Vào Cửa Nhà Giàu

Chương 47



Chẳng thể phản đối thêm, cuối cùng tôi đành im lặng, thả lỏng cơ thể chịu trận trước những kích thích choáng ngợp. Cảm giác tê rần chạy dọc sống lưng, tôi bàng hoàng, vô thức co chân lại. Tách hai chân tôi ra, phân thân cứng rắn đi vào. Cơ thể Trung có chút căng cứng, mồ hôi lấm tấm trên trán, trên mũi anh. Môi mỏng khẽ mím, ánh mắt anh nhìn tôi nửa âu yếm nửa si mê, lửa tình cháy rực trong đáy mắt. Cơn đau xé toạc cơ thể không thể tránh khỏi, tôi cắn răng chịu đựng, mồ hôi chảy đầm đìa. Cảm nhận được những gì diễn ra, Trung kiên nhẫn nhích từng chút, nhẹ nhàng di chuyển. Cứ vậy một hồi, cảm giác đê mê khó tả thay thế cho nỗi khó chịu vật lạ xâm nhập, dù vẫn đau rát nhưng tôi mỉm cười, run rẩy vươn tay ôm lấy cổ anh, phối hợp cùng anh tận hưởng giây phút hạnh phúc thân mật vợ chồng. Tôi và Trung… chúng tôi đã chính thức là của nhau, chính thức chẳng còn bất cứ rào cản nào, cả tâm hồn và thể xác!

Gối đầu lên cánh tay rắn chắc, tôi mơ màng nhìn ngắm khuôn mặt người đàn ông tôi yêu thương hơn tất thảy. May sao vết thương bên sườn trái của Trung không sao cả, cảm giác thỏa mãn tôi cong mắt cười nhìn anh, bất ngờ bị bàn tay lớn véo mũi. Trung hôn lên trán tôi, thì thầm, đáy mắt lấp lánh không che giấu niềm vui:

– Cảm ơn em…

Tôi lắc đầu nói:

– Cảm ơn gì, em chỉ làm nghĩa vụ của người vợ…

Lời chưa nói hết đã bị bàn tay ai kia bế bổng lên, người ấy còn cúi xuống đỉnh đồi trêu chọc. Sau ba bước Trung bế tôi vào nhà tắm, để dòng nước ấm áp lan tỏa lên cơ thể tôi và anh. Đêm rừng núi lúc này khá lạnh, tận hưởng dòng nước ấm áp bao bọc, tôi cười cười, cố tình không nhìn vật nam tính kia tỉnh lại, chỉ nói:

– Được rồi… anh ra ngoài đi, em tự tắm được…

Trung không trả lời, cũng không đòi hỏi thêm, dường như anh hiểu tôi đau, “nghiêm túc” cùng tôi tắm trong sự ngại ngùng của tôi. Lần đầu tiên làm vợ anh, làm sao tôi có thể dạn dĩ như không được chứ?

Trong vòng tay ấm áp của Trung, chẳng biết tôi mệt mỏi thiếp đi từ lúc nào. Nghe tiếng chuông báo thức tôi mơ màng gạt tắt, nâng mắt ngắm nghía khuôn mặt đẹp trai như tạc vẫn còn chìm sâu trong giấc mộng. Đôi môi tôi vô thức nở một nụ cười mãn nguyện. Đêm qua… nhớ đến hai má lại nóng bừng, niềm vui tràn ngập trong từng mạch máu. Cuộc đời này… chắc chắn tôi sẽ không bao giờ quên được những giây phút mặn nồng bên anh.

Chưa kịp đánh thức Trung, đôi mắt linh lợi như báo của ai kia bất ngờ mở ra. Bốn mắt đụng nhau, tôi xấu hổ lập tức chúi đầu vào ngực anh.

– Ngắm tôi bao lâu rồi hử?

Trung hỏi vọng trên đầu, tôi lắc lắc nói:

– Ai ngắm anh chứ? Người ta cũng vừa dậy, còn chưa kịp gọi anh!

Có tiếng phì cười nhè nhẹ, Trung nâng người kéo tôi lên đối diện anh, nói khẽ:

– Làm thêm một hiệp rồi đi!

A… Tôi lắc lắc đầu, lùi người về sau suýt thì ngã ra khỏi giường nhưng bàn tay ai đó đã kịp thời kéo tôi lại. Đỏ mặt tôi nói:

– Để… để sau được không? Em… đang bị rát!

– Ừm.

Trung “ừm” một tiếng trong cổ họng, dù muốn “chuyện đó” nhưng đành chấp nhận, vùng dậy mở tủ lấy bộ đồ rằn ri chuẩn bị cho một chuyến đi xa. Trong lúc Trung vào nhà tắm, tôi cũng mặc đồ rồi nhanh chóng dọn các thứ cho vào ba lô. Bất chợt bên ngoài có tiếng gõ cửa dồn dập, giọng chú Bình vang lên:

– Cậu Trung, cậu dậy chưa, ông Toàn đang làm ầm ĩ ngoài kia, cậu ra mà xem!

Tôi ngỡ ngàng liền mở cửa, Trung cũng bước nhanh ra. Trên người anh lúc này đã là bộ quân phục rằn ri khỏe khoắn toát lên vẻ mạnh mẽ đầy hấp dẫn. Bước nhanh theo anh tôi hỏi:

– Chuyện gì… mà cha anh lại?

Trung không trả lời, thần sắc càng thêm lạnh lùng như đá tảng. Biết chuyện hết sức nghiêm trọng, tôi chỉ im lặng đi theo anh đến nơi lão Toàn đang ầm ĩ ngoài sân chính.

Vừa thấy Trung, lão Toàn đã chỉ thẳng tay vào mặt anh gào lên:

– Bắt lấy cậu cả!

Nhóm người của lão Toàn xông đến định tóm lấy Trung nhưng rất nhanh nhóm người của anh đã đứng chắn trước mặt. Hai bên đều khựng lại gườm gườm nhìn nhau chưa động thủ. Mặt mũi đỏ gay lão Toàn rống lên như bò chọc tiết:

– Thằng phản nghịch, đến bây giờ tao mới biết bộ mặt thật của mày! Được, mày giỏi! Nhưng mày đừng quên, mụ mẹ của mày đang trong tay tao, khôn hồn thì trả lại rừng Thượng cho tao!

Những gì tôi suy đoán tối qua là sự thật, Trung đã nắm quyền kiểm soát khu vực khai thác gỗ chủ chốt của lão ta. Như vậy thì… chẳng phải lão sẽ tổn thất nặng nề sao? Trung phải giải quyết ra sao khi lão đã phát hiện ra điều này, còn dùng mẹ anh để uy hiếp anh?

Trung đanh mặt hừ nhạt nói:

– Vợ của cha mà cha nỡ đối xử như vậy sao, xem ra những gì con làm không lầm!

– Mày?

Lão Toàn nghẹn họng vì tức, chưa kịp ra lệnh thêm, không biết người ở đâu ùa đến khống chế lão. Nhóm người của lão dù hung hãn to lớn nhưng so về lực lượng người của Trung chiếm thế thượng phong. Chứng kiến một màn “đảo chính” hùng hồn bất ngờ của Trung, tôi chỉ biết tròn mắt nhìn, trong lòng hả hê vô cùng. Lần đầu tiên lão Toàn bị thất thế trong ngôi biệt phủ lạnh lẽo tình người một tay lão che trời này, còn điều gì vui hơn với tôi nữa chứ?

Trung nheo nheo đôi mắt lạnh lùng, hất nhẹ hàm về lão Toàn. Lúc này lão đã bị trói chặt như khúc giò, quỳ dưới nền gạch đỏ trước những đôi mắt run sợ của bao người làm xung quanh. Bọn người của lão cũng chịu chung số phận vì tội chủ quan khinh địch.

– Cha, giờ cha muốn làm gì mẹ con, con sẽ làm y như vậy với cha!

Tôi suýt thì phì cười trước khuôn mặt một màu đỏ tiết vịt của lão Toàn. Đôi môi dày rung rung không nói nổi lời nào, dễ chừng lão phải cắn lưỡi mà chết cho đỡ cơn tức giận mất!

– Con đâu cần gì từ cha, nhưng con cần bảo vệ những gì con phải đổ máu để có được!

Đôi môi giật giật, lão Toàn tức lắm mà không nói gì được, chỉ nhổ nước bọt phì phì. Chắc hẳn sáng nay lão mới biết tin người của Trung kiểm soát toàn bộ khu vực rừng chiếm lại không cho người của lão khai thác nên mới ra cớ sự này, nhưng tại sao anh lại làm như vậy? Có phải vì… sáng nay tôi với anh sẽ rời đi, nên anh đã bày binh bố trận để dứt khoát một lần? Chỉ có chút vấn đề là thông tin bị lộ trước khi hai chúng tôi rời đi, cũng có nghĩa là… có kẻ đã phát hiện ra sớm hơn dự tính của Trung rồi báo cho lão Toàn. Kẻ đó… có thể là ai?

Trung lừ mắt về lão Toàn, hai mắt lạnh giá như băng nhọn ẩn chứa bên trong. Lần đầu tiên tôi thấy anh tức giận với cha anh đến vậy. Thực lòng mà nói lòng tôi cảm thấy thỏa mãn quá sức, nỗi hận bị lão Toàn cho ăn đòn tôi vẫn còn ghim chặt trong lòng.

– Đem ông chủ ra cổng sau, ném cho hổ ăn!

Tôi sốc đến chết sững trước câu nói lạnh băng của Trung, toàn thân bất giác run lên bần bật. Bao khuôn mặt tái mét của người làm xung quanh thay cho câu trả lời về nỗi sợ hãi trong lòng họ. Trung thực lòng… muốn chiếm vị thế làm chủ căn biệt phủ này, sẵn sàng giết cha để thị uy sao?