Vào Cửa Nhà Giàu

Chương 45



Đáy mắt Trung long lên trong sững sờ, anh gằn giọng:

– Tin… tôi phải tin cô thế nào?

Những gì cần giải thích tôi đã giải thích hết nhưng chẳng thấm vào đâu, thế nên đành nói:

– Để em gọi cho thầy Phong, ba mặt một lời, anh ngồi yên nghe em nói là được.

Trung lừ mắt, thở hắt một hơi ngồi phịch xuống giường, lưng quay vào tôi, còn chưa chịu tin tôi nhưng tôi cũng đành liều một phen. Nhìn đồng hồ chỉ mười giờ năm phút, xem ra tầm này gọi điện thoại cũng không phải là muộn.

Âm thanh chờ đợi vang lên, tim tôi cũng đang đập thình thình. Dù tôi chưa từng gọi f.b cho thầy Phong nhưng cũng đã kết bạn với thầy ấy ngay từ ngày đầu năm học. Sau buổi học đầu tiên thầy Phong mở một nh.óm f.b để cung cấp tài liệu cho lớp, mọi người trong lớp cùng tham gia, từ lúc ấy thầy Phong chủ động kết bạn với tôi, tôi không nghĩ gì đồng ý luôn. May lúc này thầy ấy đang online nên tôi có thể kết nối được.

Âm giọng có chút vui mừng của thầy Phong vang lên:

– Cúc Chi, hôm qua tôi nhắn cho em không biết em có nhận được không?

– Em có, nhưng em còn bận chưa trả lời thầy được.

– Ừ, thế bao giờ em về để tôi ra bến xe đón em? Mà chuyện ở quê em… xong xuôi rồi chứ?

Sắc mặt ai kia chăm chú hướng về tôi, đen kìn kịt như đít nồi cháy trước sự quan tâm của thầy Phong dành cho tôi. Thầy ấy cho là Trung đã chết, chẳng qua tôi không muốn nhìn thẳng vào sự thật. Quả thực ai cũng sẽ cho là như vậy trong hoàn cảnh của tôi, thế nên tôi nhẹ giọng đáp:

– Người yêu em vẫn còn sống, không phải anh ấy đã chết như thông tin thầy nghe được vào buổi tối thầy đến thăm em ốm. Hiện tại anh ấy đang bị thương nên em phải ở lại quê chăm sóc. Chuyện hôm trước em ngã vào người thầy bị ai đó chụp lại, người yêu em đã biết chuyện, em mong thầy đính chính giúp em để tránh những tin đồn không hay.

Đầu dây bên kia im lặng không trả lời, nhưng chỉ cần như vậy sắc mặt Trung đã giãn ra, ánh nắng bừng sáng trong đáy mắt anh dù anh vẫn tỏ ra lạnh nhạt.

– Tôi biết rồi. Chúc bạn em chóng khỏe.

Tôi thở phào một hơi nhẹ nhõm. Rất may thầy Phong là một con người có tự trọng, cũng xứng đáng với những gì thầy ấy có. Ngẩng mặt tôi nhìn Trung, khuôn mặt tôi ửng hồng trong hồi hộp, lúc này có chút run run hài lòng trước những gì tôi đã chứng minh được với anh. Trung vẫn im lặng nhưng thái độ đã mềm mại hơn rất nhiều, có lẽ nhất thời anh còn chưa chuyển thái độ ngay được, vẫn còn một chút hồ nghi.

– Anh… nghe hết rồi phải không? Câu chuyện vốn dĩ… chỉ có thế thôi.

Oan ức được giãi bày làm tôi cay xè sống mũi, nước mắt lăn dài tôi cúi mặt không muốn nhìn Trung thêm. Chẳng lẽ như vậy rồi mà… anh vẫn còn chưa tin tôi sao?

Trung vẫn không nói năng gì, anh đứng dậy bước ra thư phòng bên ngoài. Tôi chẳng biết phải làm sao, chỉ biết chấp nhận… có những điều… đã là nghi kỵ thì dù có bao nhiêu lý lẽ cũng chẳng thể làm người khác tin được, cũng có nghĩa là… lòng tin anh dành cho tôi không đủ, chỉ một cơn gió nhẹ cũng thổi bay đi mất để lại mình tôi trơ trọi.

Chán nản tôi nằm trở lại giường, cái mông đau nhức được chút thuốc thần kỳ ban sáng mà nhẹ dịu đi nhiều, nằm ngửa khó chịu nên tôi chọn tư thế nghiêng hầu như suốt cả ngày. Nghe tiếng cửa mở, đoán Trung bước vào nhưng tôi không quay ra, sâu trong lòng, tôi chính thức giận anh. Anh không tin tôi dù tôi đã chứng minh đến thế… không có niềm tin thì sống với nhau thế nào được?

Bàn tay Trung động vào chăn làm tôi giật mình. Anh nhẹ nhàng gỡ chăn trên người tôi, đẩy tôi nằm sấp. Cắn răng vào môi… tôi hiểu anh muốn thoa thuốc cho tôi. Thế nhưng chẳng hiểu sao tôi lại không chịu, ấm ức lắc lắc người quay nghiêng về phía anh, cúi mặt không nhìn anh nói:

– Anh còn quan tâm tôi làm gì, không tin nhau thì thôi đi, kệ tôi!

Trung không nghe, cứ đẩy tôi nằm sấp bằng được. Âm giọng trầm trầm cất lên:

– Tin hay không tin, em vẫn phải nghe tôi!

Bó tay với con người thích áp đặt này, có điều hình như âm giọng của anh nhẹ nhàng hơn trước nhiều thì phải. Tôi gật gật, ngoan ngoãn để anh thoa thuốc, cảm giác bỏng rát cũng đã giảm đi so với ban sáng, chỉ khiến tôi nảy lên một chút. Bất chợt… vòng tay ấm áp bao phủ lấy tôi, Trung áp mặt vào gáy tôi, cọ cọ chiếc mũi cao thẳng lên da thịt mềm mại. Bao giận hờn, bao ấm ức bỗng dưng như tan biến sạch trong âu yếm của anh, nỗi đau đớn thể xác cũng như dịu lại. Tôi nghe có tiếng thì thầm bên tai, nhẹ như gió thoảng:

– Xin lỗi.

Tôi lắc lắc đầu, không muốn trách Trung, không muốn anh tự trách mình. Xoay người lại đối diện với anh, tôi đưa hai tay lên má anh, mím môi nhìn sâu vào mắt anh tôi nói:

– Em chỉ mong… từ nay có chuyện gì… chúng ta hãy bình tĩnh cho nhau cơ hội giải thích, được không anh?

Yết hầu chuyển động, Trung nuốt khan một ngụm chấp nhận. Dường như đáy mắt anh ươn ướt, tròng mắt tôi rung lên nhìn anh rồi chúi mặt vào ngực anh hít hà mùi thơm của riêng anh. Chuyện ra nông nỗi này, lỗi đâu phải của anh. Còn lão Toàn, kẻ tôi căm thù nhất chính là lão ta, một kẻ độc tài quỷ quyệt lại nhỏ mọn, thật không sao chấp nhận nổi!

– Em muốn tìm hiểu kẻ nào đã chụp những tấm ảnh đó, kẻ đó phải theo dõi nhất cử nhất động của em mới có thể bắt được chính xác khoảnh khắc gây hiểu lầm như vậy, hoàn toàn không phải là tình cờ.

Tôi nghiêm túc nói với Trung, mong anh để tâm chuyện này. Trung cau nhẹ đôi mày, gật đầu đồng tình.

– Em nghi bà hai gây ra chuyện này nhưng không có chứng cớ, chỉ biết bà ấy có thông tin đầu tiên, lại có những bức ảnh này, không phải bà ấy thì chẳng còn ai khác nữa! Hôm qua em nghe bà ấy nhắc đến “em Hiền”, em ấy là ai vậy anh?

– Hiền là con gái của anh trai bà ta, đang học đại học ở thành phố A. Bà ta là người thành phố A, đến thị trấn dưới kia buôn hàng bị cha tôi nhìn trúng. Trong nhà này bà ta là kẻ hay xiên chọc nhất, cũng hay khoe khoang nhất.

Thảo nào tôi nghe giọng bà ta có chút quen thuộc, hóa ra nhờ chất giọng gốc thành phố A ở bà ta cùng lối trang điểm sắc sảo của những người phụ nữ dưới xuôi. Khác với mẹ Trung, bà cả xinh đẹp lại có gì đó thật thà hơn bà hai nhiều. Tôi gật đầu hiểu chuyện, hừ một tiếng khinh bỉ.

– Anh gặp Hiền bao giờ chưa? Em nghĩ bà hai nhắc đến cô ta không đơn giản chỉ là nhắc đến.

– Gặp rồi. Thỉnh thoảng cô ta vẫn về đây chơi.

– Cô ta có xinh không?

Tôi nghi nghi liền hỏi Trung, không có ý ghen tuông, chỉ muốn tìm hiểu một chút.

– Tôi không nhớ mặt.

Bĩu nhẹ môi tôi phì cười, bẹo má Trung một cái nói:

– Đừng nói cô ta thích anh đấy nhá!

– Bà hai từng ghép đôi cho tôi với cô ta, nhưng tôi không thích. Chuyện này cũng lâu rồi.

Đôi mắt tôi chau lại, cảm thấy hiểu phần nào vấn đề. Có thanh niên tốt lại nắm trong tay nhiều điều kiện như Trung, nhà ai có con gái chẳng muốn nghĩ đến. Bà hai chỉ đơn giản muốn vun vào cho cháu mình, khả năng cao đó là nguyên nhân khiến bà ta ghét tôi. Tạm thời tôi phán đoán như vậy, cũng không muốn bị động hay đấu đá nội bộ trong căn biệt phủ này tôi liền đề nghị:

– Anh… mình cùng đến thành phố A đi, em không muốn phải xa anh một lúc nào hết!