Vì Khoa Học Phấn Đấu

Chương 1: Trường An



" Thành phố Ngô Minh của chúng ta tuy rằng kém thành phố lớn ngựa xe như nước, nhưng mà cũng coi như non xanh nước biếc, không khí tươi mát, tiểu Thẩm ngươi cứ an tâm làm việc ở đây, công việc có gì khó khăn hay cần cái gì thì cứ nói với chúng ta." Đỗ Trọng Hải uống một ngụm trà, mặt cười đến đầy hòa khí..

Thẩm Trường An ánh mắt dừng ở cái giữ ly ấm bằng inox trên tay Đỗ chủ nhiệm, không biết cái này giữ ly ấm này dung bao lâu rồi mà ánh sáng nhìn có chút ảm đạm, miệng bình còn có một ít lớp trà nâu.

Cũng không phải cái chén trà này quá hấp dẫn người mà cái khiến cậu sợ hãi là đem ánh mắt di chuyển lên một chút, liền thấy cái đầu bóng loáng của chủ nhiệm Đỗ.

Cậu không nghĩ rằng ngày đầu tiên đi làm, khiến cho lãnh đạo tưởng rằng cậu thích nhìn khuyết điểm của người khác:"Cảm ơn chủ nhiệm."

Đỗ Trọng Hải cười tủm tỉm gật đầu, thanh niên ngồi trước mắt ông khuôn mặt anh tuấn mái tóc đen bóng, ẩn sau đôi kính là một đôi mắt mang ý cười nồng đậm, mang một khuôn mặt mà nữ hài tử thích.

"Cậu mới đến, không cần sốt ruột quá về công việc." Đỗ Trọng Hải lại dặn dò vài câu, thấy người trẻ tuổi vẫn luôn mỉm cười gật đầu, vì thế cảm thấy mỹ mãn khi cậu đi làm quen với vị trí công việc.

Chờ Thẩm Trường An rời đi rồi, Đỗ Trọng Hải mới thở dài, thành phố này cũng khônng lớn, tổ vì dân phục vụ còn còn được gọi là tổ hậu cần dưỡng lão, ông trước đõ còn không rõ vì sao Thẩm Trường An là sinh viên tài cao của thành phố vì cái gì lại đến nơi này công tác, cho đến khi bên trên gửi tư liệu cá nhân của Thẩm Trường An, mới biết được lại có nhiều ẩn tình đằng sau như vậỵ.

Song thân nhân sau khi hi sinh vì nhiệm vụ, lo lắng kẻ thù sẽ trả thù Thẩm Trường An, các ban ngành tương quan giúp Thẩm Trường An đổi lại tên, nuôi lớn lại nghĩ cách điều hắn đến nơi này công tác, chỉ e là muốn cho cậu an ổn cả đời tại đây.

Thành phố Ngô Minh non xanh nước biếc, người dân chất phác, lại không được bên ngoài coi trọng, đem Thẩm Trường An an bài đến đây là một lựa chọn không tồi.

Thẩm Trường An vừa đến đã được đồng nghiệp nhiệt tình chào đón, cùng mọi người tự giới thiệu nói chuyện, sau đó Thẩm Trường An mơ mơ hồ hồ đáp ứng cùng mọi người tham gia tiệc liên hoan tối nay.

Nói chung là...

Mĩ vị của đồ ăn là phương pháp câu thông với linh hồn, Thẩm Trường An cảm thấy đồng nghiệp ở đây thật hòa ái dễ gần, ngay cả bọn họ cũng thường hay nói hỗn loạn tiếng địa phương lẫn tiếng phổ thông, thật đáng yêu.

Trong văn phòng bao gồm cả cậu, tổng cộng có năm người, lớn tuổi nhất là Cao Thục Quyên, tuy rằng bà là phó chủ nhiệm của tổ đội nhưng mọi người đều kêu nàng là Cao tỷ, bà nói chuyện có chút lớn nhưng lại là người rất nhiệt tình.

Mặt khác ba đồng nghiệp còn lại đều là người trẻ tuổi, Đinh Dương cùng với Trần Phán Phán mới vừa tốt nghiệp một hai năm, mang trên mình khí chất cảu thanh niên trẻ tuổi tinh thần phấn chấn.

Chỉ duy nhất một vị đồng nghiệp gọi là Từ Trạch không thể nào nói chuyện, bất quá quyết định thời gian cho buổi liên hoan tối xong, Thẩm Trường An bắt đầu cảm thấy có chút khẩn trương.

Nghe mọi người mồm năm miệng mười nói chuyện phiếm nửa tiếng, Thẩm Trường An nhìn đến bàn làm việc sạch sẽ không một tờ giấy của mình tò mò hỏi: "Công việc thường ngày của chúng ta là làm về cái gì a?"

Cả văn phòng nháy mắt an tình lại, ngay cả người nhìn cao lãnh như Từ Trạch cũng không nhịn được mà ho khan một tiếng.

"Cái kia tiểu Thẩm a, chúng ta là tổ đội vì dân phục vụ, cũng vừa thành lập không lâu chúng ta đây đều là những người ở trong cương vị khác được điều về đây thôi." Cao Thục Quyên ngón trỏ cuốn lấy một lọn tóc quăn:''Chúng ta tổ đội tên là tổ đội vì dân phục vụ, công việc đương nhiên cũng là phục vụ sinh hoạt của mọi người."

Thẩm Trường An đẩy đẩy kính, cảm thấy dường như xung quanh tràn ngập không khí xấu hổ.

"Chỉ cần liên quan đến sinh hoạt của mọi người thì đều nằm trong phạm vi công tác cua chúng ta." Đinh Dương cười hắc hắc: "cách khác, thì chúng ta chính là một cục gạch, nơi nào yêu cầu dọn thì dọn nơi đó. "

"Kia...kia cũng không tới nỗi vậy đi?" Thẩm Trường An ngẩn ngừơi,mãi mới miễn cưỡng thốt ra được một câu: "Công việc gần đây của chúng ta là cái gì?"

"Tiếp thu giáo dục của thời đại mới, tuyên truyền khoa học xã hội phát triển." Từ Trạch mặt không biểu tình mà từ ngăn kéo lấy ra một tập dày đơn tuyên truyền đủ màu sắc đặt trước mặt Thẩm Trường An, "Đây là tập mới nhất vừa in hôm nay, cậu muốn xem sao?" Thẩm Trường An lấy tờ đơn tuyên truyền đầu tiên lên xem, chất lượng của đơn tuyên truyền cũng không tốt, có điểm giống mấy tờ quảng cáo nhỏ đầu đường, đầu đơn còn thêm một dòng chữ màu đen thô to 'BÁI THẦN BÁI QUỶ KHÔNG BẰNG TỰ THÂN CỐ GẮNG, CỐ GẮNG CÀNG NHIỀU CÓ THỂ LÀM GIÀU'

Có bệnh thì đừng thỉnh bà đồng, đến bệnh viện thuốc vào là vui tươi hớn hở. Hồ Tiên, Địa Tiên Hoàng, Đại Tiên, cũng không bằng chăm chỉ làm việc kiếm tiền. Mấy câu khẩu hiệu này đủ đơn giản, đủ thô bạo.

Thẩm Trường An ho khan một tiếng, đem đơn tuyên tryền để lại chỗ cũ:"Khẩu hiệu này ai nghĩ ra vậy a?"Từ Trạch ngẩng đầu:"Tôi."

"Viết không sai, rất dễ nhớ, đọc vài lần là có thể thuộc lòng." Thẩm Trường An nặng nề gật đầu, dùng hết sức mình cố gắng nặn ra một câu nghe thật lòng hết sức có thể:"Thật thực dụng."

Từ Trạch chỉ lẳng lặng nhìn cậu vài giây rồi chậm rãi mở miệng:"Tôi rất thưởng thức cậu."

Thẩmm Trường An:"A?"

Từ Trạch:"Người có trình độ thưởng thức giống cậu, không nhiều lắm."

Thẩm Trường An:"A....Cảm ơn?"

Giữa trưa sau khi cơm nước xong, Thẩm Trường An cho rằng công việc của bọn họ là đi ra ngoài phát đơn tuyên truyền, nào ngờ Đinh Dương nói với cậu hai người muốn ra ngoài.

"Từ từ." Trước khi ra khỏi cửa, Đinh Dương đem một tập ảnh chụp từ ngăn kéo lấy ra, Thẩm Trường An không cẩn thận nhìn thoáng qua phát hiện bên trên là ảnh chụp đầu của các vĩ nhân.

Thấy Thẩm Trường An nhìn chằm chằm vào đồ vật trên tay, tay cầm tập tài liệu của Đinh Dương hoi ngừng một chút, lại từ trong ngăn kéo lấy ra một tập khác:"Cậu....Cũng muốn?"

Sau khi lấy ra, Đinh Dương liền hối hận, anh nghe Đỗ chủ nhiệm nói qua, đồng nghiệp mới là sinh viên tài cao của thành phố, tuy rằng không biết lý do cậu ta đến đây, nhưng nghe nói vì tiến cử người mới này, Đỗ chủ nhiệm phí không ít tâm lực, đến đỉnh đầu cũng bị rụng vài sợi tóc.

Sinh viên tài cao như vậy, đâu giống hắn như này, vì lá gan không đủ lớn, phải cần ảnh chụp của vĩ nhân để có thêm can đảm.

"Cảm ơn." Thẩm Trường An tiếp nhận ảnh chụp, học bộ dáng của Đinh Dương cất kĩ: "Buổi chiều chúng ta muốn đi làm gì?"

"Thôn Ngọc Mễ xảy ra một chút sự kiện, thôn dân nháo nói là có quỷ, làm cho mấy cái thôn lân cận cũng hoảng sợ, chúng ta đi đến để xem là có chuyện gì, tiện thể làm cho thôn dân yên tâm."

Đinh Dương đem điện thoại cất kĩ, mang theo Thẩm Trường An đi đến một chiếc xe tải rách tung tóe bên kia mặt đường, quay đầu mắt nhìn chiếc sơ mi trắng sạch sẽ trên người của Thẩm Trường An, mở cửa xe, dùng một chiếc áo khoác xám xịt xoa chỗ ngồi ghế phụ, "Thôn Ngô cach đây gần ba mươi km, chúng ta đi sớm về sớm."

Vừa dứt lời, hắn thấy Thẩm Trường An ngồi xuống ghế điều khiển, vội vàng nói:"Đường bên kia không dễ đi, cậu cứ an tâm ngồi, để tôi lái cho."

"Nga." Thẩm Trường An mắt nìn tay lái, xuống xe ngồi bên ghế phó lái.

Đường quốc lộ ở nông thôn không được tu sửa tốt, mặt đường toàn là đá vụn lổm nhổm, xe tãi chạy trên loại mặt đường này phát ra tiếng linh đinh loảng xoảng, Thẩm Trường An nhịn không được có chút hoài nghi, chiếc xe này có chịu được cho đến khi đến nơi không, hay là chết máy ngay giữ đường?

"Ngu muội mê tín hại người a. "Đinh Dương đã quen với đường quốc lộ kiểu này, thân thể có ở trong xe lúc ẩn lúc hiện, mà mặt không đổi sắc, "Mấy năm trước, có thôn dân tin lời của mộ kẻ lùa đảo, uống nước không rõ lai lịch, kết quả có hai người bệnh thì không thấy hết mà người cũng không còn."

"Còn có một lão lừa đảo lưu manh, nói rằng trên trên người của một người phụ nữ có tà khí, liền bảo muốn giúp cho cô ta trừ tà, nhân cơ hội đó lừa sắc." Đinh Dương tức đến thở dài, " chỉ cần là người đều tham lam, rất khó để đuổi cùng giết tận những kẻ lừa đảo, chúng ta chỉ có thể giúp mọi người đề cao cảnh giác, tận lực giảm bớt tổn thất của mọi người."

"Mới hai ba giờ chiều, mà sao nhìn trời có vẻ âm u?" Đinh Dương lải nhải hơn nửa đoạn đường, bỗng dưng cảm thấy không thích hợp, ngẩng đầu nhìn không trung "Chờ một lát có khả năng mưa to."

Thẩm Trường An thăm dò nhìn, mặt trời bị một đám mây đen thật dày che khuất, cả bầu trời như muốn áp sát lại gần, đây là điềm báo của mưa to tầm tã. Cậu nhìn hai cái núi cao bên cạnh đường, bên cạnh đường đẩy đẩy kính trên cánh mũi " Gió lớn như thế này có khi nào có đá lở không?"

Vừa dứt lời gió lớn ầm ầm đáp xuống đập mạnh vào kính chắn gió đùng đùng, cũng tại thời điểm đó kéo theo mưa to tầm tã đổ xuống.

Đinh Dương không giám lái xe quả nhanh, cần gạt nước gạt liên tục trên kính chắn gió khiến hắn không thấy rõ đường, hắn nhịn không được mắng một câu thô tục:"MMẹ nó chứ trời nắng, khi nào dự báo thời tiết mới đoán trúng được một lần?"

"Cẩn thận." Thẩm Trường An giúp hắn đỡ tay lái, tránh thoát được một khối đá lớn giữa đường, cậu nghiêng đầu nhìn về phía Đinh Dương, nhẹ nhành thở ra, "Đoạn đường bên này cố chút nguy hiểm, chúng ta phải mau đi qua nơi này."

Nhìn khối đá lớn giữa đường, lòng Đinh Dương có chút run run, nếu xảy ra chuyện ở chổ này, trước không thôn sau không cửa hàng, xung quanh cũng không có người đi lại, hắn và Thẩm Trường An sẽ mắc kẹt ở nơi này.

"Đi về trước." Đinh Dương nhìn bầu trời đen nghìn nghịt "Đợi mưa tạnh chúng ta sẽ đi thôn Ngô."

"Anh nghỉ ngơi một chút trước đi, để tôi lái cho." Mắt nhìn đôi tay có chút run run của Đinh Dương, Thẩm Trường An kéo cửa xe đi ra ngoài, nước mưa đọng lại đầy đầu đầy cổ, áo sơ mi dán sát vào người.

Đinh Dương không dám giao xe cho Thẩm Trường An, nhưng bên ngoài mưa to gió lớn, tay hắn lại có chút run, cũng không thể nào lái xe trên con đường lầy lội như thế này.

Hắn cắn chặt răng nhường quyền điều khiển xe cho Thẩm Trường An.

"Yên tâm đi, Dương ca." Thẩm Trường An ngồi trên ghế điều khiển, gỡ mắt kính xoa xoa ở vạt áo, nhìn Đinh Dương cười "Kĩ thuật lái xe của tôi cũng không tệ lắm."

Đinh Dương muốn dặn dò vài câu, nhưng nhìn đến đôi mắt ngập tràn ý cười của cậu, lời nói lại nghẹn đi.

Cậu tự tin như vậy, chắc là....không thành vấn đề đi? Vài giây sau Đinh Dương hắn mới biết hắn vẫn còn quá non, kỹ thuật lái xe của Thẩm Trường An đúng là không có vân đề, mà là quá có vân đề.

"A..a..a..a...!"

"Trường An, cậu thanh tỉnh một chút đi, cậu đang lái taxi, chứ không phải phi cơ a....a....a....!"

Tuy rằng chiếc xe taxi thường xuyên bị mọi người chê cười, nhưng mà thực tế nó chính là một chiếc xe taxi tiện nghi cũ nát!

"Dương ca, ngươi không cần lo lắng, tin tưởng tôi, tuyệt đối không thành vấn đề." Thẩm Trường An đánh tay lái, xe taxi ở đường Bàn Sơn bỗng chốc đổi hướng, Đinh Dương cảm tưởng như hắn vừa bay lượn một vòng trên không trung.

Hắn tuyệt vọng nhìn Thẩm Trường An, trong một khắc hắn thấy mắt kính đặt trên sống mũi đó, lóe lên một thứ ánh sáng khiến người hoang mang.

Ầm vang!

Một khối đá rơi xuống, xe taxi dùng tốc độ không thể tin được tránh thoát khỏi công kích của khối đá " Thấy chưa, đã bảo không thành vấn đề mà."

Đinh Dương hai đùi run run, không biết nói gì.

Cầu xin cậu về sau không cần kêu tôi là ca, chỉ cần về sau cậu không nhận mình lái xe thần sầu, tôi nguyện ý gọi cậu là baba.

Không biết vì sao, Thẩm Trường An lái xe rất nhanh, nhưng Đinh Dương cảm thấy, bọn họ đi vòng vòng trên con đường quốc lộ trong núi, mà gió cũng không thấy nhỏ dần.

"Dương ca, hình như gió ngày càng lớn." Thẩm Trường An nhíu mày, "Nếu không nhanh hơn chút nữa?"

"Trường An, cậu có thấy con đường này.....dài một cách bất thường?" Đinh Dương run a run, gương mặt có chút trắng bệch.

"Có sao?" Thẩm Trường An nhíu mày "Có thể do anh muốn trở về quá, nên mới có loại ảo giác này." Cậu nói: "Anh yên tâm đi, khi đến đây em đã đem đường nhớ kĩ, không sai được đâu, nếu không được nữa thì chúng ta có chỉ dẫn trên điện thoại mà, nếu không anh ngũ trước một lát đi?"

Đinh Dươngg nhìn rừng cây đại thụ ngoài cửa xe, nội tâm gào thét: Không tôi không muốn ngủ, tôi ngủ không được.