Người đàn ông này lại nữa, anh vì sao luôn có thể nói những lời này trong bộ dáng nghiêm trang chứ?
Kiều Nguyệt đẩy ngực anh, hạ giọng nói: "Anh mau thả em xuống."
Người đến người đi xung quanh luôn nhìn hai người, Kiều Nguyệt không làm da mặt dày được như Thương Yến, hoàn toàn làm lơ những ánh mắt của người khác.
Tay Thương Yến ôm cô càng chặt. Hai người dựa vào gần nhau như vậy, hương thơm ngọt trên người cô gái nhỏ vẫn luôn thoang thoảng trước mũi anh. Lúc cô mềm mại nói chuyện, hơi thở cũng phả vào mặt anh.
Anh thích cô gái nhỏ ghé vào ngực anh như vậy, càng tiện cho anh chăm sóc cô.
Kiều Nguyệt không nghe thấy Thương Yến trả lời, gấp đến độ cào anh, "Thương Yến, anh ngẩn người làm gì, mau thả em xuống."
Thương Yến vẫn không dao động, anh bình tĩnh mở miệng: "Nhưng anh muốn hôn em."
"Hôn hôn hôn, hôn cái gì hôn? Bây giờ chúng ta ở bên ngoài, không phải ở nhà!" Kiều Nguyệt nhịn không được nhỏ giọng rống anh.
Thương Yến gật đầu, "Anh biết đang ở bên ngoài, nhưng cái này thì liên quan gì đến chuyện anh muốn hôn em?"
Tay anh đặt trên cổ Kiều Nguyệt, bám vào bên tai cô nói: "Nguyệt Nguyệt, em cho anh hôn vài cái, anh thả em xuống."
Thanh âm anh ép thấp xuống, âm sắc trầm thấp, khiến Kiều Nguyệt nghe vào lỗ tai vừa hồng vừa ngứa. (Editor: lỗ tai mang thai trong truyền thuyết đây =))))
"Em bảo không được." Kiều Nguyệt đỏ mặt sờ tai mình, hừ nói: "Chúng ta đang ở bên ngoài, không được hôn môi."
Sắc mặt Thương Yến rõ ràng rất nghi ngờ, không tin lời Kiều Nguyệt.
Kiều Nguyệt bị anh nhìn đến chột dạ, ngạnh cổ lên nói: "Nhìn cái gì mà nhìn?"
Tầm mắt Thương Yến dời đi, đặt trên cặp đôi đứng cách đó không xa.
Cặp đôi ăn mặc thoải mái đó đang không coi ai ra gì hôn môi, sắc mặt người qua đường đi ngang qua họ cũng rất bình thường.
Tầm mắt anh dừng lại quá lâu, Kiều Nguyệt theo ánh mắt anh nhìn qua, trên mặt lập tức nóng lên.
"Nguyệt Nguyệt, em lừa anh." Ngữ khí Thương Yến khàn khàn, "Em xem, cặp đôi kia đang hôn môi."
Cô gái của anh ngày càng hư, còn học được nói dối gạt anh. Nhưng dù cô gái nhỏ hư, anh vẫn thích.
Kiều Nguyệt đỏ mặt, "Em lừa anh thì sao chứ? Không được sao?"
Từ tối qua đến giờ, luận điệu vớ vẩn của cô gái nhỏ một cái lại tiếp một cái, anh không có kinh nghiệm yêu đương, cũng không biết ứng phó làm sao.
Anh nói theo Kiều Nguyệt: "Được, em muốn lừa anh như thế nào đều được."
"Hừ."
Kiều Nguyệt hừ lạnh một tiếng, chọc ngực anh nói: "Thương Yến, về sau lời của em, anh không được có ý kiến, chỉ có thể nghe theo."
"Được, em nói cái gì anh cũng nghe theo." Anh gần như lập tức thuận theo lời cô.
Anh trả lời quá nhanh, sắc mặt còn đứng đắn, không hề không tình nguyện, ngược lại lại khiến trong lòng Kiều Nguyệt ngượng ngùng.
"Sao anh lại như vậy." Cô nói thầm: "Không có chút chủ kiến nào, không phải anh rất lợi hại sao?"
Lợi hại như vậy, vì sao muốn nghe lời cô, nhân nhượng cô dỗ dành cô?
Trong lòng Kiều Nguyệt rầu rĩ, Thương Yến đối cô tốt như vậy, hai năm sau anh kết hôn, có phải cô sẽ rất khó tìm được người đàn ông như anh vậy?
Thương Yến nghĩ, logic cô gái nhỏ lại bắt đầu mâu thuẫn. Muốn anh nghe lời, không được phản bác cô, còn muốn anh có chủ kiến.
Anh suy nghĩ vài giây, cuối cùng vẫn chọn trầm mặc, không dám phản bác Kiều Nguyệt. Tâm tư cô gái nhỏ phức tạp khó đoán, nếu anh phản bác lại chọc cô không vui.
Đem cô thả xuống, Thương Yến dắt cô ngồi vào ghế, lấy cánh gà nướng ra đưa cô, "Nguyệt Nguyệt, cánh gà em thích đây."
Cọ cọ mặt cô, ngữ khí Thương Yến hơi thấp: "Nguyệt Nguyệt, em quá đẹp, anh nhịn không được."
Kiều Nguyệt nhìn Thương Yến, thấy thích cùng si mê trong mắt anh, thân thể cô hơi nóng lên, trong lòng nảy lên một cổ ngọt ngào, "Hừ, dù đẹp anh cũng không được hôn."
Cô rất thích Thương Yến nhìn cô như vậy. Giống như trong mắt anh, cô thật sự là cô gái đẹp nhất.
Thấy anh còn muốn nói chuyện, Kiều Nguyệt vội la lên: "Anh không được nói chuyện." Cô túm quần áo Thương Yến, "Em mệt quá, về nhà đi, lần sau chúng ta lại đi dạo."
Dạ dày Kiều Nguyệt bắt đầu quặn lên, cô bắt lấy tay Thương Yến, nhìn sắc mặt âm trầm của anh, ấp úng nói: "Em, em không có không thoải mái."
Lửa giận trong lòng tăng lên, nhìn vẻ mặt thống khổ của cô, trong lòng Thương Yến cũng luống cuống.
Anh bế Kiều Nguyệt lên, sắc mặt hoảng loạn: "Anh đưa em đi bệnh viện."
...
Khi nằm trên giường bệnh, Kiều Nguyệt vẫn thấy bụng quặn đau. Trán cô đổ mồ hôi lạnh, đau đến chảy nước mắt, đáng thương nhìn về phía Thương Yến đang lạnh mặt đứng bên giường, thanh âm phát run: "Thương, Thương Yến, em vẫn rất khó chịu, em sắp chết rồi sao?"
Sắc mặt bác sĩ nhu hòa cùng Thương Yến nói xong bệnh tình Kiều Nguyệt, nghe lời Kiều Nguyệt, cười cười, nhìn cô nói: "Khụ, không có gì nghiêm trọng, tiêm xong lại uống thuốc là có thể xuất viện rồi."
Sau khi nhân viên y tế rời đi, Kiều Nguyệt đỏ mặt, cảm thấy thật mất mặt.
Thương Yến vẫn luôn trầm khuôn mặt, nhìn chằm chằm môi cô gái nhỏ vẫn tái nhợt, đầu quả tim anh phiếm đau.
Chịu đựng xúc động muốn dỗ cô, Thương Yến lạnh giọng giáo huấn: "Về sau còn dám gạt anh thân thể không thoải mái nữa không? Những thứ kia không sạch sẽ, em không nghe, một hai phải ăn."
Sắc mặt anh lạnh nhạt, thanh âm cứng rắn lạnh băng, cả người nhìn qua lạnh lùng, cùng bộ dáng bình thường dỗ dành cô không hề giống nhau.