Ve Kêu Mùa Hạ

Chương 13: Ấm áp của ta



Bỗng nhiên từ náo nhiệt biến thành yên tĩnh, Lương Giác Quân một lần nữa xem xét căn phòng này. Ghế sofa, bàn trà, TV tường, giá CD, cây xương rồng, hồ cá. Gọn gàng, đơn giản, ấm áp, giống như chủ nhân của nó. Lúc trước liền đã chú ý tới cái hồ cá cực lớn này, bên trong chỉ có một tầng nước cạn, tất nhiên cũng không có cá, chỉ có một con rùa đen lười biếng nằm sấp trên lớp cát mịn.

Thấy Lương Giác Quân nhìn chằm chằm vào hồ cá, Hạ Dịch Nặc ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào hồ cá, giới thiệu: "Đây là LoVo, này, LoVo, chào hỏi đi, đây là Lương sư tỷ."

"LoVo? Dòng tế bào ung thư đại trực tràng ở người?" Lương Giác Quân hỏi.

"Ha ha, quả nhiên là người trong ngành, một lần liền đoán trúng!" Hạ Dịch Nặc tiến đến gần gõ gõ bên ngoài thủy tinh, con rùa đen kia hoàn toàn không có phản ứng, "Bất quá gần đây thời tiết trở lạnh, nó đại khái là sắp ngủ đông rồi."

Lương Giác Quân cũng ngồi xổm xuống, cách thủy tinh nhìn kỹ con rùa đen này, trêu chọc: "Từng gặp qua rất nhiều loại thú cưng, nhưng đây là lần đầu tiên thấy có người dùng tế bào ung thư để đặt tên đấy."

Cổ áo len hình chữ V của Lương Giác Quân mở hơi lớn một chút, vừa ngồi xổm xuống, khó tránh khỏi xuân quang lộ ra ngoài. Hạ Dịch Nặc bất động thanh sắc mà xoay mặt đi không nhìn tới.

"Điều này có một câu chuyện nho nhỏ ", Hạ Dịch Nặc nói, "Khi đó ta còn đang học đại học, chủ nhân lúc trước của nó là một sư huynh cùng phòng thí nghiệm, sư huynh sắp tốt nghiệp, con rùa đen lại không ai muốn, vì vậy được ta mang về. Lúc ấy ta đang làm một luận văn nhỏ, nuôi cấy tế bào LoVo, liền dứt khoát gọi nó là LoVo."

"Tế vào ung thư gia tăng không giới hạn, LoVo của ngươi sống lâu đến trăm tuổi, thật ra là rất xứng đôi."

"Bingo, chính là có ý này." Hạ Dịch Nặc đắc ý cong khóe miệng lên.

"Hồ cá lớn như vậy, cũng chỉ dùng để nuôi một con rùa đen thôi sao?" Lương Giác Quân hỏi.

"Trước kia cũng từng nuôi cá, nhưng mà cá dễ chết quá, chết rồi sẽ buồn bã. Để tránh tăng thêm bi thương và sát hại thêm sinh mệnh, nghĩ lại vẫn là con rùa đen này thích hợp nhất, dễ nuôi, lại sống lâu, không nhao nhao không làm khó, cho cái gì ăn cái đó, lau hồ cá, lúc nhàm chán còn có thể nói chuyện phiếm với nó, có lẽ hơn nửa đời người liền ở cùng nhau. Đã năm năm trôi qua rồi, những năm qua LoVo cũng lớn lên nhiều rồi "

Lúc nhàm chán liền nói chuyện phiếm cùng con rùa đen? Lương Giác Quân cảm thấy thú vị, nghĩ lại, kỳ thật đã sớm phát hiện là Hạ Dịch Nặc thú vị.

"Nhìn không ra, ngươi cũng khá trạch nữ a."

"Ha ha, ngươi còn biết được từ này nữa."

"Sao lại không biết, sau khi về nước ta thế nhưng đã học được rất nhiều thứ."

"Lợi hại. Ta lấy cho ngươi chút đồ uống, ngươi thích trà, hay là cà phê?"

"Cà phê, cám ơn." Đúng chuẩn người Mỹ.

"Ta đây chỉ có cà phê lon, ngươi đừng ghét bỏ a."

So với cà phê, Hạ Dịch Nặc càng thích trà, cùng với các loại sản phẩm làm từ sữa, nàng là fan trung thành của các loại sản phẩm làm từ sữa.

Lương Giác Quân tỏ vẻ không để ý. Hai người đứng lên, đi đến tủ lạnh trong phòng bếp.

Sau khi Hạ Dịch Nặc mở tủ lạnh ra, Lương Giác Quân bị hơn mười bình sữa chua, sữa tươi cùng với yakult sắp hàng chỉnh tề làm cho chấn kinh, biểu tình có chút khó tin mà nhìn về phía Hạ Dịch Nặc.

"Ách, cái này, ta rất thích uống, liền mua trữ một chút..." Hạ Dịch Nặc có chút ngượng ngùng, cũng không thể làm cho đối phương cảm thấy, mình là một hài tử chưa dứt sữa a.

Hạ Dịch Nặc đưa một lon cà phê đến, nhanh chóng đóng tủ lạnh lại, khui lon cà phê rót vào trong một cái ly, đưa cho Lương Giác Quân. Lương Giác Quân ngồi xuống ghế sofa, nở nụ cười trêu đùa với Hạ Dịch Nặc. Bộ dáng bình thường rất ổn trọng, lại thích uống sữa tươi, lại còn cất trữ rất nhiều, có phải là rất hài hước hay không. Khó trách lần leo núi kia, bên trong ba lô leo núi nặng nề kia có đến mấy bình sữa.

Nghĩ tới đây, khóe miệng Lương Giác Quân không khỏi lại cong lên một dáng vui vẻ nồng đậm.

Hạ Dịch Nặc thẹn thùng, chỉ có thể tìm lời khác để nói: "Không bằng đưa ngươi tùy tiện tham quan phòng đi?"

"Được!" Lương Giác Quân hào hứng tràn trề.

"Đây, phòng tiếp khách, phòng bếp, phòng sách, phòng khách, phòng ngủ chính, " Hạ Dịch Nặc nhất nhất chỉ nói, "Còn có phòng vệ sinh, sân thượng."

"Không phải ngươi nói dẫn ta tham quan sao?" Lương lão sư, tuyệt đối là có tiềm chất phúc hắc.

Khi Hạ Dịch Nặc mở cửa thư phòng ra, bật đèn, kinh hỉ so với khi mở tủ lạnh ra còn lớn hơn. Dưa vào hai bên bức tường là hai cái giá sách cực lớn, tất cả đều là sách, ở chính giữa thư phòng có đặt một tủ sách. Mà phía sau tấm màn trước bàn làm việc, là tấm bản đồ thế giới theo phong cách phục cổ.

"Hoan nghênh quang lâm phòng sách của kẻ hèn này, cấm địa của LoVo."

Đến gần giá sách, hầu như là không có sách liên quan đến chuyên ngành. Từ 'Cổ Văn Quan Chỉ' 'Tư trị thông giám' đến 'Hồng lâu' 'Tam quốc', từ Lỗ Tấn, Mao Thuẫn đến Kim Dung, Vương Tiểu Ba, từ Shakespeare Austin đến Mark Twain, Hemingway, từ Conan Doyle, Agatha đến Higashino Keigo, Kennedy Xu, thậm chí còn có 'Doraemon' cùng 'Harry Potter', rực rỡ muôn màu, lại được sắp xếp rất chỉnh tề. Còn những quyển sách ở tầng trên, thì phải đứng lên một bậc thang nhỏ làm bằng gỗ mới có thể cấm lấy được.

Lương Giác Quân không khỏi cảm thán: "Ngươi đọc thật nhiều sách!"

"Đọc lướt qua thôi, cũng không xem kỹ. Có sách tự mình mua, có rất nhiều sách là do trưởng bối bằng hữu đưa cho từ nhỏ đến lớn, " Hạ Dịch Nặc thuận tay rút ra một quyển, "Ngươi xem quyển này, ba ta đưa, ta liền xem không được, chỉ có thể để nó làm trang trí."

"Xem ra, lần sau ta có thể mượn sách của ngươi, không cần chạy tới tiệm sách rồi." Lương Giác Quân nhìn nhìn từng dãy sách, chậm rãi chuyển động bước chân, liệt kê từng cuốn sách đặc biệt trên giá sách, đầu ngón tay khe khẽ lướt qua, ngừng chân, loạt xoạt.

"Đương nhiên là có thể, cậu của ta làm việc trong nhà xuất bản, " Hạ Dịch Nặc tiếp tục nói, "Đôi khi cũng sẽ giúp ta mang vài cuốn sách về xem."

Lương Giác Quân gật gật đầu, chú ý tới trên bức tường đối diện cửa sổ có một khung hình nhỏ giống như bảng đen vậy, thú vị chính là, không có bất kỳ thứ gì ở bên trong khung ảnh cả. Đến gần nhìn xem, thứ được đóng khung chính là một bức graffiti của trẻ con trên bức tường xám phủ bụi. Trong tranh là một hàng xe lửa nhỏ, chỉ có một buồng xe dài, còn có đôi mắt có miệng, cường điệu hài hước, nhìn khá quen mắt.

Hạ Dịch Nặc có chút ngượng ngùng hé miệng nói: "Đây là khi còn nhỏ thuận tay vẽ ra. Căn phòng này trước đây là phòng ngủ của ta, sau khi tốt nghiệp đại học, căn phòng này sửa chữa bức tường được sơn lại, lại có chút không đành lòng bỏ đi nên liền giữa lại. Không biết khi còn nhỏ ngươi có từng xem qua phim hoạt hình này hay không, tên là 'Gia đình xe hạnh phúc'."

"Có xem, khó trách cảm thấy nhìn rất quen mắt!" Lương Giác Quân nhớ đến, vui vẻ, "Ta vẫn còn nhớ bài hát đó, xình xịch xình xịch xình xịch, gia đình xe vui vẻ, đúng không?"

Hạ Dịch Nặc cười to, gật đầu nói đúng, chỉ vào mặt tường bên cửa sổ nói: "Ngươi xem, chỗ này còn có thứ tốt"

Ánh mắt của Lương Giác Quân theo lời nói nhìn qua. Một bức tường dài rõ ràng là đã cũ hơn những nơi khác, đó là nơi đánh dấu chiều cao của Hạ Dịch Nặc từ nhỏ đến lớn. Thường cách một đoạn, trên tường đều có một vết bút chì đánh dấu lên, phía trên vết bút chì là ngày tháng. Từ năm 1987 đến năm 2005, mãi cho đến khi Hạ Dịch Nặc được mười tám tuổi.

Hạ Dịch Nặc khẽ vuốt lên mặt tường, ôn nhu nói: "Khi còn nhỏ, mỗi một số đều là do tự bọn họ vẽ lên đấy."

Lương Giác Quân không biết bọn họ mà Hạ Dịch Nặc nói đến cụ thể là ai, đại khái chính là cha mẹ và bà ngoại của nàng. Trong đầu Lương Giác Quân thậm chí đã hiện lên một bức tranh, tiểu cô nương đứng thẳng tắp dựa vào tường, cố ý nghịch ngợm nhón chân lên, người lớn oán trách, tiểu cô nương chỉ có thể ngoan ngoãn mà đứng thẳng, đợi đến khi người lớn dùng cây thước đánh dấu được chiều cao, tiểu cô nương liền không thể chờ đợi được mà xoay người nhìn qua, lại vì tăng thêm được một cm mà vui vẻ nhảy nhót. Nghĩ tới đây, ánh mắt của Lương Giác Quân mềm mại, không nói gì, khoanh tay nửa tựa người lên tường nhìn Hạ Dịch Nặc.

Hạ Dịch Nặc khoa tay múa chân nói đến chiều cao hiện tại một chút, cười nói: "Nhìn xem, một thời gian không chú ý đến, liền trưởng thành cao như vậy rồi. Không biết là chuyện tốt hay chuyện xấu, ha ha."

Mặc trang phục hồng hồng như vậy, bỗng nhiên làm cho người ta muốn xoa bóp khuôn mặt một chút.

Lương Giác Quân đột nhiên nghĩ đến một chuyện, vì vậy hỏi: "Ngươi biết giảng viên trong học viện đánh giá ngươi như thế nào không?" Hỏi xong mới cảm thấy có phải là bản thân đã trở nên bát quái rồi hay không.

Hạ Dịch Nặc tò mò: "Đánh giá như thế nào?"

"Nói ngươi là một sinh viên ba tốt."

"Ah, cái này, ha ha ha, ta biết."

"Ngươi thấy thế nào?"

Hạ Dịch Nặc mang bộ dáng bất đắc dĩ: "Khen nhầm rồi, ta cũng không có tốt như vậy, có đôi khi chính là bị tâng bốc đến xuống không được a."

"Bị tâng bốc đến xuống không được sao? Có đôi khi ngươi chính là quá khiêm tốn." Lương Giác Quân cảm thán nói.

"Lão sư đã từng nói qua, khiêm tốn, là truyền thống tốt đẹp của dân tộc Trung Hoa." Hạ Dịch Nặc cười hắc hắc, nâng bàn tay trái lên sờ sờ lông mày.

"Lúc khẩn trương liền sờ lông mày. Hành vi đó dựa theo nghiên cứu, ngươi chính là đang trốn tránh."

"Cái kia, sư tỷ, ta a, là một người Trung Quốc tương đối truyền thống, ngươi cũng biết người Trung Quốc chúng ta đều là loại người thế này, tương đối...Hướng nội!" Hạ Dịch Nặc là tông sư thái cực.

Lương Giác Quân nghe thấy liền nhún vai: "Ha, ngày đó ở chân núi ngươi nói ta có thể nói với ngươi bất cứ điều gì ta muốn nói, ta chỉ là muốn nói, kỳ thật nếu như ngươi có chuyện gì không vui cũng có thể nói với ta, ta là một thính giả rất tốt."

Hạ Dịch Nặc sờ sờ cái cằm, suy nghĩ một chút liền nói: "Ta cảm thấy ta rất vui vẻ, thật sự."

"Okay." Lương Giác Quân gật đầu.

Một cây đàn guitar dựa trên ghế sofa bọc vải bên cạnh giá sách, là loại đàn guitar acoustic dân gian thông thường, chỗ thân đàn có một chữ ký rồng bay phượng múa.

Lương Giác Quân chỉ vào cây đàn guitar, khôi phục ngữ điệu dịu dàng nhất quán: "Cho nên, cây đàn guitar này là lúc nhàm chán đàn cho LoVo nghe sao?"

"Ta không phiền nếu như ngươi nghĩ như vậy, ha ha ha."

"Không ngờ ngươi còn biết chơi đàn guitar."

"Bằng hữu có một ban nhạc, lúc học đại học liền cùng nhau chơi đùa một chút, bây giờ thì tương đối ít rồi. Hàng năm ban nhạc cũng sẽ tổ chức các buổi hòa nhạc ở trường học, lần sau gọi ngươi cùng đi xem a."

"Được. Không bằng bây giờ hát một bài nghe thử đi."

Bây giờ? Thật sự là chọn ngày không bằng gặp ngày.

"Được." Hạ Dịch Nặc ôm đàn guitar trở lại phòng khách, tắt đèn lớn trong phòng khách, chỉ lại một cái đèn phái trên TV treo tường và một cái đèn phía trên hồ cá.

Những lúc Lương Giác Quân nói chuyện hoặc là lắng nghe người khác, hầu như đều sẽ nhìn thẳng vào đôi mắt đối phương, điểm này Hạ Dịch Nặc cũng đã sớm phát hiện. Có lẽ nàng cảm thấy đó là một loại lễ phép, xuất phát từ thói quen, nhưng mà Hạ Dịch Nặc vẫn là không có thói quen trực tiếp nhìn thẳng như vậy. Ít nhất bây giờ là chưa quen, từ ánh mắt nhìn thẳng của Lương Giác Quân Hạ Dịch Nặc đọc ra được rất nhiều mong đợi.

Hạ Dịch Nặc ôm đàn guitar hỏi Lương Giác Quân: "Muốn nghe cái gì? 'Gia đình xe vui vẻ' sao?"

"Này," Lương Giác Quân mỉm cười vỗ nhẹ lên cánh tay của Hạ Dịch Nặc một cái, sau đó ngồi xuống, chuẩn bị sẳn sàng để làm một thính giả.

"Ta nghe các bài hát tiếng Anh không nhiều lắm." Hạ Dịch Nặc nói.

Lương Giác Quân cầm lấy một cái gối, tìm được vị trí thoải mái: "Cũng không nhất định là phải hát tiếng Anh."

Hạ Dịch Nặc ngồi xếp bằng trên ghế sofa, ôm đàn guitar gảy thử một chút, hắng giọng: "Chuẩn bị xong chưa? Sau đây là một bài hát không phải ta viết cho riêng mình, nhưng ta cảm thấy nó rất ý nghĩa, trước đây nó từng là ca khúc chủ đề cho đại hội Tầm nhìn thế giới, tên là 'Yellow', hy vọng mọi người sẽ thích*."

(*Đây là những lời nói của Châu Kiệt Luân trước khi hát bài Ốc sên. Chỉ thay bài Ốc sên thành bài Yellow thôi)

Hạ Dịch Nặc là người sinh ra trong thời đại này nên nhất định là biết rõ Châu Kiệt Luân, cũng sẽ biết rõ những lời độc thoại trước bài 'Ốc sên'của Châu Kiệt Luân. Tiết mục này, tám phần mười Lương Giác Quân là không biết. Trên thực tế nhìn thấy biểu tình nhướng mày của Lương Giác Quân, quả nhiên là không biết. Hạ Dịch Nặc ho nhẹ một chút, bắt đầu hát:

Look at the stars,

Look how they shine for you,

And everything you do,

Yeah, they were all Yellow.

I came along,

I wrote a song for you,

And all the things you do,

And it was called Yellow.

Khi nghe được câu đầu tiên, Lương Giác Quân có một loại cảm giác như bị đánh trúng. Không chỉ bởi vì đã yêu thích bài hát 'Yellow' này rất nhiều năm, đã sớm thuộc lòng bên tai, càng là bởi vì giọng hát dào dạt tình cảm của Hạ Dịch Nặc, loại âm thanh thì thầm tâm sự. Lương Giác Quân nhìn vào gương mặt Hạ Dịch Nặc. Hạ Dịch Nặc hướng Lương Giác Quân mỉm cười, chỉ là tiếp tục cúi đầu gảy đàn guitar, nhàn nhạt xướng ca.

So then I took my turn,

Oh what a thing to have done,

And it was all Yellow.

Your skin,

Oh yeah, your skin and bones,

Turn into something beautiful,

You know, you know I love you so,

You know I love you so.

I swam across,

I jumped across for you,

Oh what a thing to do.

Cos you were all Yellow,

I drew a line,

I drew a line for you,

Oh what a thing to do,

And it was all Yellow.

Your skin,

Oh yeah your skin and bones,

Turn into something beautiful,

And you know,

For you I'd bleed myself dry,

For you I'd bleed myself dry.

It's true,

Look how they shine for you,

Look how they shine for you,

Look how they shine for,

Look how they shine for you,

Look how they shine for you,

Look how they shine.

Look at the stars,

Look how they shine for you,

And all the things that you do.

Bài hát kết thúc, Lương Giác Quân không nói gì, vùi đầu vào trong gối, một hồi lâu mới ngẩng đầu, trong mắt tất cả đều là vui vẻ, nhẹ nhàng mở miệng: "Ngươi biết không? Bài hát này ta nghe qua vô số lần, từng nghe rất nhiều người hát qua, trong nhà, trên xe, ở quán rượu, ta cảm thấy ngươi hát chạm vào trái tim của ta, ngươi a, đêm nay đã cho ta rất nhiều kinh hỉ."

Hạ Dịch Nặc ngẩn người, đang lo lắng có phải đã chọn sai bài rồi hay không, look at the star, có phải làm cho nàng nhớ đến mẫu thân đã qua đời hay không? Cũng may phản ứng như vậy, thật ra ngoài dự kiến: "Kinh hỉ?"

"Đúng vậy a. Đầu tiên là đã cứu ta khỏi ngày mưa, sau đó thì, mời ta ăn cơm."

"Haha, dân tộc vĩ đại của chúng ta chính là lễ nghi chi bang*, lễ nghi chi bang." Đang muốn sờ lông mày, nhớ tới nói lời của Lương Giác Quân, khựng lại rụt bàn tay giữa không trung về.

(*Một đất nước lễ nghĩa)

"Còn có, một con rùa đen tên là LoVo, một phòng thư, một bức vẽ graffiti, một cây đàn guitar, một bài hát, đều là kinh hỉ, " Lương Giác Quân tiếp tục nói, nhìn thấy Hạ Dịch Nặc có chút thất thần, chỉ chỉ vào phòng bếp, không phúc hậu mà mỉm cười, "Đương nhiên, còn có một cái tủ lạnh đầy sữa tươi."

OMG! Ở sâu trong nội tâm Hạ Dịch Nặc la lên, quả nhiên, nàng đã nhớ kỹ những chai sữa tươi kia!

Lương Giác Quân vẫy vẫy tay ở trước mắt Hạ Dịch Nặc: "Hey, hey, ngẩn người sao? Đang suy nghĩ gì vậy?"

"Ah, nghĩ đến, kỳ thật đáng lẽ ta nên hát 'Yellow Submarine'", Hạ Dịch Nặc lấy lại tinh thần, vừa nói vừa gảy dây đàn guitar một chút rồi hát, "We all live in a yellow submarine, yellow submarine, yellow submarine!"

Lương Giác Quân không nghĩ tới còn có một màn này, cười to: "Bà ngoại nói không sai, ngươi là đồ dở hơi."

"Cám ơn Lương lão sư khen ngợi, cám ơn bà ngoại thân yêu khen ngợi." Nói xong không quên gập người cúi đầu, chứng thực danh tiếng của Tiểu Bảo.

Như vậy không phải là rất tốt sao, vốn chính là bộ dáng hoạt bát. Đôi mắt sáng ngời thanh tịnh, cười rộ lên, gò má phải sẽ có một lúm đồng tiền nhỏ.

Nghĩ đến những chuyện mà bà ngoại của Hạ Dịch Nặc nói với mình vừa rồi, người này, những năm qua, lại không thể dễ dàng thổ lộ với người khác nửa điểm tâm tình tiêu cực trong lòng, bao gồm cả người nhà và bằng hữu thân nhất của bản thân, thật sao? Yên lặng trốn tránh, là sở trường của người này sao? Lo sợ mất đi, cho nên ngay cả thú cưng, đều muốn lựa chọn một con rùa đen có thể làm bạn trường trường cửu cửu sao?

Lương Giác Quân đứng dậy đi về phía sân thượng, đứng ở cạnh lan can ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Mưa gần như cũng đã ngừng hẳn, khí trời ban đêm càng trở nên thanh lãnh. Hạ Dịch Nặc để đàn guitar xuống, khe khẽ đi theo bước tới, không biết nên nói cái gì. Lương Giác Quân chậm rãi mở miệng nói: "Bà ngoại đối với ngươi thật tốt, ngươi đối với bà ngoại của ngươi cũng rất hiếu thuận, thật là khiến cho người ta hâm mộ. Thời gian không sai biệt lắm, mưa cũng ngừng rồi, ta phải trở về thôi."

"Ah, ta đưa ngươi về!" Hài tử ngoan, lúc này không phải hẳn là nên giữ một chút phong độ sao.

"Không cần, chỉ là ở căn phòng ngay sát bên."

Cuối cùng không lay chuyển được, Hạ Dịch Nặc đưa Lương Giác Quân tới cửa, Lương Giác Quân ở trước cửa thay giày xong, hai người nói tạm biệt.

Sau khi cánh cửa khe khẽ đóng lại, Hạ Dịch Nặc nhìn chằm chằm vào đôi dép lê Lương Giác Quân vừa thay, một hồi lâu, giật mình cảm thấy bản thân thất lễ, mới khom lưng cầm dép lê cẩn thận cất vào tủ giày.

Trở về ngồi xuống ghế sofa, Hạ Dịch Nặc chìm vào suy tư. Từ khi vừa bắt đầu tham dự buổi hội thảo học thuật của Lương Giác Quân, lần đầu tiên chính thức tiếp xúc khi đến nhà bảo tàng thân thể con người, sau đó từ những lời tâm sự dưới bầu trời đầy sao trong lần leo núi kia làm cho mối quan hệ đột nhiên phát triển, đến đêm nay có thể một mình ở cùng nhau. Luôn muốn đến gần nàng, hiểu rõ được nguyện vọng của nàng, những suy nghĩ này phát sinh trong lòng, mãnh liệt đến như vậy, mãnh liệt đến mức bản thân có chút sợ hãi.

Đêm nay Lương Giác Quân vẫn là tự nhiên thanh thản như vậy, thân thiết hài hước, Hạ Dịch Nặc vốn không biết nên giải thích như thế nào, bản thân mình đối với Lương Giác Quân có phải đã mang theo những suy nghĩ đặc biệt hơn mức tình bạn hay không. Thực chất bên trong, Hạ Dịch Nặc là một người ẩn nhẫn, lo sợ bản thân sẽ thất vọng, càng sợ sẽ làm tổn thương người khác. Trước khi mọi chuyện chưa có phát sinh, liền an tâm giao phó cho thời gian, liền đóng vai trò như một LoVo.

Chờ đợi, có lẽ vận mệnh sẽ cho chúng ta một chút dấu hiệu.