Ve Kêu Mùa Hạ

Chương 14: Khổ nhục*



(*Khổ nhục ở đây ý chỉ sự đau đớn về mặt thể xác, spoil một chút là bạn Nặc sẽ bị gãy tay trong chương này)

Công việc của Lương Giác Quân đi vào quỹ đạo, đâu vào đấy. Giảng viên trẻ tuổi trong trường khi vừa mới bắt đầu luôn có chút áp lực, dù khi ở nước ngoài ngươi có làm tốt bao nhiêu, thì vẫn luôn có rất nhiều đôi mắt nhìn chằm chằm vào ngươi, chờ đợi xem cuối cùng ngươi có thể làm được chuyện gì.

Vòng tròn nghiên cứu học thuật trong nước rốt cuộc là có bộ dáng gì? Nhóm đại boss nắm trong tay các dự án nghiên cứu khoa học lớn và các quỹ nghiên cứu khổng lồ, đóng vai trò kiểm soát vĩ mô. Một loạt nhóm đại boss này đều từ bốn mươi tuổi trở lên, sẽ không tự mình động chân động tay đi làm thí nghiệm, là người cung cấp các khóa đề, kinh phí và chỉ đạo cho cấp dưới cùng các sinh viên. Mà giảng viên trẻ tuổi, cũng chính là những tiểu boss mà bình thường chúng ta hay nói, khóa đề trong tay tương đối nhỏ, kinh phí cùng tài nguyên sinh viên để nghiên cứu học thuật đều có hạn, nếu là cầu tiến, liền nắm lấy các cơ hội vì chức danh vì một vị trí vững chắc, nếu là an nhàn, làm một giảng viên hoặc phó giáo sư nghìn năm cũng tương đối tốt. Bất kể là sở nghiên cứu hay là trường đại học, đều là như vậy. Bởi vì hầu hết các đơn vị hệ thống PI, một nhóm nghiên cứu luôn cần đại boss tiểu boss cùng các tiến sĩ thạc sĩ ở cấp bậc khác nhau, đoàn đội hợp tác, ai cũng có nhiệm vụ riêng.

Cái gọi là cải cách của cải cách, chính là tiến cử một nghiên cứu viên độc lập như Lương Giác Quân, cũng chính là lính nhảy dù trong truyền thuyết, một mình làm một khóa đề, hoặc là có đơn vị phân cho bản thân một sở nghiên cứu độc lập. Giới nghiên cứu học thuật là nước sâu hay không sâu đây? Giải trí là một vòng kết nối, học thuật cũng là một vòng kết nối. Có người thông minh mọi việc đều thuận lợi như cá gặp nước, có người xui xẻo liền chìm trong buồn bực thất bại, có người từ con dâu chờ đợi hai mươi năm liền trở thành mẹ chồng*, còn có người vẫn thanh cao bồng bềnh giữ hồ như một di thể độc lập.

(*Ý chỉ sự phát triển, thăng tiến)

Để dành những ngày nghỉ cho lễ Giáng sinh, gần đây Lương Giác Quân đang tăng ca. Mặc dù cách lễ Giáng Sinh, còn hơn một tháng nữa. Lời nói của Trình Đồ nhắc nhở bản thân, luôn phải sẳn sàng cho một đoạn tình yêu mới. Toàn bộ thời kỳ trưởng thành phát triển ở nước Mỹ, nhìn thấy quá nhiều cả trai lẫn gái chia chia hợp hợp, vốn cho rằng bản thân có thể tránh thoát một chút, cuối cùng vẫn là tránh không thoát. Không biết tại sao, trong đầu liền nhớ đến bộ dáng của Hạ Dịch Nặc, lắc đầu, cười bản thân mình.

Hôm nay Hạ Dịch Nặc chuẩn bị đến phòng động vật một mình để xử lý thí nghiệm động vật, ở góc tầng hầm liền gặp Lương Giác Quân và Trần Điện Điện cũng đi đến phòng động vật.

"Lương lão sư." Loại tình huống này, dù sao vẫn là gọi một tiếng lão sư a.

Lương Giác Quân khẽ gật đầu, Trần Điện Điện trái lại nhiệt tình nói: "Hạ sư tỷ ngươi cũng đến phòng động vật sao, hôm nay Lương lão sư muốn dạy ta sử dụng tiêm tĩnh mạch và lấy máu a!"

"Đúng vậy a, ngươi phải học nhanh một chút, như vậy lão sư của ngươi cũng không cần phải tự thân động chân động tay khổ cực như vậy." Hạ Dịch Nặc không quên trêu chọc người này, vào phòng thí nghiệm cũng được một thời gian rồi, cũng nên học cách độc lập chia sẽ cùng lão sư rồi a.

"Được rồi, ta sẽ cố gắng..." Thanh âm nhỏ đến mức hoàn toàn không thể nghe rõ được.

Lương Giác Quân an ủi: "Được rồi, cũng không cần quá gấp gáp, từ từ học. Chúng ta đi thay quần áo trước đi."

Một câu tiếp theo rõ ràng là nói với bản thân mình, Hạ Dịch Nặc ân một tiếng, liền phất tay nói tạm biệt.

Đến phòng vô trùng để thay y phục, lấy dụng cụ và vật tư đã khử trùng. Đợi đến lúc Hạ Dịch Nặc xử lý thuốc cho con chuột thí nghiệm xong, cởi bộ trang phục vô trùng có chút thùng thình ra, đã là hơn một giờ sau, không biết hai thầy trò bên kia tiến hành thí nghiệm ra sao rồi.

Vừa thay giầy xong, báo cháy trên tường bắt đầu tích tích tích vang lên không ngừng, còn chưa hiểu rõ sự tình gì, liền nhìn thấy có bảo an hô lớn ở cửa ra vào phòng thay quần áo: "Cháy, nhanh chóng thay quần áo cho xong đi!" Giảng viên và sinh viên trong phòng thay quần áo nhìn nhau, sau khi do dự hai giây, bất kể là người đã làm xong thí nghiệm muốn ra ngoài hay là người muốn vào trong để làm thí nghiệm, nhao nhao nhanh chóng cởi trang phục vô trùng vội vàng rời khỏi.

Các loa phát thanh bắt đầu truyền đến thanh âm: "Các vị giảng viên sinh viên xin chú ý, thông báo phòng lưu trữ số ba đang cháy, xin mọi người nhanh chóng rời khỏi hiện trường!" Trong lòng Hạ Dịch Nặc căng thẳng, vội lấy điện thoại di động ra gọi cho Lương Giác Quân, không có người nghe máy, trong phòng phẫu thuật không thể mang theo điện thoại, như vậy vẫn còn đang ở bên trong sao?! Lại gọi điện cho Trần Điện Điện, vang lên hai tiếng đối phương liền nghe máy: "Hạ sư tỷ?"

"Ngươi đang ở đâu?!"

"Ở phòng thí nghiệm a."

"Lão sư của ngươi đâu?!"

"Hẳn là vẫn còn đang ở trong phòng động vật a, hơn 10 phút trước đã kết thúc bài học lấy máu, nàng nói ta đưa mẫu vật trở lại phòng thí nghiệm trước, tự mình ở lại đó kết thúc công việc..."

Tút tút tút, đối phương đã cúp điện thoại. Trần Điện Điện không hiểu gì cả, không thể biết rõ tình hình.

Phòng lưu trữ nằm ở vị trí trong cùng của phòng động vật, hiển nhiên bên trong chất đống rất nhiều các loài động vật, thức ăn, cùng với những vật tư thí nghiệm dùng một lần. Nếu như khống chế không tốt, thế lửa rất dễ dàng lan ra ngoài phòng phẫu thuật, cũng may bên ngoài phòng phẫu thuật luôn có những phòng cách ly vô trùng. Điện thoại của Lương Giác Quân vẫn còn ở trong phòng thay quần áo, như vậy lúc này hẳn là còn đang ở phòng phẫu thuật hoặc là phòng cách ly vô trùng. Chỉ là không biết nàng đang ở trong phòng phẫu thuật nào, từ số một đến số mười lăm, toàn bộ đều là phòng phẫu thuật chuột, ở phòng nào đây?

Hạ Dịch Nặc vừa nghĩ, vừa chạy qua hành lang của phòng thay đồ đến phòng cách ly. Người từ bên trong đi ra kinh ngạc nhìn Hạ Dịch Nặc, còn có người hảo tâm giữ chặt lấy Hạ Dịch Nặc nói là bên trong bị cháy rồi không nên đi vào. Hạ Dịch Nặc bỏ lại một câu ta phải tìm người liền tránh thoát ra khỏi bàn tay của đối phương, tiếp tục chạy vào bên trong. Bắt đầu ngửi thấy mùi khói bốc ra trên hành lang phòng lưu trữ rồi, Hạ Dịch Nặc chỉ có thể tìm kiếm từng phòng một.

Không ngừng có người từ bên trong chạy ra, lại chậm chạp không thấy thân ảnh của Lương Giác Quân. Chờ đến khi chạy đến cửa phòng số bảy đang muốn đẩy cửa vào, bỗng nhiên nhìn thấy Lương Giác Quân trang bị đầy đủ hai tay cầm lấy túi dụng cụ, không nhanh không chậm mà đi ra ngoài.

"Tiểu Hạ, ngươi...?" Lương Giác Quân đội mũ cùng đeo khẩu trang, đôi mắt duy nhất còn lộ ra trên gương mặt nhìn nhìn Hạ Dịch Nặc, kinh ngạc.

Hạ Dịch Nặc mặc một thân thường phục, trên người trang phục phòng hộ gì cũng không có, đứng ở đó có vẻ thập phần đột ngột. Bởi vì chạy nhanh, thở hổn hển đến lợi hại. Nhìn thấy ánh mắt của Lương Giác Quân đang nhìn nhìn mình, Hạ Dịch Nặc lại đột nhiên ngẩn người, có một cái gì đó lờ mờ kéo đến, là cái gì vậy chứ?! Một loại cảm xúc lạ lùng và khó chịu liền dâng lên.

"Cháy rồi, ngươi không nghe tiếng báo cháy sao?" Cố gắng bình tĩnh lại, Hạ Dịch Nặc hỏi Lương Giác Quân.

Lương Giác Quân kéo khẩu trang xuống giải thích: "Nghe thấy, lão sư làm thí nghiệm ở phòng sát bên có nói với ta, không có việc gì lớn, phòng lưu trữ cách nơi này rất xa, hơn nữa hàng năm phòng động vật đều bị cháy mấy lần, hắn bây giờ vẫn còn đang ở bên trong làm thí nghiệm."

Hạ Dịch Nặc thật là muốn bùng nổ tức giận rồi, lão sư sát bên cái gì, hại người hại mình, nhưng mà dù sao, Lương Giác Quân cũng không có xảy ra chuyện gì. Trong vòng vài phút, tâm tình của Hạ Dịch Nặc thay đổi rất nhanh. Lúc này chỉ có thể nhìn Lương Giác Quân, lời nói hơi tối nghĩa: "Vậy cũng phải đi nhanh lên một chút mới được, bảo an sắp tới đây rồi."

Lương Giác Quân gật đầu nói được, hai người nhanh chóng đi ra ngoài. Trên hành lang phòng cách ly, tốp năm tốp ba sinh viên vội vàng đi ra ngoài. Sau khi Hạ Dịch Nặc ý thức được điều gì đó, toàn thân dâng lên loại cảm giác kỳ lạ, trong lòng rất loạn, không dám nhìn Lương Giác Quân bên cạnh.

Đến phòng thay quần áo, Lương Giác Quân cởi xuống trang phục vô trùng vướn víu, cầm lấy đồ cá nhân, bảo an đã lớn tiếng thúc giục ở cửa ra vào. Hạ Dịch Nặc thấy Lương Giác Quân đi ra, cầm lấy vật dụng trong tay nàng, Hạ Dịch Nặc không chú ý, kết quả lúc đi qua tủ giầy phòng cách ly, vấp chân một cái, cả thân thể mảnh khảnh cao gầy như vậy, rầm một cái ngã xuống đất!!! Khi sắp tiếp xúc với mặt đất lập tức theo bản năng dùng tay phải chống lên mặt đất một cái, sau đó rõ ràng cảm nhận được một tiếng răng rắc thanh thúy vang lên.

Xong rồi. Hạ Dịch Nặc nghĩ thầm.

Sau khi nhận được một cuộc điện thoại khó hiểu của Hạ Dịch Nặc, Trần Điện Điện liền không thể yên tâm, từ phòng thí nghiệm chạy qua, vừa lúc ở trên đường nghe thấy có người nói phòng động vật bị cháy, vội vàng một đường chạy đến. Chạy đến nhìn thấy tình cảnh bên ngoài phòng động vật chính là, Lương Giác Quân đang đỡ Hạ Dịch Nặc, bàn tay trái của Hạ Dịch Nặc đỡ lấy tay phải của mình, cúi đầu không ra tiếng, mà trong ánh mắt của Lương Giác Quân tràn đầy lo lắng.

Trần Điện Điện vội đến đón, còn chưa kịp nói chuyện, liền nghe thấy Lương Giác Quân nói: "Điện Điện ngươi tới thật đúng lúc, đợi ngọn lửa ở bên này được dập tắt, đi dọn dẹp lại dụng cụ ta làm rơi ở trên sàn một chút. Vừa rồi tiểu Hạ bị thương nhẹ, ta cùng nàng đến bệnh viện."

"Ah? Ah! Ah ah!" Trần Điện Điện đã kịp phản ứng.

Bên kia hai người đã ngồi ở trên xe cứu thương đến y viện của trường học.

Trong lòng Hạ Dịch Nặc loạn đến cực điểm, một thanh âm rõ ràng đang lẩn quẩn bên tai: Ngươi thích nàng! Đúng vậy, ngươi còn không thừa nhận, ngươi thích nàng! Sự chú ý và quan tâm của ngươi dành cho nàng, đã sớm vượt qua định nghĩa của một người bạn bình thường. Không biết mọi chuyện bắt đầu từ khi nào? Lúc phát cháy ngươi nghĩ là nàng có sao không, lúc đi ra ngươi nghĩ là không biết đối phương có cảm thấy mình tùy tiện đột ngột hay không, thậm chí lúc ngã xuống, không phải lo lắng là có gãy xương hay không, mà lo là khi ngã xuống ở trước mặt nàng thì sẽ rất mất mặt. Hạ Dịch Nặc, ngươi bất động thanh sắc giả ngốc hơn hai mươi năm, cho rằng không dính vào hoa hoa thảo thảo, có thể một mình an ổn sao?! Cảm thấy mình rất lợi hại sao?! Cuối cùng không phải cũng cắm đầu ngã vào vòng xoáy tình cảm sao! Thật sự là một kẻ đại ngốc!

Lương Giác Quân nhìn thấy ánh mắt của Hạ Dịch Nặc có chút mê loạn, cầm chặt lấy bàn tay trái của nàng: "Có đau hay không? Đều là lỗi của ta, ta hẳn là nên sớm đi ra ngoài, làm cho ngươi lo lắng."

Hạ Dịch Nặc lắc lắc bàn tay trái, không dám nhìn tới ánh mắt thân thiết của Lương Giác Quân, lại biết rằng tâm tình như vậy sẽ khiến cho Lương Giác Quân tự trách, vì vậy cười khổ nói: "Không sao, ta chính là sợ đau..."

Lương Giác Quân nắm chặt vai của Hạ Dịch Nặc, ôn nhu an ủi: "Ngoan, sắp đến y viện rồi."

Hốc mắt của Hạ Dịch Nặc đỏ lên một chút, sau đó ánh mắt sáng long lanh kiên định nhìn chằm chằm vào Lương Giác Quân nói: "Sư tỷ, ta tốt rồi."

Mỗi người đều muốn biết, thậm chí đều đang tìm kiếm, một tình yêu thật sự không thể bỏ qua trong cuộc đời của mình. Khi duyên phận bất ngờ ập đến, đừng tránh né, đừng sợ hãi kết quả, bởi vì không có tình yêu nào mà không có duyên phận, chỉ có chính là thiếu dũng khí.