Vì Hận Cũng Vì Yêu

Chương 31



Jen sau khi nghe được cuộc gọi khẩn cấp của Cố Duật liền quay đầu lái trở về Cố gia.

Chợt cô nhận ra một điều, một điều mà cô không chú ý đó là bệnh tâm thần phân liệt có thể dễ dàng phát hiện, nhưng bệnh đa nhân cách rất khó có thể phát hiện.

Cuộc gọi vừa rồi chắc chắn có liên quan tới bệnh tình chuyển biến của Lộ Khiết.

Tới Cố gia, Jen hấp tấp đi lên phòng ngủ, đập vào mắt cô là cảnh Cố Duật mệt mỏi ngồi bên cạnh Lộ Khiết.

" Có chuyện gì xảy ra? "

Nghe được tiếng của Jen, Cố Duật như gặp được vị cứu tinh, đứng dậy giọng lo lắng hỏi Jen.

" Lúc sáng, khi cô đến xem bệnh tình của cô ấy, cô nói mọi thứ vẫn còn an toàn mà?

Tại sao bây giờ cô ấy thành ra như vậy? Vừa nãy cô ấy tỉnh dậy cứ như đổi thành một người khác, cô ấy còn đau đớn ôm đầu gào thét thảm thiết, rốt cuộc cô ấy bị làm sao? "

Jen nhíu mày nhìn chăm chăm Lộ Khiết đang bất tỉnh, giọng điềm tĩnh cất lên, giống như mang Cố Duật quăng vào bắc cực, khiến cả thân thể anh lạnh lẽo cứng ngắc.

" Tôi quên chưa nói với anh một chuyện, bệnh tâm thần phân liệt rất dễ phát hiện, nhưng bệnh đa nhân cách rất khó phát hiện.

Hiện tại bệnh tình của cô ấy đã chuyển sang bệnh đa nhân cách, không phải là tâm thần phân liệt nữa, là do anh phát hiện quá trễ

Hiện tại tôi cần lập bản phương án mới, bệnh tình của cô ấy không thể chậm trễ được nữa, anh có nhiệm vụ phải chú ý tới nhất cử nhất động của cô ấy, có chuyển biến gì báo tôi ngay. "

______________________________

Một tuần sau.

Lộ Khiết vẫn như mọi khi thần thờ vô hồn ngồi bên cửa sổ, tâm trạng không còn kịch liệt như lần trước.

Điều này đặt dấu chấm hỏi lớn trong lòng của Jen và Cố Duật. Tuy cô đã điều trị khá nhiều bệnh nhân, nhưng tình trạng bệnh tình chuyển biến nhanh của Lộ Khiết, cô chỉ gặp một trong mười người mà thôi.

Còn Cố Duật, mỗi ngày đều bên cạnh chăm sóc chú ý nhất cử nhất động của Lộ Khiết, nhưng hôm nay công ty có chuyện thật sự rất quan trọng anh cần phải đến để giải quyết.

Dặn đi dặn lại quản gia phải chú ý đến phu nhân, anh mới an lòng mà tới công ty.

Quản gia nghe lời dặn dò của Cố Duật, bước lên phòng ngủ lại thấy Lộ Khiết ngồi thẫn thờ vô hồn bên cửa sổ.

Ông đi đến bên cạnh cất tiếng cung kính hỏi.

" Phu nhân cô muốn ăn gì chưa? Để tôi mang lên "

Ánh mắt Lộ Khiết rời khỏi bầu trời chuyển đến khuôn mặt già nua của quản gia cất tiếng lạnh nhạt nói.

" Tôi muốn ăn trái cây, ông mang trái cây lên đây thái cho tôi ăn "

Quản gia đau lòng nhìn vào đôi mắt vô hồn không có một chút ý chí sống của cô rồi gật đầu, phu nhân phải chịu nỗi đau khốn khổ khi mất cả ba lẫn mẹ, hiện tại cô phải đau đớn chịu cảnh mất con, ông trời ơi phu nhân đã làm gì mà ông để cô ấy chịu đau khổ như vậy?.

Quản gia mang trái cây lên thái cho cô ăn, Lộ Khiết vẫn rất điềm tĩnh, nhưng chỉ trừ đôi mắt vẫn nhìn chăm chú vào con dao đang nằm trong tay quản gia.

Trong đầy xoẹt ngang một tia sáng, cô cất giọng lạnh nhạt lên tiếng.

" Tôi muốn uống nước, ông mang nước lên đây cho tôi "

Quản gia cung kính gật đầu rồi quay lưng rời khỏi phòng ngủ, khi quản gia rời khỏi phòng ngủ, đôi mắt Lộ Khiết hiện lên tia hận thù, cầm con dao mang đến bên giường cất dưới gối nằm.

Quay lại vẫn điềm tĩnh ăn trái cây, khi quản gia mang nước lên cô lại lên tiếng.

" Mang những thứ này đi cất hết đi, ông cũng không được lên đây làm phiền tôi "

Quản gia một bụng đầy nghi vấn nhưng không dám cải lời liền mang mọi thứ rời đi.

Khi quản gia đi khỏi tầm mắt của Lộ Khiết, cô đi đến bên giường lấy con dao ra nhìn chăm chú, càng nhìn nó, trong đầu cô lại văng vẳng rõ tiếng nói của ai đó.

" Rạch nhẹ một đường đi, rạch nhẹ là cô có thể thoát khỏi cuộc sống khổ sở này "

Theo suy nghĩ bàn tay cầm dao đặt lên cổ tay dùng lực một chút, một dòng máu tươi chảy ra, lời nói lại vang lên văng vẳng.

" Mạnh một chút nữa, cô sắp thoát khỏi thế giới này rồi "

Tay cầm con dao của Lộ Khiết không ngần ngại rạch thêm một đường thật sâu, máu tươi chảy khắp ga giường, thấm đẫm màu đỏ, khiến cho người khác nhìn thấy mà lạnh cả sống lưng.

Sao cô không cảm thấy đau đớn gì cả? Ngược lại càng cảm thấy thoải mái, thật buồn ngủ, thật muốn ngủ một giấc thật sâu. Lời nói lại vang lên kèm theo tiếng cười man rợ.

" Haha, đúng rồi cô ngủ đi, ngủ thật sâu, cô được rời khỏi cuộc sống này rồi "

Phải, ngủ thật sâu, ngủ rồi cái gì cũng không bận tâm, đau đớn, khốn khổ, bi thương, cái gì cũng không phải gánh lấy.

Ngủ thật sâu rồi cái gì cũng không cần phải quan tâm đến thù hận, cô mệt rồi, rất mệt. Nhẹ nhàng ngã xuống giường, mí mắt nặng nề nhắm lại, phải như vậy rất tốt.

Quản gia mang trái cây xuống bếp chợt nhớ ra thứ gì, liền nhìn vào rổ trái cây, lòng chợt khủng hoảng, con dao đâu mất rồi, chết tiệt.

Hấp tấp chạy lên phòng ngủ, cảnh tượng kinh hoàng đập vào mắt ông, chính là ga giường thấm đẫm máu tươi, màu đỏ chót làm cho cả người ông lạnh cóng, thân thể run rẩy, mồ hôi lạnh đã đổ khắp người, giọng hoảng sợ hét lên.

" Phu nhân, phu nhân "

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Gần kết cục rồi: