Vén Bào

Chương 3: Lan Tiểu Xuyên ở trong xe bị Alpha chơi chảy nước



Edit + Beta: Juri

Có thể Lan Tiểu Xuyên không thích như vậy, Thường Cửu mặc dù không bắt ép cậu, nhưng đánh dấu tạm thời vẫn bắt buộc phải cắn phá tuyến thể, sẽ khiến cậu đau đớn. Lan Tiểu Xuyên vừa thành niên chưa bao lâu, chỉ cần bị đánh dấu tạm thời thì sẽ lập tức không thể chống lại được Alpha, sẽ có bản năng không muốn rời xa Thường Cửu, ở tạm đâu đó làm một đêm liền có thể giải quyết xong xuôi sự việc.

Thường Cửu vẫn giữ cậu qua đêm, vẫn nói những lời giải thích đường hoàng, nhưng tâm lý Lan Tiểu Xuyên lại không thoải mái, chỉ ngẩn người mím chặt môi nhìn chằm chằm tia ánh nắng chiếu trên cửa sổ.

"Đừng nhìn, chói mắt." Thường Cửu lấy tay che mắt cậu.

Lúc này Lan Tiểu Xuyên mới quay đầu lại, nhưng vẫn không lên tiếng, các Omega khác nào dám dùng sắc mặt vậy đối diện với Alpha, cũng chỉ có Lan Tiểu Xuyên mới dám, Thường Cửu đã quen với cậu nên cậu mới dám có tính khí nhỏ nhen này.

"Không vui?" Tay Thường Cửu xoa nhẹ eo nhỏ của Lan Tiểu Xuyên qua lớp sườn xám.

"Không dám, anh là chủ." Lan Tiểu Xuyên cười giả tạo.

Thường Cửu vừa nhìn là nhận ra, tay hắn ấn sau gáy cụng trán với cậu: "Muốn quậy với tôi? "

"Đừng đoán bậy." Lan Tiểu Xuyên đẩy Thường Cửu một cái.

"A!" Thường Cửu làm bộ bị đau lấy tay đỡ vai, "Em quậy như thế nào cũng được, chỉ cần em chịu ở lại."

Lan Tiểu Xuyên nghe vậy, khóe miệng liền cong lên: "Anh muốn em ở lại, thế anh định để em ngủ ở đâu?"

"Tôi thấy em lúc thường cũng rất tình nguyện, tại sao đến lúc bảo về nhà tôi là không chịu?" Thường Cửu xoa đầu của cậu, trong lòng có chút ngạc nhiên, "Không muốn ở cùng nhau còn chưa tính, theo tôi mấy ngày cũng không được sao?"

Lan Tiểu Xuyên thở dài, trong lòng cậu tất nhiên là hoàn toàn nguyện ý, nhưng mỗi lần cậu tới gia tộc của Thường Cửu, mấy tờ báo lớn nhỏ lại bắt đầu viết bài cười nhạo Thường Cửu, Lan Tiểu Xuyên không để ý người khác chế nhạo mình, cậu vốn là người thấp kém ở tầng đáy bùn của xã hội, nhưng cậu không thể nhìn Thường Cửu cùng mình chịu tội.

"Tiểu Xuyên, tôi đã nhịn rất lâu." Thường Cửu chui đầu vào trong hõm cổ cậu ngửi ngửi, "Trên người em không có mùi của tôi thì không được."

Lan Tiểu Xuyên biết trốn không xong nên phải nghe lời, cậu sững sờ ngồi giữa hai chân Thường Cửu, ngoài cửa xe truyền tới tiếng tàu biển chở khách như mọi khi, Lan Tiểu Xuyên không hiểu sao bản thân mình lại nhớ về rất nhiều năm trước lúc bị bức ép học hát hí khúc. Mỗi lần luyện giọng, bốn, năm Omega nhỏ lại ê ê a a hát hí khúc ở trong sân, cuối cùng âm thanh cũng như thiếu hơi, đều khàn khàn, trầm thấp như nhau.

Năm ấy một trận tuyết lớn đổ xuống, mọi người đều nói tuyết rơi đúng lúc triệu năm được mùa, nhưng đối với người nghèo mà nói, trận tuyết này đơn giản chính là cắt đứt đường sống. Lan Tiểu Xuyên vốn có thể chờ tới lúc phát tình rồi bị bán đi với giá cao, nhưng bởi vì trận tuyết này mà cậu vừa mới thành niên không bao lâu thì liền bị đẩy đi tiếp khách, cũng may người cậu gặp chính là Thường Cửu.

"Tiểu Xuyên, đang nghĩ gì thế?" Thường Cửu nghiêng đầu hôn lên vành tai Lan Tiểu Xuyên.

Lan Tiểu Xuyên bỗng nhiên hoàn hồn, bị ánh sáng qua kính chiếu trúng mắt, cậu vừa "Ai u" một tiếng, nước mắt liền rơi xuống.

"Đã bảo em đừng nhìn rồi mà." Thường Cửu vội vã thay cậu che ánh sáng.

Lan Tiểu Xuyên khàn giọng một tiếng, việc đến nhà Thường Cửu cũng đã xác định là sẽ đi, vậy cứ quyết như thế đi.

Tới gần buổi trưa xe dừng ở một bên của bến tàu, Thường Cửu cũng không vội xuống xe. Sau khi đuổi tài xế xuống, hắn liền ôm Lan Tiểu Xuyên vào lòng, tay mò bắp đùi trơn bóng của cậu.

Lan Tiểu Xuyên đã không còn tức giận, mắt cong cong thành hình lưỡi liềm cười: "Cửu ca, ngoài miệng bảo em mặc đồ ướt sẽ không thoải mái, thật ra chính là muốn sờ em."

Thường Cửu cũng không phản bác, đầu ngón tay mân mê cái vòng màu đen trên bắp đùi nhỏ nhắn của cậu.

"Cửu ca, đụng ở đây được rồi, nhưng đừng mò bên trong." Lan Tiểu Xuyên vén vạt áo sườn xám lên, trên tính cụ phấn nộn có chảy một ít nước trong suốt, miệng huyệt mềm nhỏ phía sau cũng mềm ướt, "Nhìn xem, sờ nữa thì hôm nay em sẽ không đi đường được."

Tay Thường Cửu nhịn không được mò vào nơi sâu xa của bắp đùi cậu, ngón tay không nỡ rời khỏi miệng huyệt ẩm ướt.

"Cửu ca." Lan Tiểu Xuyên khàn giọng làm nũng.

Thường Cửu cuối cùng cũng thu tay về, thay Lan Tiểu Xuyên mở cửa xe ra, sau đó cởi áo khoác khoác lên vai cậu. Lan Tiểu Xuyên bị gió thổi cho lạnh, không dám bước đi liền ôm cánh tay Thường Cửu mới có thể miễn cưỡng đi được một chút. Bước được hai bước trong lòng cậu lại run sợ nhìn xung quanh, lo lắng người khác sẽ phát hiện cậu không mặc gì bên dưới lớp sườn xám.

"Đừng sợ, không ai thấy được đâu." Tâm trạng Thường Cửu tràn đầy vui sướng khi thấy cậu như thỏ nhỏ bị dọa sợ, hắn nhịn cười dẫn cậu đến bến tàu, vừa đúng lúc ở đó có chiếc thuyền đang đậu ở cảng, là từ nước ngoài đến.

Lan Tiểu Xuyên đi một lát mới chợt nhớ ra, hỏi:"Cửu ca, hôm nay anh đón ai vậy?"

Thường Cửu giơ tay lên nhìn thời gian trên đồng hồ: " Em họ anh."

Lan Tiểu Xuyên che miệng "A" một tiếng, gấp đến độ muốn chạy trở về xe: "Cửu ca, sao anh lại dẫn em đi gặp người nhà anh?"

"Tại sao lại không muốn gặp?" Thường Cửu duỗi cánh tay kéo người trở về, " Em là chị dâu nó."

Lan Tiểu Xuyên nghe vậy, bên tai liền đỏ ửng:" Đừng...đừng có nói hươu nói vượn."

"Tôi không nói sai." Thường Cửu túm cậu xoay người lại ôm, "Em còn biết ngại?"

"Không phải không phải..." Lan Tiểu Xuyên siết chặt ngón tay Thường Cửu, bộ dáng gấp gáp như kiến bò trên chảo nóng, "Bị người trong nhà anh biết anh cùng một Omega như em dây dưa không rõ, sẽ có tin đồn không hay."

Thường Cửu nghe lời này bỗng nhẹ nhàng buông tay, Lan Tiểu Xuyên liền lùi về sau vài bước.

"Tiểu Xuyên, em có tin đêm nay tôi liền đánh dấu em?"

Lan Tiểu Xuyên như bị giội một chậu nước lạnh từ đầu đến chân: "Cái gì...Cửu ca?"

Thường Cửu rất ít khi dùng tin tức tố áp chế cậu, tim Lan Tiểu Xuyên đập nhanh, trên trán rịn ra một tầng mồ hôi mỏng, sườn xám bị thấm ướt, cậu giờ thở dốc cũng gặp khó khăn, tin tức tố vị hoa lê bất chợt tản ra, khiến những Beta cách đó không xa cũng phải chú ý đến.

"Tiểu Xuyên." Thường Cửu đột nhiên kéo cậu vào ngực, "Trong nhà người quyết định là tôi, em cũng đâu phải không biết."

"Cửu ca, anh... Anh nên đi tìm Omega của những gia tộc lớn khác." Lan Tiểu Xuyên mơ hồ nằm nhoài trên vai Thường Cửu.

"Nhưng tôi chỉ thích mình em."

Lan Tiểu Xuyên thầm đắc ý trong lòng, nhưng ngoài miệng lại không từ bỏ, tiếp tục nói: "Cửu ca, trước đây anh cũng không thiếu Omega."

Thường Cửu trầm mặc nửa ngày, khiêng người lên đầu vai ném vào toa xe: "Nhấc áo lên."

Lan Tiểu Xuyên không chống cự được khí tức nóng rực của Alpha, run rẩy xốc vạt áo sườn xám của mình lên.

"Tiểu Xuyên, em biết người đó không phải là Omega của tôi" Thường Cửu cau mày sờ miệng huyệt cậu, "Tôi chưa từng đánh dấu Omega nào."

"Đó... Đó cũng là người đã từng được ghép cặp với anh..." Lan Tiểu Xuyên bắt đầu run, đôi chân trắng mịn treo ở một bên ghế xe, bị Thường Cửu dùng ngón tay đâm mấy lần vào miệng huyệt, cậu nức nở che eo co rúc vào chỗ ngồi phía sau.

"Tiểu Xuyên, em không phát tình tôi liền nghẹn chết." Thường Cửu cụt hứng nằm đè ở trên người cậu than thở, nhìn dáng vẻ thống khổ của cậu lại không nỡ ra tay.

"Cửu ca... Cửu ca lúc đó đã gặp em chưa?" Lan Tiểu Xuyên chống đỡ cánh tay miễn cưỡng ngồi dậy.

Thường Cửu gối đầu lên bắp đùi của cậu, giơ tay sờ soạng một bên gò má đỏ au của Lan Tiểu Xuyên, chợt cười nói: "Thì ra là em ghen tị."

Lan Tiểu Xuyên làm bộ gắt một cái: "Cả ngày chỉ biết nói bậy nói bạ."

Ý cười trên môi Thường Cửu càng sâu: "Tôi chỉ muốn đánh dấu một mình em, là người nào khác cũng đều không được."

"Vị Omega mà nhà anh chọn cho anh cũng không được sao?" Lan Tiểu Xuyên cúi đầu mò mò râu của Thường Cửu.

Thường Cửu vươn mình đặt cậu lên trên ghế tựa, bắt đầu mổ lóc chóc lên môi cậu, vừa hôn vừa cười nói: "Tôi chưa từng đánh dấu cô ấy, thế nhưng lúc co ấy mắc bệnh rồi chết, tôi cũng nên làm toàn bộ lễ nghi một cách thỏa đáng, dù sao cũng là cả hai bất đắc dĩ mới thành ra vạy... Nhưng bây giờ không giống thế nữa, Tiểu Xuyên tôi muốn đánh dấu em, không ai ngăn được."

"Em cũng không ngăn được?" Lan Tiểu Xuyên nhếch nhếch khóe miệng.

Thường Cửu xoa xoa mặt cậu, thở dài: "Chỉ em ngăn được."

Lan Tiểu Xuyên hài lòng cười rộ lên, ôm cổ Thường Cửu hôn hôn hắn, bắp đùi dính nhơm nhớp nước chảy xuống, trong buồng xe tràn ngập hương vị ngọt ngào của hoa lê.

Lúc này ngoài cửa sổ xe bỗng nhiên bị gõ hai lần, Lan Tiểu Xuyên dù không bị dọa cho mất mật thì cũng là không nhịn được xấu hổ phải rúc đầu vào lòng Thường Cửu.

Tài xế đau khổ kêu một tiếng: "Cửu ca."

"Làm sao vậy?" Thường Cửu cách cửa sổ xe để lộ thần sắc không vui.

"Xảy ra chuyện, thuyền của Thường Hành thiếu gia còn chưa vào cảng đã bị cướp."

"Cướp?" Thường Cửu nhíu mày quay cửa kính xe xuống, liếc mắt nhìn về phía cảng, "Ai ra tay?"

"Vẫn chưa biết ạ." Tài xế gãi đầu một cái, "Các anh em hỏi có muốn phái người đi cứu viện hay không."

Thường Cửu giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, trầm ngâm chốc lát liền lắc đầu: "Không cần phải vậy."

Tài xế cuống lên, thừa dịp Thường Cửu vẫn chưa kéo kín cửa sổ xe, cất cao giọng gọi: "Cửu ca, ngài không thể chỉ vì một Omega mà bỏ mặc anh em trong gia đình!"

Thường Cửu nghe vậy liền nhấc chân đạp cửa xe ra, tài xế ngã xuống đất lăn vài vòng, còn chưa kịp bò dậy đã bị Thường Cửu đạp lên ngực.

Lan Tiểu Xuyên sợ đến nỗi lảo đảo bước tới ôm lấy eo Thường Cửu: "Cửu ca, Cửu ca sao anh lại tức giận rồi?"

Thường Cửu đầy một bụng tức, kéo cậu đến trước người hôn một cái: "Cậu gọi toi một tiếng ca, thì phải gọi Tiểu Xuyên một tiếng chị dâu."