Vật Lộn Với Ảo Mộng

Chương 8



Sáng hôm sau, Tâm dậy sớm đi gặt lúa thuê. Đợt này lúa được mùa ghê, nhà nào cũng lúa chín vàng cả sân.

- Cậu cũng biết gặt lúa hả? - Lão Nùng thấy Tâm trở về, mồ hôi mồ kê nhễ nhại, nhưng đôi mắt có vẻ sáng hơn.

- Tôi nhìn và bắt chước.

- Sao lâu về thế?

- Xuống chợ huyện mua mấy thứ. Gặp phải mấy rắc rối, nhưng tiêu tiền là sở trường của tôi rồi.

* * *

Màn đêm buông xuống, hai người ngồi ngoài bậc thềm, ngắm trăng sao.

- A Nùng, ông đọc Đôn Ki-hô-tê bao giờ chưa?

- Đôn.. Đôn Té gì? Là một loại quỷ sao?

- Không, đó là một tiểu thuyết vĩ đại nói về một lão quý tộc nghèo say mê truyện kiếm hiệp, chìm đắm trong thế giới ấy, coi mình là một hiệp sĩ nghĩa hiệp một mình một ngựa đi khắp nơi trừ gian diệt ác. Lão còn đem lòng yêu một công nương xinh đẹp tên là Đuyn-xi-nê-a. Lão đi khắp nơi, cố gắng lập chiến công đem về đặt dưới chân người mình yêu..

- Cậu đọc hết nó rồi sao?

- Không, tôi mới giở đến chương 8. Đọc chương đấy thôi, thấy lão nghĩa tình với người trong mộng lắm, đến nỗi nghĩ đến thôi cũng khỏi ăn khỏi uống, no nê say giấc rồi.

- Khà khà, một chuyện tình đẹp.

- Vâng, lão được cái chân thành vị tha. Nhưng ông vẫn chưa nhận ra điều gì sau những câu nói của tôi sao, hở ông A Nùng kính mến..

Lão quay sang nhìn Tâm, con mắt lão đã có vẻ lờ đờ đục đục rồi, nhưng xem chừng vẫn còn chứa nhiều tâm tư và hoài bão. ngôn tình hài

- Ông cũng giống như Đôn Ki-hô-tê vậy, sống trong ảo tưởng. Ông là một thầy cúng không hợp thời. Ông không xấu, vì ông khác những thầy cúng chuyên lừa lọc tâm linh của các đệ tử. Ông có lý tưởng tốt, là giúp đỡ người khác. Nhưng ông không hiểu biết gì hết, lại cố chấp. Ông có được sự tin tưởng của những người bà con hiền lành chất phác khắp miền núi này, nhưng ông liệu có đang giúp họ? Ông dùng kiến thức giáo quyền và bùa phép để bói quẻ, trừ tà, kết duyên, mấy thứ đó tôi không dám chê trách làm gì, nhưng một khi liên quan đến việc chữa bệnh cứu người, ông phải tin vào kiến thức khoa học. Nếu cứ chối đây đẩy việc giao lưu với những thứ văn minh tiến bộ hơn, ông sẽ tụt lùi lạc hậu hơn đấy, ông A Nùng. Có thể ở miền núi này người dân vẫn chưa mở mang được nhiều kiến thức, hội nhập với cuộc sống xô bồ hiện đại, nhưng nếu như tất cả mọi người cũng cố gắng học hỏi, cải thiện, xóa bỏ những tư tưởng quan niệm cổ hủ lạc hậu, mà vẫn lưu giữ được những giá trị bản sắc văn hóa dân tộc của riêng mình, thì thật tiến bộ biết nhường nào. Ông muốn tất cả mọi người đều có cuộc sống tốt, đúng chứ? Nhưng ông biết đấy, A Quý làm việc nặng, hàng ngày nhịn đói đi cày cấy, bị đau dạ dày, ông lại bảo bị ma nhập? Sùng Khiền thiếu hơi ấm của mẹ, nửa đêm khóc lóc, ông lại bảo đứa nhỏ bị quấy quả? Loan Châu ngã bêu đầu chảy máu, xước da xước thịt là chuyện bình thường, nhất là mùa đông lạnh giá nứt nẻ này, thì nên ăn nhiều cam chanh để tăng sk của da, thì ông lại bảo giết gà mái lấy mỡ? Đúng là ăn mỡ gà sẽ làm da dẻ mịn màng, nhưng nó là một chuyện khác, không liên quan đến việc thường tình hiển nhiên ngã nhiều thì chảy máu. Hay ngay cả việc tôi đánh rơi cái túi mới, ông cũng không cho quay lại lấy thế, thật không bình thường tí nào.

Tâm nói một tràng dài, rồi tặc lưỡi.

- Ông A Nùng kính mến, tôi nói là nói vậy thôi, chứ ông là người tôi đáng kính nhất. Ông là người giàu lòng thương nhất mà tôi từng thấy đấy. Tôi cũng không phủ nhận chuyện ông cứ gặp người nào khó khăn là giúp đỡ ngay, không quản khó nhọc hay bất tiện. Ông tác hợp cho anh Kình và chị Ngạn lấy nhau, mối duyên ủng hộ họ, lên tiếng trước già làng Hồ Vên xóa bỏ thói trọng nam khinh nữ, môn đăng hộ đối, yêu cầu tất cả đoàn kết với nhau. Khoảnh khắc ấy ông mới xứng đáng là người sống vì nghĩa. Cũng cảm ơn ông thay tên đổi họ cho tôi, cưu mang tôi. Bình Phú tôi từ ngày chuyển thành Minh Tâm có vẻ khấm khá vui vẻ hơn thì phải..

Tâm quay sang nhìn lão, thấy lão nãy giờ vẫn im lặng lắng nghe. Đáy lòng cậu dâng lên cảm giác chua chát không nỡ. Cậu cũng đành im lặng theo.

Một lúc lâu sau, ông định mở mồm nói gì đó, cậu lại vọt miệng.

- Ngày mai tôi theo xe lên thành phố rồi, sẽ không ở cùng ông nữa. Cảm ơn ông đến đây tiễn tôi. Hy vọng ông đối mặt được với thực tại bà Cát mất rồi, cũng hy vọng ông thực hiện theo những gì ít ỏi tôi ghi trong tờ giấy. Còn nữa, ông ăn nhiều lên, đừng kiêng khem ma với quỷ đấy nhé, không ông chắc chắn sẽ bị bệnh cho coi. Ông.. là một thầy cúng đặc biệt..

* * *

- Ông..

- Tâm à, cậu.. ra quyết định nhanh thật đấy. Cậu.. cũng thế, lên thành phố nhớ giữ gìn sức khỏe. Sức khỏe là thứ quý nhất, là thứ cha mẹ cho cậu lành lành lặn lặn, là ông bà tổ tiên đã phù hộ cậu..

- Vâng, ông nói cái này thì tôi nhất định phải nghe theo rồi.

Trời cũng đã khuya, hai người quay trở về phòng của mình.

Sáng sớm, khung cảnh còn phủ đầy sương mù, một già một trẻ, một áo thầy cúng một áo phông xanh sánh vai nhau đi về bến xe dưới phố huyện.

- Thượng lộ bình an.

Lão lôi trong túi ra một chiếc điện thoại, tay hơi run run đưa cho cậu.

- A.. A Nùng.. không phải hôm nọ ông thấy chói mắt quá nên ném nó đi rồi sao?

- Sao ta dám vứt? Đồ của người khác, vứt là xui vào mệnh của mình. - Lão cười hiền lành. Rồi lại thò tay vào túi áo trong lấy hai thứ đồ. - Đây là món quà của ta, tạ ơn cậu đã cho ta thêm nhiều hiểu biết. Đeo vòng này, coi như là cản gió. Còn đây là áo mấy chị trong làng may cho cậu, cũng tạ ơn cậu thời gian qua đồng hành giúp đỡ họ nhiều.

Lão lần lượt đưa cậu một chiếc vòng bạc, và một cái áo gấm.

Tâm tâm trạng phức tạp, chả biết nói gì hơn. Cậu quyến luyến nơi này, nhưng cũng muốn nóng lòng về thành phố. Cậu không thể ở đây mãi được. Cậu là người con của Hà Nội.

- Cảm ơn ông nhiều lắm. Hẹn gặp lại ông, vào một ngày tôi trưởng thành giàu có. Tôi sẽ cố gắng đấy, không nói suông đâu. Lúc ấy ông nhớ tiếp đón tôi đấy nhé, mà nếu thích, tôi còn có thể đón ông lên thành..

- Chuyến xe khách 0251, chuẩn bị lên đường, Kính mong hành khách thu xếp đồ đạc, ngồi yên tại chỗ. Hiện sĩ số ba mươi tám người, còn thiếu hai hành khách nữa. Chuyến xe hiếm, đừng bỏ lỡ..

- Thôi ta biết rồi biết rồi, đệ tử ngoan, cậu nhanh mà đi đi.

- Tôi đi rồi mới được bỏ ra đọc đấy. - Tâm thấy lão gật đầu, quay qua ôm lão một cái, rồi đi về phía xe khách.

Ngồi yên vào chỗ rồi, cậu lại vén rèm ra, mở cửa xe, nói lớn:

- Tạm biệt người cha đáng kính!

Lão nhìn theo xe chạy chầm chậm, giật mình, rồi với cái giọng run run, lão cố hét:

- Tạm biệt con của ta.. Nhớ.. nhớ thắp hương cho mẹ mày nữa đấy.