Vì Hận Cũng Vì Yêu

Chương 30



Cố Duật giật mình trợn mắt nhìn Lộ Khiết, trong ánh mắt cô dường như đã có mấy phần tỉnh táo, càng chứa nhiều thù hận, đôi mắt đang mở to nhìn thẳng vào đôi mắt anh.

" Lộ Khiết? "

Anh nhìn chằm chằm khuôn mặt cô muốn tìm một chút thay đổi gì đó nhưng không có, hoàn toàn không có một chút cảm xúc nào.

" Tôi hỏi một lần nữa, nếu tôi muốn rời khỏi anh, vậy anh có đồng ý không? "

Lộ Khiết ánh mắt vẫn không thay đổi, giọng nói lạnh nhạt lại thêm phần mạnh mẽ.

" Không, anh sẽ không để em rời xa anh "

" Lừa gạt, dối trá, ích kỷ, những từ là dùng cho kẻ tồi tệ như anh "

Lộ Khiết bỗng dưng đẩy Cố Duật ra, bản thân xuống giường, ánh mắt chán ghét trừng lớn anh.

" Con của tôi là bị anh giết chết, anh có đáng làm người không? Miệng thì nói bù đắp cho tôi, bù đắp sao?

Bù đắp bằng cái hành động là giết con của mình sao? Phải chi hôm đó anh thả tôi đi, anh buông tay tôi, thì giờ có lẽ tôi đã an phận mà sống qua ngày.

Nhưng mà không đâu Cố Duật, ban đầu tôi cần xin anh tha cho Thẩm gia, anh lại âm mưu tính kế làm Thẩm gia tan nhà nát cửa.

Còn bây giờ khi ông trời ban cho tôi đứa bé, cho tôi một hy vọng cuối cùng để sống thì anh đã làm gì? Anh hành hạ tôi bằng cách không có tính người như vậy

Tôi đau lắm, con tôi cũng rất đau, anh hiểu cái cảm giác khi sinh linh bé nhỏ trong bụng tôi từ từ rời khỏi cuộc sống của tôi. Anh hiểu không?."

Lộ Khiết hét lên, từng câu từng chữ đâm thẳng vào tim Cố Duật, khiến anh cứ ngồi thẫn thờ lắng nghe lời chỉ trích của cô.

" Đã vừa lòng anh chưa? 3 mạng người rồi đã đổi lấy được thù hận khốn khiếp của anh chưa? "

Lộ Khiết giọng lạnh lùng dứt khoát lên tiếng, tâm trí cô giờ đây đã hoàn toàn trống rỗng, mọi thứ suy nghĩ đều rối loạn lên. Bên tai còn văng vẳng tiếng chỉ trích của đứa bé " tại sao mẹ lại bỏ con, tại sao mẹ không cứu con? "

Lời nói cứ văng vẳng bên tai cô khiến đầu cô đau khủng khiếp, đầu óc quay cuồng, ánh mắt đỏ hoe, hai tay ôm chặt đầu thảm thiết gào lên.

" Mẹ xin lỗi, mẹ xin lỗi, là do mẹ vô dụng, mẹ xin lỗi, mẹ xin lỗi "

Câu " Mẹ xin lỗi " cứ lặp đi lặp lại trong đầu cô, hai tay đau đớn ôm đầu thét lên, một tay cuộn thành nắm đấm đập thật mạnh vào đầu mình.

Cố Duật thấy Lộ Khiết đã mất khống chế, hấp tấp chạy đến bên cạnh ôm cô vào lòng, dường như muốn xoa dịu nỗi đau giúp cô.

Nhưng không ngờ cô lại cất tiếng đầy chán ghét hất hủi anh.

" Cút cho tôi, anh biến cho tôi, đừng để tôi nhìn thấy anh, biến đi "

Giọng gào trong đau đớn, đầu óc quay cuồng, bỗng ánh mắt tối đen lại, Lộ Khiết ngã xuống sàn nhà, Cố Duật đến bên cạnh ôm cô chặt vào lòng, tay móc chiếc điện thoại trong túi, giọng đầy vội vã nói.

" Jen, tôi cần cô quay lại Cố gia một chuyến "

Chưa kịp đợi Jen trả lời, Cố Duật đã cúp máy, bế bổng Lộ Khiét đặt lên giường, tay gạt những sợi tóc rối bời của cô.

Vừa nãy anh thẫn thờ lắng nghe những lời chỉ trích của cô, những lời đó như một cục đá nhét thẳng vào miệng anh, khiến anh muốn nói càng không thể nói.

Lại chứng kiến cảnh cô quằn quại đau đớn ôm đầu, miệng lậm bẩm " Mẹ xin lỗi ", lòng anh như bị giằng xé thống khổ.

Nếu ông trời ban cho anh một điều ước, thì anh ước chỉ cần có một chiếc máy thời gian, quay lại thời điểm cô chưa từng tổn thương, chưa từng đau khổ, chưa từng bi ai.

Nhìn cô khốn khổ như vậy, chính anh đã cố chấp khiến cô ra nông nỗi này. Mặc cô cầu xin, mặc cô van nài vẫn tàn nhẫn phá hủy mọi thứ.

Hiện tại ông trời chính là đang trừng phạt anh, trừng phạt cho sự tàn nhẫn của anh, trừng phạt cho sự ích kỳ hèn mọn của anh.

Cô đã từng nói nếu anh làm tổn thương cô thì cô sẽ mãi mãi không tha thứ cho anh, mọi chuyện đã xảy ra như vậy, liệu anh còn có tư cách cầu xin cô tha thứ thêm một lần nữa không?.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Cạn kiệt ý tưởng, có lẽ truyện sẽ full sớm:))