tôi thoáng thấy bà ba cùng mấy đứa con ở trong phòng ăn nhưng bọn họ không ra ngoài.

Lão Toàn lướt qua tôi một lượt, đôi mắt hung ác chau lại, khóe miệng nhếch nhẹ, gằn giọng:

– Kẻ nào gây tội trong biệt phủ này đều phải chịu phạt! Chúng bay, đem nó ra chuồng bò đánh hai mươi trượng. Đánh xong đuổi nó đi, cấm quay lại!

– Tôi không gây tội, tất cả là hiểu lầm!

Bốp!

Thêm một cái đạp đến sụm lưng từ gã tay sai hung bạo làm tôi chúi người về phía trước, cơn đau từ sống lưng truyền thẳng đến đại não, tôi hự một tiếng, cắn răng vào môi chịu đựng trong căm hờn.

– Lôi nó đi!

Lão Toàn phất tay, không thèm nghe bất cứ lời nào từ tôi, hừ một tiếng bỏ lên nhà trên. Vốn dĩ lão hận tôi mà không biết cách nào giải tỏa, giờ tìm ra được cớ lão lập tức vin vào để hành hạ tôi cho hả cơn tức giận. Tại sao lão khốn nạn như vậy mà lại có đứa con trai như Trung vậy chứ? Nhưng lão đã bị chính con trai đe dọa, cũng xem như quả báo cho đời lão!

Tôi bị lôi xềnh xệch về phía chuồng bò. Đám bò đã được Bân đem ra ngoài. Chuồng bò hôi hám lúc này hoàn toàn trống rỗng. Sau một lực đẩy tôi nằm ẹp lên đám phân bò nhão nhoét. Cảm giác kinh tởm làm cơn buồn nôn trào lên tận họng, tôi ọe lên vài tiếng, bụng trống rỗng chẳng có gì chỉ toàn là nước. Hai tay cùng hai chân tôi bị hai gã kéo căng áp xuống nền đất.

BỘP!

Nguyên cây gậy dài to như ống chân giáng thẳng xuống mông tôi. Đau đến thấu trời xanh, tôi cong người rùng mình, cảm giác cơ thể như bị bổ thành hai. Muốn khóc cũng chẳng thể khóc nổi, chưa kịp trấn định lại thêm một đòn giáng xuống. Cứ như vậy… tôi oằn mình chịu đựng… Hai mươi trượng sao? Tôi còn sống nổi sau hai mươi trượng này không? Tôi không biết nữa… Tôi không thể mở mắt được nữa rồi… Trong cơn mơ màng tôi nghe có tiếng quát của Trung, tôi muốn dỏng tai lên nghe cho rõ, muốn mở to mắt ra nhìn cho chắc chắn… có phải là anh không… nhưng tôi không làm được, chỉ đành mặc kệ bàn tay rắn rỏi bế tôi đi…

Dòng nước ấm áp xả lên cơ thể, bàn tay ai đó nhẹ nhàng lau rửa, gột bỏ bẩn thỉu trên mặt, trên tóc, trên da thịt tôi. Phần mông chạm nước xót như phải bỏng, tôi giật nảy người. Cơn giật mình làm tôi tỉnh lại, theo bản năng liền lùi người về phía sau. Ngẩng mặt lên nhìn, khuôn mặt thân thương mà tôi mong đợi hơn bao giờ hết đang đối diện tôi. Nước mắt của ấm ức, của đau đớn, của tủi thân, của oán giận cứ thế tuôn ra từ hốc mắt đỏ lòm, tôi cắn răng mặc dòng nước mắt chảy dài, cảm thấy muốn giải thích nhưng lại chẳng thể nói gì cả.

Trung cũng im lặng, bầu không khí đặc quánh chỉ nghe thấy tiếng nước xả rè rè. Anh lạnh lùng chiếu vòi hoa sen xả lên cơ thể tôi. Đau đớn đan xen cùng dễ chịu, tôi sụt sịt gạt nước mắt, đưa tay giật lấy vòi hoa sen. Trung cau mặt giật lại, dòng nước bất ngờ chiếu lên vết thương của anh làm tôi hốt hoảng, cuối cùng không chống đối anh thêm, chịu để anh tiếp tục làm sạch phân bò trên cơ thể mình. Bộ đồ bẩn thỉu ẩm ướt dính nhẹp lên da thịt, tôi ngại ngùng cởi bỏ trước đôi mắt tối sẫm của Trung. Anh đang giận tôi là thế nhưng vẫn chăm sóc cho tôi. Thẳm sâu trong lòng… trái tim tôi đang đập rộn ràng. Dù trong tôi rối ren bao nhiêu cảm xúc nhưng chỉ cần biết anh không bỏ mặc tôi, anh vẫn còn quan tâm tôi… đau đớn trên da thịt tôi như giảm đi một nửa.

Đồ lót ướt nhẹp nhưng tôi ngại ngần không cởi, thực lòng tôi vẫn chưa đủ dạn dĩ trước Trung, cuối cùng e dè lên tiếng:

– Anh… em tự tắm được rồi. Anh ra ngoài đi!

– Đứng lên!

Trung lạnh giọng ra lệnh. Tôi đỏ mặt, nín lặng không nhúc nhích. Cơ thể tôi lúc này… đau đến nỗi không đứng nổi. Trải qua phải đến mười trượng gỗ giáng xuống thân thể, tôi nhất thời đã trở thành một kẻ tàn phế rồi. Đứng dậy không xong, tôi đành chịu để Trung tiếp tục thoa sữa tắm lên người mình, tiện tay quẳng bỏ đồ lót còn sót lại ra sàn. Thân thể tôi trần trụi trước anh trong thứ không khí đầy mùi thuốc súng, thực lòng tôi tiếc nuối, chỉ biết cúi gằm mặt, răng cắn vào môi không nhìn anh, vừa vì ngượng, vừa vì… cơn giận dỗi vô lý nhưng lại rõ rệt.

Cảm thấy cơ thể tôi đủ sạch sẽ, Trung đóng lại nước, rút khăn tắm quấn quanh cơ thể tôi, bế tôi về giường. Bất chợt, anh quay lưng định bước đi. Tôi hốt hoảng, dù không thể đứng dậy nhưng vẫn đủ sức để yếu ớt nói:

– Trung… đừng đi… đừng bỏ mặc em!

Trung không trả lời, anh cứ vậy bước ra ngoài. Tôi run rẩy vươn người về phía cửa, chưa kịp lết cái mông đau khỏi giường đã có tiếng chú Bình nói vọng vào:

– Cô nằm yên đi, cậu cả đi lấy thuốc cho cô.