Vì Hận Cũng Vì Yêu

Chương 3



Thẩm Lộ Khiết mở mắt tỉnh dậy đã là trưa của hôm sau, cô nâng cơ thể mệt mỏi lê bước đến nhà vệ sinh, nhìn chính mình trong gương, cô không tin đó là mình, người con gái từng có nụ cười tươi rói, giờ đây nơi khóe mắt đã nhuộm chút bi thương.

Vệ sinh sạch sẽ cô quyết định quay về Thẩm gia, hỏi mọi chuyện cho ra lẽ. Bước xuống cầu thang cô đã nghe bác quản gia gọi.

" Phu nhân "

" Chào bác, cháu có chút việc cần xử lý, bữa trưa cháu sẽ không dùng "

Lộ Khiết tuy là phu nhân trong nhà, nhưng từ trẻ đến già cô đều biết cách xử sự rất lễ phép.

" Như vậy không được, hôm qua bác sĩ nói phu nhân thân thể yếu cần phải được bồi bổ "

Quản gia lo lắng nói, phu nhân đã ở đây được mấy tháng rồi, nhưng dường như giữa thiếu gia và phu nhân có khúc mắc, thiếu gia đi đi về về, xem phu nhân như không khí, còn phu nhân mấy tháng đầu còn kiên nhẫn chờ đợi, giờ thì dường như mất hết kiên nhẫn, việc của hai người họ không tiện nói, ông cũng không thể quản.

" Không sao đâu bác, thân thể cháu, cháu tự biết, vậy đi, có thể đến tối cháu mới về, tạm biệt bác "

Lộ Khiết mỉm cười nhẹ đáp, sau đó bước chân ra khỏi biệt thự bắt xe đi đến Thẩm Gia.

Tại Thẩm Gia

Tiếng nói từ trong thư phòng vang lên, giọng nói lạnh nhạt giống như đã trải qua vài năm trên thương trường mới tạo thành.

" Cố Duật là con của hai người họ, tôi thật bất cẩn khi gả Lộ Khiết cho nó mà không tìm hiểu rõ về nó "

Thẩm Hào người đàn ông đã tầm 50 tuổi, trên người ông toát lên vẻ trầm ồn được mài dũa suốt bao năm qua.

" Vậy bây giờ phải làm sao? Lỡ con bé Lộ Khiết biết chuyện năm xưa thì sao? "

Diệp Mị, phu nhân của Thẩm gia lên tiếng, nhan sắc, ý tứ của bà đều từ một cô tiểu thư được đúc thành, bà thương Lộ Khiết như con gái ruột của mình, xem cô như bảo bối mà gìn giữ.

" Con bé sẽ không biết chuyện năm xưa ta nhận nuôi nó đâu, bà nên bịt kín miệng lại, với lại chuyện năm xưa về ba mẹ Cố Duật đã đi vào dĩ vãng chúng ta không nên nhắc lại, tôi nghĩ Cố Duật sẽ không biết đâu "

Đôi mày của Thẩm Hào nhíu lại, nhìn Thẩm phu nhân răng đe nói.

Ngoài cửa phòng, Lộ Khiết bịt miệng, khóc nấc không thành tiếng, chuyện gì đang xảy ra vậy ông trời ơi? Chỉ trong 2 ngày mà mọi thứ dường như đảo lộn lên? Con nuôi, cô là con được nhận nuôi sao? Chuyện năm xưa về ba mẹ của Cố Duật là thật?

Mọi thứ dường như đả kích cô, trái tim đau quá, co thắt lại từng cơn nhói lên, tay cô ôm ngực trái bước chầm chậm xuống cầu thang.

Quản gia thấy cô liền lên tiếng.

" Tiểu thư, cô về rồi sao không báo ta một tiếng "

Thẩm lão gia và Thẩm phu nhân, giật mình trừng mắt nhìn nhau, không thể nào, bất chợt cả hai đi ra khỏi thư phòng thấy cô đang lê từng bước mệt mỏi ra khỏi Thẩm gia.

Thẩm phu nhân thương con, hốt hoảng kêu lên, nước mắt không tự chủ cũng rơi xuống.

" Lộ Khiết "