Vì Khoa Học Phấn Đấu

Chương 2: Cọc Cây



"Sông lớn chảy về đông, trên trời là Bắc Đẩu!"

"Gặp chuyện không vui thì hát một bài...." Thẩm Trường An mở máy nghe nhạc trong xe, tâm tình cũng không tệ lắm, chỉ là giai điệu từ miệng cậu có chút biến dạng.

Hơi nước từ đường núi bốc lên tràn ngập xung quanh, thỉnh thoảnh có vài con chim hốt hoảng bay qua, làm đoạn đường trông cỏ vẻ vắng lặng vô cùng. Nghe tiếng hát đều đặn của Thẩm Trường An, Đinh Dương móc điện thoại ra nhìn, từ lúc hắn cùng Thẩm Trường An thay đổi vị trí đến giờ là nửa tiếng, nhưng hắn lại cảm thấy, bọn họ đã đi lòng vòng ở đây vài tiếng đồng hồ.

Sờ sờ ảnh chụp của vĩ nhân trên người mình, lòng hắn có chút kiên định, may mắn ảnh chụp của cấp trên hắn có tác dụng, mưa gió cũng không sợ.

Xe quay một đường cong, Đinh Dương nhìn thấy cách đó không xa có một nam nhân bị nước mưa xối ướt hết cả người vẫy tay với bọn họ, tựa hồ muốn bọn họ cho đi nhờ một đoạn. Rừng núi hoang vắng, gió lại lớn như thế, ở bên ngoài một mình rất nguy hiểm, Đinh Dương vội mở miệng nói: "Trường An phía trước có người muốn đi nhờ xe, chúng ta chở hắn đi một đoạn."

"Đâu?" Thẩm Trường An phanh xe lại, vũng nước bùn dưới bánh xe bị bắn xa vài mét.

Nhìn nam nhân vẫy tay bị bùn bắn đầy người, môi Đinh Dương run lên, vẫn là đừng chở, hắn sợ đối phương sau khi lên xe, sẽ đem Thẩm Trường An đánh chết.

"Dương ca, người ở đâu?" Thẩm Trường An nhìn bốn phía, không thấy người nào, tắt máy nghe nhạc nghi ngờ nhìn về phía Đinh Dương, "Có phải hay không anh nhìn lầm rồi?"

Đinh Dương chớp chớp mắt, cẩn thận nhìn lại nam nhân bên ven đường, thì ra không phải người, chỉ là một cái cọc cây, không biết bị người nhàm chán nào khoác thêm cái áo cũ nát, xa xa nhìn tưởng có người vẫy tay.

"Gió to quá, nhìn nhầm." Đinh Dương ngượng ngùng cười, lòng có chút bất an, "Chúng ta chạy nhanh đi, Quyên tỷ cùng mấy người kia còn đang chờ chúng ta về đó."

Thẩm Trường An nhìn đồng hồ, "Còn hơn 2 tiếng vẫn còn kịp."

Xe taxi tiếp tục di chuyển, có thể là thái độ của Thẩm Trường An tác động đến Đinh Dương, tâm lý sợ hãi của hắn cũng biến mất phân nửa, vì để trong xe không có không khí xấu hổ, hắn liền cùng Thẩm Trường An nói chuyện phiếm.

May mắn đối phương cũng không phải là một người trầm mặc ít nói, hai người nói chuyện phiếm bầu không khí thật hòa hợp, cho tới lúc sau, Đinh Dương nhìn mưa ngoài cửa kính, lo lắng nói: "Sắp đến ngày thu hoạch lúa rồi, nhưng trời mưa to thế này, không biết có liên quan đến kết quả thu hoạch của mọi người không."

"Gió mùa hè đến nhanh đi cụng nhanh, không cần lo lắng." Thẩm Trường An nhìn Đinh Dương, vị này tuổi không lớn, nhưng tâm khá tốt.

"Vậy là quá tốt rồi." Đinh Dương cười cười, "Tôi quê quán ở nông thôn, lúc còn nhỏ thấy nhiều lần gặt lúa sớm vào mùa hè, nên thấy thời tiết không tốt, liền thấy hơi lo lắng. Trường An cậu là người thành phố tới, đối với việc nông chắc không rõ lắm đi?"

Vị đồng nghiệp này lớn lên trắng trắng nộn nộn, nhìn kiểu nào cũng không thấy giống da trẻ con sống ở thôn quê.

"Khi còn nhỏ, từng sống ở nông thôn hai năm, cũng không tính là dốt đặc cán mai." Thẩm Trường An cười cười, "Trước khi tớ nơi này công tác, tôi nghe bạn bè nói, bên này có nhiều đồ ngon, thành phố Ngô Minh của chúng ta, có phải hay không cũng như vậy?"

Nghe được "Thành phố Ngô Minh của chúng ta." năm chữ, nội tâm của Đinh Dương bất giác đối với Thẩm Trường An thêm hai phần thiện cảm, lập tức nói: "Kia cũng không hẳn, bên ngoài nhắc tới mĩ thực của chúng ta, đa phần là lấy tỉnh lỵ làm ví dụ, trên thực tế tỉnh của chúng ta không khác với thành thị là bao, mỹ thực cũng rất nhiều, chẳng qua là ít người biết đến."

(Tỉnh lỵ là của một trực thuộc trung ương, tức là nơi các đóng trụ sở.)

"Gió lớn như vậy, nêu không đuổi kịp liên hoan tối nay, vậy quá đáng tiếc." Nghe Đinh Dương giới thiệu xong vài loại mỹ thực, Thẩm Trường An đạp chân ga, tốc độ nhanh hơn một chút.

Ai cũng khôn thể ngăn cản bước chân đến với mĩ thực của cậu!

"Gió...dường như nhỏ lại?" Sau khi tăng tốc độ xe không lâu, Đinh Dương phát hiện gió bên ngoài bỗng nhiên thu nhỏ, ngay cả hơi nước ảnh hưởng tầm mắt cũng ít dần.

"Xem ra chúng ta về kịp thay quần áo đi liên hoan." Thẩm Trường An tâm tình tốt, cười rộ lên, đôi mắt hơi cong, đẹp như là trăng non.

Xe từ khi đi ra khỏi đường quốc lộ, điện thoại mất đi tín hiệu, cũng bắt đầu chậm rãi khôi phục, xe không còn đi tuyến đường chính, điện thoại của Đinh Dương vang lên.

Mới nhấn nút nghe, giọng sắc nhọn của Cao Thục Quyên từ microphone truyền ra tới, không cần phải bật loa.

"Tiểu Đinh cậu cùng tiểu Thẩm đi đâu, mà điện thoại gọi không được?"

"Quyên tỷ, em....."

"Nghe nói đường đi thôn Ngọc Mễ bị lún, dễ xảy ra tai nạn, hai cậu về trước đi, khi nào thời tiết tốt thì trở lại!"

"Em...."

"Đứa nhỏ tiểu Thẩm kia mới đi làm, người lại văn nhã, cậu thân là tiền bối phải chiếu cố cậu ấy thật tốt."

(Thanh nhã, lịch sự.)

Thẩm Trường An nghe câu văn nhã, nghiêng đầu đối Đinh Dương cười cười, bộ dáng kia đúng thật là vừa văn nhã lại ngoan ngoãn. Đinh Dương im lặng nghe Cao Thục Quyên nhắc nhở, sau khi tắt điện thoại, Đinh Dương tâm tình phức tạp nhìn Thẩm Trường An, nếu hắn trở về nói với mọi người, vị đồng nghiệp mới nhã nhặn này đi xe taxi với tốc độ phi cơ,ai sẽ tin?

Đinh Dương sờ sờ chính mình mặt, lớn lên trắng nõn lại văn nhã, đúng là tiện nghi.

Thẩm Trường An lái xe đến tận nhà của mình đang ở, lấy một bộ quần áo chưa từng mặc qua đem cho Đinh Dương mượn để thay. Đinh Dương có chút ngượng ngùng, liền nói chờ trở về sẽ giặt sạch sẽ để trả lại.

"Dương ca, anh đừng khách khí." Thẩm Trường An đem trà gừng vừa pha cho Đinh Dương, "Nhà của tôi gần, tiện thể ghé qua đổi phương tiện một chút."

Đinh Dương vẫn là có chút ngượng ngùng, hắn nhìn xung quanh phòng ở của Thẩm Trường An, phòng ở thoạt nhìn như là nhà mẫu, có thể là do vừa dọn vào, cho nên không có chút hơi người nào.

Giá nhà ở thành phố Ngô Minh không cao, hầu hết gia đình đều thích mua nhà từ 90m 3 phòng trở lên, giống Thẩm Trường An ở căn nhà tầm 70m trái phải hai phòng, ở đây cũng không tính là đặc biệt giàu có.

Hắn không hỏi là nhà ở là thuê hay mua, bưng chén trà lên uống hai ngụm rồi nói: "Cách liên hoan còn một tiếng nữa, chúng ta nếu không thì ở đây một lát?"

"Được." Thẩm Trường An mở tivi lên, trong nhà còn chưa kết nối dịch vụ truyền hình, chỉ xem được truyền hình của địa phương, trên màn hình còn chấm chấm bông tuyết.

Đinh Dương nhìn TV xem xét vài lần, không nhịn đượcngồi ngay ngắn, hắn run rẩy ngón tay chỉ TV: "Trường An, cậu mau xem tin tức."

Đài truyền hình thành phố đang thông báo tin khẩn cấp tin tức, nói là đường quốc lộ đi thôn Ngọc Mễ sụp xuống, có một chiếc xe bị tai nạn ngoài ý muốn, tài xế không được cấp cứu kịp thời nên đã tử vong tử vong, mong rằng mọi người chú ý để không đi vào con đường này.

"May mắn chúng ta trở về kịp thời." Thẩm Trường An nhìn mắt TV, may mắn nói, "Nếu không khả năng cao sẽ bị chặn ở trên đường."

"Đoạn bị sụp, là đoạn mà chúng ta đã đi qua." Đinh Dương là người địa phương, đối với đoạn đường phụ cận lộ tuyến mười phần quen thuộc, cho nên chỉ cần liếc mắt một cái liền nhận ra đoạn đường bị sụp trong TV, bọn họ mới từ nơi này đi qua không lâu, "Thời điểm chúng ta vừa mới trở về, hầu như không có đoạn đường nào bị sụp xuống?"

Thẩm Trường An biểu tình phức tạp mà nhìn Đinh Dương: "Dương ca, chẳng lẽ anh còn muốn gặp được tình huống này?"

"Không phải, cậu không cảm thấy kỳ lạ sao?" Đinh Dương nói, "Thời điểm chúng ta về, cũng không gặp được những chiếc xe khác, nhưng đoạn đường này trên video, lại có xe cứu thương, có phải hay không là có chỗ nào không đúng?"

"Dương ca, công việc của chúng ta là tuyên truyền khoa học, không phải tuyên dương sự kiện kì quái." Thẩm Trường An bình tĩnh mà vỗ vỗ bờ vai của hắn, "Có lẽ xe cứu thương ở phụ cận trong thôn, chỉ là vừa lúc gặp tai nạn xe cộ, chúng ta trên đường trở về không thấy cũng bình thường. Sụp xuống chỉ là chuyện phát sinh ngẫu nhiên,cũng có thể là sau khi chúng ta rời đi. Không cần tự mình dọa mình, chỉ là một chuyện ngoài ý muốn mà thôi."

Một bàn tay đặt nhẹ lên vai, Đinh Dương bình tĩnh lại, là do hắn nghĩ nhiều, Trường An nói có đạo lý, hắn cũng rất an ổn ngồi ở đây, vì sao còn muốn tự mình dọa mình?

Uống xong ly trà gừng, Đinh Dương bụng có chút trướng, chạy tới WC phóng nước.

"Buổi chiều 3 giờ 8 phút, nhận được điện thoiaj yêu cầu viện trợ, chúng tôiliền chạy tới nơi xảy ra tai nạn, đáng tiếc người bị thương đã không chờ kịp nên đã tử vong......"

Thẩm Trường An mắt nhìn trên màn hình TV, màn hình đang chiếu tên họ của người tử vong, tuổi tác cùng dáng người đặc điểm, để gười nhà nạn nhân nhanh chóng tìm nhận di thể của người chết.

Cậu cầm lấy điều khiển tắt TV, quay đầu thấy Đinh Dương từ toilet đi ra, nhỏ giọng nói: "Người chết mới hơn ba mươi tuổi, người nhà chờ anh ta trở về, không biết có bao nhiêu khổ sở."

Đinh Dương thở dài: "Đời người chính là như vậy, cho nên bình thường nên yêu quý người trong nhà nhiều một chút, để không lưu lại tiếc nuối."

Thẩm Trường An cong khóe miệng: "Đi thôi, chúng ta đi tới chỗ tổ chức liên hoan."

"ok ok." Đinh Dương vội vàng gật đầu, từ khi nếm qua tài năng lái xe của Trường An, hắn không thể từ chối ý tốt của Trường An.

Chỗ ăn liên hoan mặt tiền cửa hàng không lớn, trang trí cũng bình thường, bên ngoài cửa hàng có hộp đèn quảng cáo đọng một lớp bụi,chữ in màu cũng đã phai trắng xóa, viết "22 tệ một người", giá cả đúng là thật sự tiện nghi.

Thời điểm Thẩm Trường An đến, những đồng nghiệp đã vây quanh bàn ngồi xuống, nhìn đến hai người bọn họ đang tới gần, Trần Phán Phán vẫy tay với bọn cậu, "Tiểu Dương Tử, Thẩm Trường An, bên này."

"Trường An, cậu ăn cay được không?" Ngồi gần cuối bên trong Đỗ Trọng Hải dùng giấy lau một ít dầu mỡ trên mặt bàn, "Lẩu cá lạnh, lẩu gà lạnh của quán này là tuyệt nhất."

"Có thể, nhưng không quá cay, nhưng miễn cưỡng thì không sao" Thẩm Trường An nhịn không được nhìn trán Đỗ Trọng Hải, phía trước trán bóng loáng, hiện tại có nhiều loại tóc giả, chỉ là tóc giả từ chính giữa tách rời, làm Đỗ chủ nhiệm nhìn có chút buồn cười.

"Vậy thì hơi cay đi, hơi cay." Đỗ Trọng Hải sờ sờ cái bụng bụ bẫm của chính mình, làm ra vẻ như rất nhượng bộ, đưa menu cho chủ quán, "Chủ quán, hôm nay cho một nồi hơi cay, làm cá tươi một tí."

"Yên tâm, cá được giết mỗ sạch sẽ tuyệt đối tại chỗ." Chủ quan mắt nhìn Thẩm Trường An, cười ha hả nói, "Đỗ chủ nhiệm, đây là nhân viên mới của các mọi người à?"

"Đúng vậy, đây là nhân viên mới của tổ chúng tôi Tiểu Thẩm." Đỗ Trọng Hải cười gật đầu.

"Nể mặt hôm nay có đồng nghiệp mới, tôi sẽ nhờ người tặng một phần bánh bí đỏ." Củ quán nhìn Thẩm Trường An gật gật đầu, rồi vội vàng vào sau bếp, bóng dáng uy phong lẫm liệt, như là tướng quân sắp liên chiến trường.

"Hắc hắc, hôm nay có khách hàng mới, chủ quán nhất định lại muốn đem kĩ năng bị ẩn dưới đáy hòm thể hiện." Trần Phán Phán xoa xoa tay, mặt đầy chờ mong.

Thẩm Trường An: "......"

Cho nên đồng nghiệp nhiệt tình mang cậu đi liên hoan, chỉ là coi trọng thân phận người mới của cậu?

"Cậu không cần buồn." Từ Trạch an ủi nói, "Chờ đồ ra chúng tôi có thể đem bong bóng cá nhường cho cậu ăn."

Thẩm Trường An: "......"

An ủi kiểu này, thì cũng như không.

Bất quá nồi lẩu cá lạnh được làm tốt, Thẩm Trường An vẫn là thay mặt mọi người làm trò, đem bong bóng cá gắp vào chén của chính mình. Cho dù bị cay đến nước mắt tràn bờ đê, cậu cũng liều mạng ăn không ít.

Làm một nhân viên mới bị "Lợi dụng",cậu nhất định phải ăn để lấy lại vốn.

Thời điểm tính tiền, chủ quán cười tủm tỉm hỏi Thẩm Trường An: "Nhóc con,hương vị cá nhà ta thế nào?"

"Ăn rất ngon." Thẩm Trường An cay đến đầu lưỡi sắp mất đi cảm giác.

"Đó lầ điều đương nhiên, cửa hàng của tôi đã mở được mười mấy năm." Chủ quán cao hứng, còn bớt đi cho bọn 2 hào tiền lẻ.

Đỗ Trọng Hải cùng Cao Thục Quyên ở gần đây, cơm nước xong hai người liền trở về nhà,thừa lại bốn người trẻ tuổi tiếp tục lên đường.

"Thật no a." Trần Phán Phán xoa bụng, "Về sau tôi kết hôn, nhất định phải tìm nam nhân biết náu ăn ngon."

"Cho nên, cô hiện tại có bạn trai sao?" Từ Trạch mặt không biểu tình hỏi.

Trần Phán Phán: "......"

"Tiểu cô nương nào muốn lấy chồng a, các anh trai đây có thể hỗ trợ, nào, đi cùng các anh trai đi." Mấy tên lưu manh uống đến say khướt từ đầu đường đi tới, trên cổ dây chuyền vàng cực lớn, ở dưới ánh đèn đường rực rỡ lấp lánh.

Từ Trạch cùng Đinh Dương chạy nhanh che ở trước người Trần Phán Phán, nhíu mày nhìn về phía mấy tên côn đồ tóc đủ mọi màu sắc, Đinh Dương nói, "Anh em, đây đang là ở trên đường cái, lễ phép một chút."

"Trên đường cái thì làm sao?" Một tên lưu manh mặc áo sơmi bông đẩy Đinh Dương một cái, Đinh Dương không đứng vững, đụng vào bên cạnh Thẩm Trường An.

Lạch cạch một tiếng, mắt kính Thẩm Trường An rơi trên đất, mặt kính vỡ một mảnh.

Sờ sờ mũi trống không, Thẩm Trường An ngẩng đầu nhìn về phía đám lưu manh: "Không ai nói cho bọn mày, tập trung ở nơi công cộng cưỡng chế dâm loạn phụ nữ hoặc là vũ nhục phụ nữ, sẽ bị phán xử 5 năm trở lên tù có thời hạn?"

"Ha ha ha, ai nha, chúng ta sợ quá a." Đám lưu manh cười vang, có một người thậm chí tiến lên ưỡn ưỡn ngực, "Tôi chính là đùa giỡn thôi, chỉ đùa giỡn, có bản lĩnh cậu tới đanh tôi a."

Loại nam nhân tao nhã lịch sự này, xưa nay đều là miệng lợi hại, vừa nói muốn động thủ, so với ai khác đều lo sợ.

。。。。。。。。