Vị Hôn Phu Đòi Từ Hôn Với Ta

Chương 9



21.

Từ khi chuyện Hầu phủ muốn đưa sính lễ cho La gia truyền ra ngoài, trong kinh thành đầy người chê cười.

Triệu ma ma nghe xong lời ong tiếng ve trở về nói với ta: "Phủ Cố Bắc Hầu kiếm được tiền nhưng lại mất sạch mặt mũi, hiện giờ có ai mà không chê cười nhà bọn họ vì một nữ nhi quan lục phẩm đi từ hôn với phủ Quốc Công chứ."

Triệu ma ma còn chưa nói được hai câu thì Chu Dịch đã tới.

"A Kiều, năm mới đang đến gần mà triều đình lại không có việc gì làm, phụ hoàng phê chuẩn ta không cần vào triều, chúng ta đi Tuyết Viên nghe diễn đi." Ta biết hắn muốn dẫn ta ra ngoài giải sầu.

"Được, nhưng mà chỉ có hai chúng ta có hơi không thú vị, huynh hồi kinh đã hai tháng rồi cũng nên gặp những con cháu thế gia đã từng qua lại thân thiết, không bằng đi cùng?" Ta đề nghị.

Trong mắt Chu Dịch tràn đầy vui sướng: "Được, chỉ cần muội bằng lòng thì sao cũng được."

Ta biết Lý Thiến Thiến không an phận, lần này lấy danh nghĩa Thái Tử mời con cháu thế gia thì cho dù Tần Hoài Viễn không muốn cũng không thể không đi, mà hắn đi thì nhất định Lý Thiến Thiến sẽ đi theo.

Quả nhiên, Lý Thiến Thiến mặc một cái áo khoác nhỏ màu hồng nhạt tới, dung mạo Nguyệt Nương vốn thanh tú lại phối hợp với bộ xiêm y này khiến dung nhan càng thêm đẹp mắt.

Ta nhìn nàng, đáy lòng từng cơn đau đớn.

Rõ ràng Nguyệt Nương của ta đang ở ngay trước mắt, nhưng đây lại không phải là Nguyệt Nương của ta.

Ta liên tục dùng sức nhéo lòng bàn tay của mình để giả bộ bình tĩnh, nhưng cơn đau ở lòng bàn tay còn kém xa một phần nghìn so với cảm giác trong lòng ta.

Đột nhiên có người mở tay ta ra, sau đó một bàn tay ấm áp rắn chắc bao lấy tay ta, tôi quay đầu nhìn lại, là Chu Dịch.

"A Kiều, nếu muội thật sự không chịu nổi thì hãy nhéo ta, đừng làm tổn thương bản thân." Hắn thì thầm nói.

Ta không tiếp lời, ngón tay không dùng sức nữa cũng không rút tay ra.

Sau khi vở kịch kết thúc, mọi người bên dưới đều lớn tiếng khen hay: "Hôm nay nhờ phúc của Thái Tử, chúng ta mới có thể đến hí uyển hoàng gia này nghe một khúc, hát thật sự rất hay."

Chu Dịch cười nói: "Nghe nói trong các vị cũng không thiếu người yêu thích hí khúc, nếu có người có thể hát lại đoạn vừa rồi, đây, cây quạt này liền thuộc về người đó."

Cây quạt xếp này là Mặc Chủy Minh tự tay đề từ vẽ tranh, Chu Dịch vừa dứt lời, người người tranh nhau bắt chước nhưng thực chất không ai có thể hát ra ý vị kia.

"Đúng rồi, không phải Nguyệt Nương hát hí khúc rất hay sao, hơn nữa ta nghĩ nàng ấy cũng có thể hát, sao không thấy Nguyệt Nương hát?"

"Đúng rồi, Nguyệt Nương là tài nữ đương nhiên có thể hát. Như vậy đi, nếu Nguyệt Nương nàng không thích cây quạt này, nàng liền hát giúp ta, chỉ cần có thể có được cây quạt này thì châu báu trong phủ ta tùy nàng chọn."

Mọi người bắt đầu reo hò, Lý Thiến Thiến đứng lên với vẻ mặt thẹn thùng: "Việc này, ta không biết hát hí khúc."

Chu Dịch rất khéo hiểu lòng người: "Nếu tất cả mọi người đã nói Nguyệt Nương là tài nữ, không biết hát hí khúc cũng không sao, vậy mời Nguyệt Nương đưa ra lời bình vở kịch này, nếu lời bình thỏa đáng thì cây quạt này sẽ thuộc về Nguyệt Nương, mọi người có dị nghị gì không?"

"Không dị nghị, Nguyệt Nương sẽ có vài thứ mới mẻ, nếu có thể nghe được lời bình đặc sắc thì cây quạt này không thuộc về ta cũng không sai."

Theo tiếng kêu của mọi người càng lúc càng cao, sắc mặt của Lý Thiến Thiến dần dần thay đổi.

Nàng ta sẽ không bình luận.

Hoặc là nói, nàng ta căn bản nghe không hiểu.

Đây là do Thái Phó nói cho ta biết, người ở thời đại của bọn họ đối với những thứ chúng ta yêu thích một chữ cũng không biết. Rất ít người có thể nghiên cứu công khai, đều sẽ được người ta theo đuổi gọi là đại thần. Thái Phó là một trong số đó, nhưng Lý Thiến Thiến rõ ràng không phải vây.

Người thật sự biết là người biết che giấu lợi thế của mình và thích ứng với thời đại.

Mắt thấy Nguyệt Nương bình thường biết ăn nói lúc này một chữ cũng không nói nên lời, Tần Hoài Viễn đứng dậy thay nàng ta giải vây: "Vừa rồi Nguyệt Nương xem bị phân tâm nên không chăm chú nghe, mời mọi người nghe Nguyệt Nương bình luận vở tiếp theo."

Vì thế vở tiếp theo vừa diễn, Tần Hoài Viễn vừa ở bên giải thích với Lý Thiến Thiến, lúc diễn xong Lý Thiến Thiến rõ ràng tự tin hơn vài phần.

Nhưng Chu Dịch lại đổi chiêu: "Điều này tương đương với việc cho Nguyệt Nương cơ hội hai lần nên để phòng ngừa có người nói có bất công, lần này liền mời Nguyệt Nương viết lời bình ra, chúng ta cũng thưởng thức thư pháp của tài nữ, mọi người cũng không bị thiệt."

Lý Thiến Thiến lại đỏ mặt trong những tiếng reo hò, không biết làm sao nhìn về phía Tần Hoài Viễn nhưng vẻ mặt Tần Hoài Viễn cũng đầy chờ mong.

Vì thế Lý Thiến Thiến đành phải cắn răng cầm bút viết, theo chữ nàng viết, đám người náo nhiệt lúc trước dần dần yên tĩnh lại, Tước Mai nhìn thoáng qua không chút lưu tình cười nhạo: "Tài nữ cái gì mà chữ viết như giun đất, còn không bằng chữ của ta."

Lời này nói xong khiến cho mọi người đều cười to.

Lý Thiến Thiến xấu hổ đỏ mặt đang muốn chạy lại bị Chu Dịch cười kéo nàng ta lại: "Mọi người đừng cười, đây là Nguyệt Nương đang cho các ngươi cơ hội, các ngươi còn không mau cám ơn nàng."

Lý Thiến Thiến cảm kích liếc nhìn Chu Dịch, nhưng cái nhìn này nàng ta nhịn không được mang theo chút quyến rũ.

Tước Mai nhìn thấy lườm một cái: "Đúng là đồ l-ẳ-n-g l-ơ, lúc nào cũng không quên quyến rũ nam tử. Sao nàng ta không sinh ra ở thanh lâu đi, đặt ở đó có nhiều không gian để nàng ta phát huy, phỏng chừng không tới một tháng đã có thể trở thành hoa khôi."

Ngày hôm đó sau khi nghe kịch xong, sắc mặt Tần Hoài Viễn rõ ràng trở nên khó coi hơn.

Y cũng không ngốc, y nhìn ra tâm tư của Nguyệt Nương đối với Chu Dịch vì thế Chu Dịch lại đổ thêm dầu vào lửa, trước khi chia tay đưa nhẫn ban chỉ cho Nguyệt Nương.

Tước Mai ngồi ở trên xe ngựa đau lòng: "Đồ tốt thế lại đưa nhẫn ban chỉ cho nàng ta thật là đáng tiếc. "

Chu Dịch nhẹ nhàng xoa tay cho ta cười nói: "Không đáng tiếc, không đáng bao nhiêu tiền nhưng nếu có thể khiến bọn họ bất hòa thì cũng đáng giá."

22.

Giao thừa ngày đó ta nằm ngủ gật trên giường La Hán bên cửa sổ, nghe Triệu ma ma dạy Tố Nga xem sổ sách.

Tước Mai từ bên ngoài chạy vào, ôm một giỏ quýt nhỏ: "Cô nương, phu nhân bảo đem đồ ngọt nhất đưa tới cho cô nương."

"Đúng rồi, Thái Tử điện hạ cũng tặng rất nhiều thứ."

Chu Dịch đưa tới chính là một cái chìa khóa, kèm theo một phong thư: "Gặp tại Trích Nguyệt Lâu."

Ta vốn mệt mỏi không muốn đi, nhưng Triệu ma ma sau khi biết liền lập tức đứng dậy kéo ta từ trên giường xuống, tô mi vẽ môi thay y phục cho ta: "Chẳng lẽ Cô nương đối với Thái Tử điện hạ không động tâm chút nào sao?"

Ai nói không động tâm.

Cũng có một chút.

Khi hắn trừng phạt Lý Thiến Thiến để ta hả giận.

Khi hắn khóc vì ta.

Khi nhìn thấy đôi mắt đỏ đến mức khiến lòng người run sợ của hắn.

Khi hắn và ta cùng nhau khiến cho Lý Thiến Thiến xấu hổ.

Ngoài ra, trên đường về nhà ngày hôm đó, hắn còn vuốt ve lòng bàn tay có mấy dấu móng tay của ta.

Tất có đều có chút động tâm.

Nhưng mà ta lại không dám động tâm.

Hắn là Thái Tử, là Hoàng Đế tương lai, hắn nhất định phải có tam cung lục viện, đối mặt với những nữ nhân muôn hình muôn vẻ hắn không thể cam đoan bản thân sẽ không động tâm không thay lòng đổi dạ.

Ta đã từng cũng rất tin tưởng Tần Hoài Viễn, nhưng không phải hắn vẫn bị Lý Thiến Thiến quyến rũ sao?

Ta sợ đến lúc đó ta không thể đức độ, ta sẽ ghen tị, ta sẽ mất lý trí.

Cho nên, ta tình nguyện vứt bỏ phần động tâm này.

Cũng tốt, hôm nay đi liền nói rõ ràng với Chu Dịch, không làm lỡ hắn nữa.

Khi ta đến tầng cao nhất của Trích Nguyệt Lâu, cửa khóa chặt, thì ra chìa khóa kia là mở nơi này.

Khi mở cửa đi ra bên ngoài sân thượng, ta nhìn thấy pháo hoa đầy trời.

Đẹp đến nỗi khiến người ta không dám thở.

Chẳng biết từ lúc nào Chu Dịch đã đến phía sau ta, hắn cầm trong tay một chiếc áo choàng lông chồn dày khoác lên người ta, hỏi: "Thích không?"

Ta gật đầu, rất thích.

"Ta cũng thích." Hắn nhìn ta nói.

"A Kiều, ta thích muội, giống như pháo hoa đầy trời này, ta muốn nói cho tất cả mọi người biết ta thích Đào A Kiều."

"Từ lần đầu tiên muội vào cung ta đã thích muội, sao có thể có nữ oa nhi nhìn xinh đẹp như vậy, giống như là búp bê sứ được chạm khắc tinh xảo."

"Ta cho rằng bởi vì ta béo nên muội không thích ta cho nên ta mới đi Dư Hàng, Thái phó rất nghiêm khắc, mỗi lần kiên trì không được ta đều nghĩ đến muội. Ta nghĩ ta thay đổi tốt hơn thì khả năng A Kiều thích ta sẽ tăng lên."

"Ta muốn đem cho muội tất cả những gì tốt đẹp trên thế gian này, ta không muốn nhìn thấy muội rơi một giọt nước mắt nào, muội không biết khi muội khóc lên trong lòng ta giống như có ngàn vạn con d-a-o đâm vào. Hôm đó muội khóc ngất đi, ta hận không thể đem Lý Thiến Thiến ra phanh thây xé xác."

Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy một người thích ta, thích đến rơi lệ.

Thanh âm Chu Dịch dần dần run rẩy, hắn nghẹn ngào nói cho ta biết tình ý của hắn đối với ta.

"Nhưng trước tiên ta phải là Đào A Kiều, sau đó mới có thể là thê tử của ai đó." Ta thì thầm, ta không biết nên từ chối hắn như thế nào.

Chu Dịch không tiếp lời mà đưa cho ta một phong tấu chương: "Phụ hoàng phê chuẩn tấu chương của ta."

Ta mở tấu chương ra, sau khi đọc xong rất kinh ngạc, không biết nên nói cái gì.

Chu Dịch, lấy thân phận Đông cung Thái Tử hướng Hoàng Đế thỉnh tấu, phê chuẩn thỉnh cầu hắn không giữ vị trí phó phi, cũng thỉnh cầu Hoàng Đế hạ chỉ, lấy hoàng mệnh hạ lệnh - Chu Dịch, vĩnh viễn không cho phép nạp thiếp."

Chu Dịch nhẹ nhàng nắm lấy tay ta:

"A Kiều, những nữ tử khác chưa từng lọt vào mắt ta, từ sau khi gặp nàng, trong mắt và trong tim ta đều chỉ có nàng."

"Nay ta thề với đất trời, tương lai nếu ta dám phụ Đào A Kiều, ta sẽ c-h-ế-t không có chỗ chôn, vĩnh viễn không được siêu sinh."

Ta không có từ nào để diễn tả cảm xúc của ta lúc này, hắn là Đế Vương tương lai, nhưng hắn lại vì ta hứa một lời thề như vậy.

Lý trí của ta dần trở nên hỗn loạn, ta không thể thuyết phục bản thân từ chối hắn nữa.

Bữa cơm tất niên đêm giao thừa, Hoàng Đế ban cho phủ Quốc Công thêm hai món ăn: "Bệ hạ nói, hai món ăn này là cho Thái Tử Phi tương lai."

Sau khi mẫu thân biết hứa hẹn của Chu Dịch với ta liền cao hứng uống nhiều hơn hai chén rượu.

Phụ thân cũng luôn miệng tán thưởng: "Đứa nhỏ Chu Dịch này, đứa nhỏ Chu Dịch này, vi phụ không có nhìn lầm."

Nhưng chuyện này, trước mắt những người khác vẫn chưa biết.

Bởi vì kịch vui vẫn chưa kết thúc.