Tay dừng sức muốn rút ra, nhưng không thể rút về được, Kiều Nguyệt nhỏ giọng nói: "Anh buông ra."
Cùng cô gái nhỏ ở bên nhau, rất nhiều thời điểm Thương Yến không thể lý giải được hành vi của cô.
Ví như chuyện muốn sờ anh.
Rõ ràng vừa rồi trong ánh mắt của cô gái nhỏ tràn đầy khát vọng, khi hai mắt nhìn chằm chằm eo anh, mắt đều không chớp. Hiện tại lại nói dối, nói không muốn sờ anh.
Tuy rằng không hiểu cô gái nhỏ ngại ngùng điều gì, nhưng không thể phủ nhận, anh rất thích bộ dáng hiện tại của cô gái nhỏ, kiều kiều mềm mềm, chọc người trìu mến.
Thương Yến giơ tay đặt lên mặt cô, nhẹ véo cằm cô nhỏ giọng dỗ dành: "Nguyệt Nguyệt, vì sao em không chịu thừa nhận? Em nói ra, anh sẽ cho em sờ, sờ đâu đều được."
Nói đến chuyện này, Thương Yến nhìn kĩ cô gái nhỏ, thấy cô tinh thần đầy đủ, ý tưởng trong lòng lại nổi lên.
Anh còn muốn hỏi cô gái nhỏ có vừa lòng kỹ thuật tối qua của anh không, còn có kích cỡ nơi đó của anh. Nghe Hoắc Tiêu nói, cô gái nào cũng rất để ý những vấn đề đó.
Trên mặt Kiều Nguyệt bắt đầu nóng lên, rầm rì nói không nên lời.
Cô xác thật muốn sờ cơ bắp anh. Ai bảo dáng ngươi anh tốt như vậy, sáng sớm đã lắc lư trước mặt cô.
Thương Yến không kiềm chế được, "Nguyệt Nguyệt, em..."
"Anh đừng nói nữa," Kiều Nguyệt đỏ mặt la lên: "Em xác thật muốn sờ anh, không được sao?"
Cô bất chấp luôn. Dù sao hai người hiện tại đang yêu nhau, Thương Yến là "bạn trai" cô, cô muốn sờ anh thì sao?
Không biết vì sao, từ tối hôm qua gặp cô gái nhỏ, anh luôn có cảm giác không chân thật.
Kiều Nguyệt áp xuống sự e lệ trong lòng, thẳng eo, nhỏ giọng hừ hừ, bĩu môi: "Anh muốn đùa giỡn em sao? Hừ, lão nam nhân, em mới không bị anh đùa giỡn được. Em muốn sờ anh thì sao? Anh có ý kiến sao?"
Cô một bên nói, một tay đặt trên ngực Thương Yến sờ soạng.
Càng sờ mặt cô càng hồng, ấp úng nói không nên lời. Xem ra người đàn ông này ngày thường thường xuyên rèn luyện, cô rất vừa lòng dáng người của anh.
Thương Yến sợ bản thân nói gì đó chọc cô gái nhỏ không vui, ngay từ đầu cũng không dám mở miệng nói chuyện. Nhưng nghe xong lời cô nói, Thương Yến thật sự nhịn không được, dỗ cô: "Không có ý kiến. Nguyệt Nguyệt, anh là đàn ông, em muốn nhìn nơi nào, sờ nơi nào đều được, anh rất thích được em sờ."
Anh bộ dáng "mặc cô sờ anh thế nào đều được", làm mặt cô càng đỏ hơn, ngẩng đầu trừng anh nói thầm: "Anh vẫn là đừng nói chuyện."
Mỗi lần người đàn ông này nói chuyện luôn khiến cô càng thêm ngượng ngùng.
Thương Yến trầm mặc không nói, lẳng lặng nhìn cô gái nhỏ, thuận tiện điều chỉnh tư thế để tiện cho cô sờ mình.
Anh không biết cô gái nhỏ sờ bao lâu, chỉ là thấy sắc mặt cô ngày càng đỏ, mới cúi đầu hôn mặt cô, khàn giọng hỏi cô: "Nguyệt Nguyệt, tối hôm qua anh có khiến em thoải mái không?"
"Thương Yến!" Kiều Nguyệt dùng sức nhéo tay anh, ngữ khí hung dữ: "Anh không được nói chuyện này nữa, nếu không về sau ban ngày em cũng không cho anh vào phòng!"
Thấy mặt cô đầy tức giận, Thương Yến lập tức dỗ cô: "Được, anh không hỏi."
Kiều Nguyệt vẫn còn giận, trừng anh: "Hừ, lão nam nhân, không biết xấu hổ."
Tay Thương Yến đang vỗ lưng cô hơi dừng lại, không nhịn được nói: "Nguyệt Nguyệt, anh không phải là lão nam nhân. Em là người anh dưỡng, anh nhìn thân thể của em là rất bình thường, không phải không biết xấu hổ."
"Em nói anh là lão nam nhân thì anh chính là lão nam nhân, không được phản bác." Kiều Nguyệt hừ nói.
Thương Yến ngẩn người, cảm thấy cô gái nhỏ ngày càng vô lí, còn □□*, không cho người khác phản bác lời cô.
*Bản gốc là như vậy
"Anh đây là ánh mắt gì?" Kiều Nguyệt không vui đánh anh, "Em muốn thêm một quy tắc, về sau anh không được tùy tiện xem thân thể em, nhất định phải được sự đồng ý của em trước."
Cô gái nhỏ đôi lúc tính tình hơi bướng bỉnh, nhưng phần lớn thời điểm rất dịu dàng. Anh cứ dỗ dành một lúc thì cô sẽ mềm lòng đồng ý với anh rất nhiều chuyện.
Thương Yến cẩn thận ôm eo cô, hôn mặt cô vài cái. Cô gái của anh chính là tính tình trẻ con, anh lớn hơn cô vài tuổi, nhường cô dỗ cô là chuyện đương nhiên.
Kiều Nguyệt rất hài lòng thái độ của anh, mềm mại ghé vào ngực anh, duỗi tay ôm eo anh, cọ vào ngực anh, "Chúng ta mau đi dạo phố đi, anh ôm em ra ngoài."
Kiều Nguyệt cảm thấy bản thân ngày càng yếu ớt. Trước kia lúc cô ở bên Lâm Thư Mặc, Lâm Thư Mặc cũng sủng cô. Nhưng Thương Yến không giống, cô ở bên Thương Yến thì muốn làm nũng, cái gì đều không muốn làm. Nhìn anh còn luôn muốn khi dễ anh.
Đột nhiên nhớ tới Lâm Thư Mặc, tâm tình vui sướng của Kiều Nguyệt hơi hạ xuống, nhưng thực mau cảm giác khó chịu kia bị cô ép xuống.
Hừ, thứ đàn ông ngoại tình, cô mới không cần đau lòng vì anh! Thương Yến sờ đầu cô gái nhỏ, ôm cô rời đi.
...
Khi hai người đứng ở phố buôn bán người đến người đi, Thương Yến nhíu mày. Ngoại trừ đôi lúc công việc yêu cầu, anh cực ít đến loại địa phương này. Quá nhiều người, quá ồn ào.
Anh nghiêng mặt nhìn Kiều Nguyệt. Cô gái nhỏ hình như rất thích nơi này, hai mắt sáng lấp lánh, cực kì đẹp.
Mũi Kiều Nguyệt giật giật, chỉ vào quầy hàng nhỏ cách đó không xa, "Thương Yến, em muốn ăn cánh gà nướng chỗ kia, anh xếp hàng mua cho em đi."
Theo hướng cô chỉ, Thương Yến nhàn nhạt nhìn thoáng qua, số người xếp hàng trước quầy hàng kia nhiều ngoài dự đoán.
Anh cúi đầu ôm Kiều Nguyệt dỗ dành: "Nguyệt Nguyệt ngoan, thứ kia không sạch sẽ, em đói bụng thì anh đưa em đi ăn cơm."
"Em không muốn, em muốn ăn cái kia." Kiều Nguyệt ngước mắt, "Thương Yến, anh mau đi mua cho em đi."
"Nguyệt Nguyệt..."
Kiều Nguyệt trừng anh: "Cái gì không sạch sẽ, em vẫn luôn ăn mấy thứ này, không phải vẫn lớn lên khỏe mạnh? Có phải anh không muốn mua cho em không?"
Thương Yến hết cách, đành phải nắm tay cô gái nhỏ cùng cô đi xếp hàng.
Vẻ ngoài anh xuất chúng, dáng người lại nổi bật, hơn nữa khí chất lạnh nhạt, thật mau thu hút sự chú ý của mọi người.
Mày Thương Yến vẫn luôn nhăn, có chút không kiên nhẫn. Anh nhìn sang bên cạnh, Kiều Nguyệt lập tức trừng anh, "Anh không cần nói, em phải ăn!"
Thương Yến xoa đầu cô, vuốt lại đầu tóc hỗn độn cho cô, ôm cô tránh những người qua lại, khuôn mặt lạnh nhạt trở nên nhu hòa, "Ừ, em muốn ăn gì anh đều mua cho em."
Anh nói xong, bên tai lập tức nghe được một trận kiềm chế tiếng hét chói tai.
Trong lòng Thương Yến càng không vui, anh cúi đầu nhìn Kiều Nguyệt. Cô gái nhỏ lớn lên đẹp như vậy, anh luôn cảm thấy có rất nhiều người đang nhìn chằm chằm cô.
"Anh thả em xuống." Kiều Nguyệt ở trong lòng anh lộn xộn, muốn đi xuống.
Thương Yến chặt chẽ ôm cô, "Vì sao vừa rồi nói anh không phải bạn trai em?"
Anh rất để ý thái độ cô gái nhỏ. Cô bảo hai người vừa mới ở bên nhau, không cho anh công khai tình yêu của cả hai, anh đều nghe cô. Nhưng hiện tại đối với người lạ, cô cũng không chịu thừa nhận thân phận anh.
Kiều Nguyệt thấy sắc mặt anh không tốt, ánh mắt có chút lạnh, trái tim run rẩy.
Cô sợ nhất Thương Yến đổi sắc mặt, sợ anh giống khi hai người lần đầu gặp nhau, lạnh như băng, quá đáng sợ.
Ngữ khí Kiều Nguyệt mềm xuống, làm nũng nói: "Ay dà, anh sao lại như vậy chứ, em nói giỡn thôi."
Thanh âm cô gái nhỏ mềm mại, mặt mày ngây thơ, đáy lòng Thương Yến trở nên mềm nhũn.
Sắc mặt anh trở nên nhu hòa, ngữ khí hơi cứng đờ, thật nghiêm túc giải thích: "Nguyệt Nguyệt, thật xin lỗi. Anh lần đầu yêu đương, cho nên không hiểu những chuyện này. Em đừng giận, về sau chỗ nào anh không đúng em trực tiếp nói với anh. Anh sợ hiểu nhầm ý em, chọc em không vui."
Anh thích cô gái của anh, không muốn cô chịu một chút nào ủy khuất.