Vì Hận Cũng Vì Yêu

Chương 11



Về tới Cố gia, Lộ Khiết đã thấy quản gia, cô đi đến bên cạnh quản gia hỏi.

" Cố Duật đã về nhà chưa ạ? "

" Thiếu gia đang ở trên thư phòng, thiếu gia có nói phu nhân về rồi thì lên thư phòng gặp thiếu gia "

Quản gia báo lại cho Lộ Khiết sau đó ông xin phép vào nhà bếp, Lộ Khiết gật đầu, bước chân đi đến thư phòng, đứng trước cửa, cô không tự chủ mà hít sâu, dù sao chuyện gì nên đến thì cũng sẽ đến, đối mặt vẫn là cách tốt nhất.

Lộ Khiết đưa tay gõ cửa, bên trong truyền ra giọng nói lạnh nhạt, trầm thấp.

" Vào đi "

Lộ Khiết đi vào đứng đối diện bàn làm việc của Cố Duật nhìn chằm chằm anh, Cố Duật không bận tâm, ánh mắt vẫn hướng về phía máy tính, tay nhịp nhàng lưu loát gõ trên bàn phím.

1 phút

2 phút

3 phút

" Tại sao anh lại làm vậy? "

Lộ Khiết mở lời trước, vừa cô đã suy nghĩ rất kĩ, để không tổn hại đến Thẩm gia cô nguyện lấy bản thân mình che chắn.

" Tại sao tôi không được làm vậy? "

Đôi tay gõ bàn phím ngừng lại, anh dựa người ra ngoài sau ghế, nâng ánh mắt lạnh nhạt lên nhìn cô đáp.

" Thẩm thị là cả sự nghiệp của Thẩm gia "

Lộ Khiết nhíu mày, giọng không nhanh không chậm nói, trong lòng cô hiểu rõ anh vốn dĩ muốn Thẩm gia tan nhà nát cửa mới vừa lòng.

" Vì nó là cả sự nghiệp của Thẩm gia nên tôi càng phải phá hủy nó "

Ánh mắt Cố Duật trở nên sắc bén, giọng cũng lạnh đi, Thẩm thị đáng phải nhận kết cục như vậy, còn chưa kết thúc đâu, Thẩm gia các người từng người từng người một sẽ chết dưới tay tôi.

" Nó cũng là sự nghiệp của ba vợ anh, sao anh lại nhẫn tâm như vậy? "

" Ha, hay cho từ " ba vợ ", " ba vợ " từ miệng của cô nói ra cũng chính là người giết ba mẹ chồng cô đó "

Tiếng nói rít qua từng kẻ răng, lạnh lẽo đến tột độ, " ba vợ " sao? Người đã từng dùng thủ đoạn giết ba mẹ anh, đáng để được anh xem là " ba vợ " sao?

" Cố Duật, đến cuối cùng trong anh có bao nhiêu thù hận mới không thể buông xuống như vậy "

Lộ Khiết nắm chặt tay, giọng nói ẩn nhẫn bi thương, đến tột cùng trong anh có bao nhiêu thù hận mới có thể tàn nhẫn vô tâm như vậy?

Cố Duật đứng dậy, từng bước đi đến trước mặt cô, bàn tay to lớn thô ráp nắm lấy cái cằm mảnh khảnh của cô, đôi mắt đen láy của anh nhìn thẳng vào đôi mắt quật cường của cô.

" Cho đến khi Thẩm gia không còn một niềm hy vọng nào cả "

" Cố Duật, tha cho người của Thẩm gia đi, nếu muốn trả thù, chỉ cần trả thù tôi là được, đừng đụng đến họ "

Lộ Khiết ánh mắt quật cường nói, trong lòng bình tĩnh lạ thường, nếu anh đã muốn trả thù, vậy thì chỉ cần trả thù một mình cô thôi, đừng liên lụy người khác, mọi chuyện cô đều gánh được.

" Hừ, trả thù cô sao? Đừng thách thức tôi, Cố Duật tôi tới lúc chơi chán thì Thẩm gia các người đã không còn mẫu xương nào "

Cố Duật dùng lực tay như muốn bóp nát cằm của Lộ Khiết, khiến cô đau phải nhíu mày, nhưng ánh mắt vẫn quật cường chống trả lại anh.

" Ác quỷ đội lớp người "

" Hừ, tôi chính là ác quỷ, mà ác quỷ là đến từ địa ngục, xem đi tôi sẽ kéo cô xuống địa ngục cùng tôi "

Dứt lời, Cố Duật kéo Lộ Khiết tới phòng ngủ, bỗng kí ức đêm hôm đó ùa về, cô sợ hãi hét toáng lên

" Buông tôi ra, buông ra khốn khiếp "

Quản gia nghe được từ dưới nhà chạy lên, vừa đúng lúc thấy Cố Duật kéo Lộ Khiết vào phòng ngủ.

" Thiếu gia buông phu nhân ra có gì từ từ nói "

Cố Duật dừng chân ánh mắt sắc lạnh, hạ giọng lên tiếng.

" Không phải việc của ông, không cho bất cứ ai đến gần phòng ngủ "

" Thả tôi ra, thả ra "

Lộ Khiết bị kéo vào phòng ngủ, ánh mắt hoảng loạn nhìn quản gia như cầu cứu nhưng chỉ đổi lại cái cụp mắt của ông.

" Cô nói chỉ cần trả thù cô là được, tại sao bây giờ lại sợ hãi như vậy "

Cố Duật vừa nói vừa lấy hai sợi dây xích, định hình khóa chân cô lại, tay vuốt ve bàn chân cô rồi nói tiếp.

" Dường như đôi chân này tôi thả ra cũng khá lâu rồi "

" Cố Duật anh đã thay đổi thật rồi "

Lộ Khiết bần thần nhìn Cố Duật, ánh mặt giờ đây ẩn nhẫn đau xót, lòng ngực trái như có hàng ngàn con kiến gặm cắn, anh thay đổi thật rồi, không còn là Cố Duật ngày xưa nữa, Cố Duật đã từng nói yêu thương cô, đã từng hứa không tổn thương cô, giờ đây đang từng chút từng chút hành hạ cô.

Cố Duật gầm lên nói, trán nổi đầy gần xanh, mắt vì tức giận đã đỏ lên, bàn tay bóp chặt cổ cô, siết chặt đến mức mặt cô trắng bệch không còn khí huyết.

" Đúng tôi đã thay đổi, thay đổi từ khi biết cô là con của kẻ giết ba mẹ tôi. "