Vị Hôn Phu Đòi Từ Hôn Với Ta

Chương 8



18.

Theo lời Thái phó nói thì y sinh ra từ ngàn năm sau, bởi vì quỹ đạo thời không hỗn loạn nên y đã ngã vào một cái hệ thống và xuyên vào thân thể một Trạng nguyên vừa nhậm chức lại không may rơi xuống vách đá, từ đó trở đi sống ở Đại Lương với cái tên Khánh Phong.

Thái phó biết được tất cả tiến trình lịch sử, mỗi đạo kiếp nạn ở Đại Lương y đều có thể giải, vì vậy lúc Thái tông mất liền trở thành Thái phó, dạy dỗ Hoàng đế bây giờ.

Nhưng có lẽ là bởi vì nguyên nhân xuyên qua, người khác sống mười năm tương đương với y một năm, cho nên đã qua hai đời Hoàng đế rồi mà dung mạo của y chỉ lớn hơn mấy tuổi thôi.

Vì giữ bí mật này nên ngoại trừ Hoàng đế và Thái tử, y không tiếp bất luận kẻ nào nữa.

"Sau khi Thái tử nói với lão phu về lời của cô nương kia, lão phu liền biết nàng ta và lão phu đến từ cùng một thời không. Nếu nói về thời gian, chắc có lẽ là lần rơi xuống nước kia."

Hôm nay ta đến vốn là muốn Thái phó nói cho ta biết những thứ Nguyệt Nương để lại đều là giả.

Nhưng bây giờ nhìn thấy Thái phó trẻ tuổi như vậy đứng trước mặt mình, ta mới hiểu, có lẽ thực sự có một thời không khác tồn tại.

"Nàng ta đã tồn tại trong thân thể Nguyệt Nương mười năm." Ta cố gắng bình tĩnh kể lại sự tình.

Tước Mai đem đồ Tố Nga mang đến trình cho Thái phó xem xét, Thái phó xem xong thở dài một hơi: "Quả nhiên là một nha đầu ngốc, haizzz."

"Dựa theo quỹ đạo thời không của nàng ta đáng lẽ nên ở lúc Nguyệt Nương sáu tuổi xuyên qua thay thế Nguyệt Nương, nhưng không ngờ tới Nguyệt Nương lại được các ngươi cứu sống, điều này khiến cho nàng ta xuyên tới lại không tranh được thân thể với nguyên chủ. Nhưng sau khi Nguyệt Nương bệnh nặng thì thân thể kém đi, hơn nữa thời gian dài bị nàng ta tra tấn, hao tổn mười năm, dù là tinh thần hay thể lực thì hiển nhiên cũng không phải đối thủ của nàng ta."

Sự tồn tại của Thái phó chẳng khác nào tuyên bố với ta, Nguyệt Nương thật sự đã chết.

Nguyệt Nương của ta, bị nữ nhân tên là Lý Thiến Thiến kia hại chết.

19.

Tuyết của mùa đông năm nay dường như nhiều hơn so với năm ngoái, bông tuyết từng tầng từng tầng rơi xuống giống như là muốn che giấu một điều gì đó.

Ta tự nhốt mình trong phòng Nguyệt Nương, không gặp ai cả.

Ta cúi người ghé vào trên giá thêu, nhắm mắt lại đều là cảnh tượng ngày xuân ánh mặt trời ấm áp, Nguyệt Nương thêu hoa ta viết chữ.

Ngày đó khi Tần Hoài Viễn từ hôn ta cũng chưa từng khổ sở như vậy, cho rằng khi nàng phản bội ta, cũng không khổ sở như thế.

Nhưng bây giờ, ta biết rõ ràng rằng nàng ấy không còn. Tim ta giống như bị một thanh đ-a-o cùn mài từng chút một, nỗi đau khiến ta gần như nghẹt thở.

Ta thà rằng nàng ấy thực sự cướp đi Tần Hoài Viễn, nàng ấy thật sự thay đổi, chỉ cần nàng ấy còn sống là được.

Lúc Nguyệt Nương vừa đến ở phủ Quốc Công ta mới từ biên quan trở về, là nàng cùng ta thích ứng với cuộc sống ở kinh thành.

Nguyệt Nương đối với ta mà nói là tỷ muội thân thiết nhất của ta, nàng là nửa cái mạng của ta.

Nhưng nàng ấy đã c-h-ế-t.

Mỗi ngày ta đều khóc đến mệt mỏi, mệt mỏi đến ngủ, trong mộng Nguyệt Nương đều đến tìm ta, nàng kéo tay ta cùng nhau bắt bướm trong vườn: "A Kiều, khi nào có cơ hội ta nhất định phải đi biên quan nhìn xem, nhìn xem nơi ngươi sinh ra, ta muốn cưỡi ngựa giống như ngươi, ngươi phải dạy ta khai cung, ừm, còn phải dạy ta trượt cát."

Khi tỉnh dậy ta muốn đưa nàng ấy đi, nhưng tìm khắp nơi cũng không tìm thấy bóng dáng của nàng ấy.

Nguyệt Nương, thật sự đã c-h-ế-t rồi.

Sau này, chúng ta cũng chỉ có thể gặp nhau trong mộng thôi sao?

Không biết đã ngây ngốc bao nhiêu ngày, ở bên ngoài Tước Mai khóc lóc gõ cửa: "Cô nương, nếu người không mở cửa, Tước Mai sẽ đập đầu c-h-ế-t ở chỗ này."

Vừa dứt lời, tiếng răn dạy của Triệu ma ma truyền đến: "Lo lắng cô nương cũng không thể nói lung tung."

"Cô nương, Hầu phủ muốn hạ sính lễ cho Nguyệt Nương, à không, Lý Thiến Thiến."

Ta mở cửa, vì đã lâu không thấy ánh mặt trời, đâm vào mắt ta đau nhức.

"Đi mời Tố Nga đến."

Tước Mai vui vẻ lau nước mắt rời đi, Triệu ma ma thì đỡ ta với vẻ mặt đau lòng: "Cô nương, người đã quên trước kia khi người cùng phu nhân giận dỗi không ăn cơm, Nguyệt cô nương cũng nóng lòng khóc sao? Hôm nay người không yêu quý thân thể của mình như vậy, gầy đi nhiều như vậy, xương cốt trên cổ tay này một nắm cũng có thể bóp nát, Nguyệt cô nương trên trời có linh không chừng phải khóc mấy trận."

"Nguyệt cô nương hao hết tâm tư suy nghĩ cho người như vậy, người cũng nên chăm sóc bản thân thật tốt."

"Còn nữa, cô nương thật sự dung túng tiện nhân kia chà đạp thân thể Nguyệt cô nương như vậy sao?"

Lời này của Triệu ma ma đã đánh thức ta.

Mấy ngày nay, ta vừa nghĩ đến Nguyệt Nương liền đau lòng đến khó có thể hô hấp, bất chấp những chuyện khác.

Bây giờ đã bình tĩnh hơn một chút, hận ý đối với Lý Thiến Thiến phun trào.

Gả vào Hầu phủ? Muốn trèo lên trên?

Ha, nằm mơ.

Ta chắc chắn sẽ giẫm nát nàng ta dưới chân.

20.

"Biểu tỷ." Tố Nga đã thay y phục mới, sắc mặt cũng hồng hào hơn lúc mới tới Đào phủ, trên đầu cài một đóa hoa nhỏ màu trắng.

"Mấy ngày nay không để ý tới muội, ở Công phủ có quen chưa?" Ta gượng cười hỏi.

Tố Nga gật đầu, vẻ mặt cảm kích: "Khá quen, thật ra ta cũng không cần những tơ lụa này, cũng không cần ăn những thứ sơn hào hải vị này, ta chỉ cần có thể sống là được, ta muốn sống vì bản thân mình."

Trước kia ta từng nghe Nguyệt Nương nói qua nên biết một vài chuyện kế mẫu nàng hà khắc với con thứ xuất, khi đó Nguyệt Nương luôn cảm thán: "Nếu không phải may mắn được vào phủ Quốc Công, chỉ sợ dưới tay bà ấy ta chỉ sống được mấy năm."

Từ cách ăn mặc của Tố Nga ngày đó thì biết cuộc sống ở nhà của nàng ấy cũng không tốt.

"Kế mẫu đem hết những thứ tốt đều cho hài tử của bà ta, a nương và Lưu di nương ta chỉ sinh được hai nữ nhi vậy nên không được yêu thương, trong phòng chúng ta cũng có một miếng cơm nóng ăn tạm nhưng nếu muốn sưởi ấm thì đó chỉ là hy vọng xa vời. Sau khi a nương ta lâm bệnh, bà ta cũng không mời đại phu nên a nương bị đau đến c-h-ế-t. Sau khi a nương c-h-ế-t bọn họ liền gả nhị tỷ tỷ cho công tử huyện nha làm thiếp. Ta vì mạng sống chỉ có thể đi lấy lòng bà ta, mỗi ngày đấm vai bóp chân cho ba ta, sống không bằng hạ nhân trong viện của bà ta. Nhưng dù vậy, bà ta vẫn muốn bán ta đi."

"Phụ thân cũng đồng ý, bọn họ muốn gả ta cho viên ngoại trong huyện làm tiểu thiếp, nhưng viên ngoại kia đã hơn sáu mươi tuổi có thể làm gia gia ta. Ta không muốn sống cuộc sống giống như a nương và tỷ tỷ ta, ta muốn sống cho bản thân, cho dù ta làm việc nặng nhọc, cả đời không lấy chồng, ta cũng không muốn phải chịu sự tủi nhục này."

"Ngày đó ta nghe thấy phụ thân và kế mẫu nói chuyện, nói trưởng tỷ đã c-h-ế-t, kế mẫu xúi giục phụ thân đến phủ Quốc Công đòi nữ nhi, làm ầm ĩ một hồi nói không chừng còn có thể được chút ít ngân lượng, phụ thân đã đi kinh thành nhưng không tới mấy ngày liền trở về, sau khi trở về nói trưởng tỷ sống rất tốt. Sau khi bọn họ mắng trưởng tỷ một trận thì cất thư tín và hộp đi."

"Cho đến nửa tháng trước, có người từ Hầu phủ tới nói muốn đưa sính lễ, kế mẫu vui mừng muốn c-h-ế-t. Phụ thân có hơi chần chờ, ông ấy nói nếu lời trưởng tỷ là thật thì Nguyệt Nương hiện giờ không phải là nữ nhi của họ, Nhưng sau đó ông ấy lại trở nên vui mừng, mặc kệ thật hay giả thì Hầu phủ đã tìm tới, bọn họ có thể được một phần sính lễ lớn. Sau này còn có thể dựa vào Hầu phủ thăng quan tiến chức."

Ta nghe lời kể của Tố Nga liền tức giận đến nỗi hận không thể trói đôi phu thê bị lợi ích làm mê muội này lại đánh một trận.

Họ căn bản không quan tâm Nguyệt Nương còn sống hay đã c-h-ế-t, họ chỉ quan tâm Nguyệt Nương có thể đổi lấy tiền tài cùng địa vị cho bọn họ.

"Cũng vào ngày đó, nhà phu quân của Nhị tỷ tỷ tới đưa tin, nói đứa bé của Nhị tỷ tỷ còn chưa chào đời đã chảy rất nhiều m-á-u và c-h-ế-t cùng đứa nhỏ. Phụ thân ra chỉ nói câu xui xẻo rồi đuổi người đưa tin ra ngoài."

"Lúc đó ta càng hiểu rõ, thứ nữ La gia không có đường sống sót dù có đi đến đâu cũng là địa ngục rực lửa."

"Cho nên nhân lúc bọn họ đang tiếp đãi quản gia Hầu phủ, ta đã trộm những thứ này và chạy trốn suốt đêm, ta biết chỉ có biểu tỷ mới có thể giúp ta một lần, ta không cầu mong gì khác, có thể giúp ta có ăn có ở, có thể giúp ta sống như người là đủ rồi."

Ta nhìn khuôn mặt có vài phần tương tự Nguyệt Nương này, trong lòng đủ loại cảm xúc lẫn lộn.

Thì ra nàng chính là tiểu nữ nhi của Lưu di nương, chẳng trách ta luôn cảm thấy trâm bạc trắng trên tóc nàng quen mắt, có lẽ chính là trâm mà mấy năm trước Nguyệt nương vẫn đeo, sau đó đưa về.

"Muội ở lại chỗ ta đi, ta cũng không cần muội hầu hạ, sau này ta sẽ cho người dạy muội nữ công, quản gia, viết chữ, muội chỉ tự lo liệu cho bản thân là được. Muội mang những thứ này của Nguyệt Nương về đây chính là ân nhân của ta, cái gì có thể giúp ta sẽ giúp muội."

"Trước tiên muội phải tự học được bản lĩnh của mình, sau này nếu muội muốn gả đi thì ta có thể nhận muội làm nghĩa muội, đưa muội xuất giá từ phủ Quốc Công."

Tố Nga nghe vậy thì nước mắt rơi không ngừng, khóc hồi lâu cuối cùng quỳ trên mặt đất dập đầu thật mạnh với ta: "Biểu tỷ, ân tái tạo của tỷ, Tố Nga sẽ luôn nhớ rõ."

Nguyệt Nương, thật xin lỗi vì biết quá muộn, Nhị muội muội và Lưu di nương mà ngươi luôn nhớ thương, ta không thể cứu thay ngươi.

Nhưng còn Tố Nga, ta sẽ cố gắng hết sức dạy dỗ nàng ấy.