Vì Sao Sa

Chương 3



Biên tập: Mộ

***

Những ngày đau đớn luôn trôi qua một cách nhanh chóng, còn những ngày trôi qua thật chậm là những đêm dài mất ngủ vì bị hành hạ bởi ký ức, và chờ đợi những đau đớn cứ dồn dập kéo đến vào buổi sáng hôm sau.

Bước sang tháng mười hai, thời tiết càng ngày càng lạnh.

Hôm đó, tôi cầm cốc sữa đậu nành, đứng đợi ở trạm xe buýt. Bởi vì lạnh nên mọi người di chuyển rất chậm, tôi men theo đám đông để lên xe.

Mấy hôm nay, bọn họ đang bận chuẩn bị cho bữa tiệc đầu năm nên không có thời gian làm phiền tôi. Điều này khiến tôi thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng tôi cũng có một khoảng thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi nhưng vô cùng quý giá.

“Thư Giai? Thư Giai!”

Khi tôi ngẩng đầu lên và tập trung tầm mắt, những gì tôi nhìn thấy là Trịnh Kinh đang bị che kín bởi chiếc khăn quàng cổ. Anh nhìn tôi với đôi mắt long lanh và mái tóc ướt đẫm mồ hôi.

“Haha, có ngạc nhiên không? Em không ngờ anh ở đây chứ gì.” Trịnh Kinh rối rít kéo chiếc khăn quàng cổ xuống và tự hào nói với tôi.

Tôi gật đầu, nhưng não tôi vẫn trống rỗng.

“Em bị ngốc đấy à?” Trịnh Kinh vỗ vai mạnh vào vai tôi khiến tôi phải hét lên.

Anh cuống quýt rụt tay về, thấy tôi xoa bả vai, anh lập tức đen mặt.

Trịnh Kinh gỡ tay tôi ra và hỏi: “Em sao thế?”

Tôi cúi đầu không trả lời. Hôm nay anh đi đôi giày đẹp lắm.

Trịnh Kinh không hỏi gì nữa, chỉ sờ mu bàn tay lạnh cóng của tôi, rồi thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn tôi và thở dài.

Lúc đến trạm, tôi rút tay về.

“Bé sư tử, em đừng giấu anh.” Trịnh Kinh túm lấy quai cặp của tôi, giữa tiếng ồn ào của xe buýt, tôi chỉ nghe thấy giọng anh ấy.

Ngay lập tức, tôi thấy mũi mình cay cay còn tầm nhìn thì bị mờ vì nước mắt.

Đã bao lâu rồi anh không gọi tôi là bé sư tử.

Tôi cứ tưởng anh quên mất rồi.

“Lần sau anh sẽ lái xe máy đưa em đi.” Anh lại nói.

Tôi chật vật bước xuống xe, anh cũng xuống theo.

Tôi cắm đầu đi về phía trước, không dám quay lại nhìn anh. Tôi sợ chỉ cần mình nhìn thấy ánh mắt của anh, tôi sẽ nói hết những tổn thương mà tôi phải chịu đựng trong thời gian qua.

Đến tận khi vào lớp tôi vẫn còn thấy khó chịu.

Tôi không phải siêu nhân, tôi chỉ không thích nói nhiều, cái gì cũng giữ trong lòng. Thực ra, tôi suýt chút nữa đã bị đánh gục, nhưng tôi không muốn kéo anh xuống nước.

Vì bé sư tử trốn khỏi rừng rà nên mới rớt xuống đáy vực sâu, vậy nên tôi không thể mong đợi điều gì tốt đẹp hơn nữa, cứ như vậy thôi cũng được rồi.

Ngày tháng trôi qua thật nhanh.

Đã lâu lắm rồi tôi đã chưa gặp Trịnh Kinh. Những hành vi đánh đập và hành hạ của họ dường như cũng xa vời với tôi.

Chỉ có nỗi cô đơn vẫn luôn đồng hành và thậm chí còn tăng lên gấp bội.

Cứ như thế, tôi bị cả lớp cô lập. Nó buồn tẻ đến nỗi tôi không biết nó bắt đầu từ khi nào.

Thậm chí ngay cả đại biểu môn cũng không thèm thu bài tập của tôi nữa, họ coi tôi như người vô hình.

Nhưng tôi lại thấy vô cùng thoải mái, thật tốt biết bao khi không phải tham gia vào mấy cuộc trò chuyện xã giao nhàm chán đó.

Kể từ lúc ấy, vì để tránh mặt Trịnh Kinh nên tôi rất ít khi đến cửa hàng tiện lợi để mua đồ.

Có lẽ vì anh khiến tôi nhớ về một tuổi thơ không mấy tốt đẹp, nên tôi đành nghĩ rằng nếu chúng tôi không gặp nhau thì tất cả mọi chuyện sẽ không tồn tại.

Tôi nằm trên giường tìm các video dạy học trên điện thoại. Lúc ở trường tôi không thể tập trung được, tôi chỉ cảm thấy vô cùng áo lực, mồ hôi chảy ròng ròng, xung quanh là cả đàn quái vật như hổ rình mồi nên lúc nào tôi cũng phải duy trì cảnh giác. Điều đó khiến tôi mệt đến nỗi không thể đọc sách giáo khoa.

Tôi không muốn từ bỏ việc học, vì tôi biết rõ chỉ có thi đại học thì tôi mới thoát khỏi cái địa ngục này.

Họ có thể che khuất ánh sáng của tôi nhưng tôi không thể mò mẫm trong bóng tối mãi được.

Sau khi xem hết các video, tôi nằm trên giường để sắp xếp những dòng suy nghĩ của mình.

Mất ngủ khiến các dây thần kinh của tôi hoạt động rất mạnh, nếu tôi không viết ra thì những dòng cảm xúc tồi tệ đó sẽ lại đến với tôi.

Chuông báo tin nhắn của điện thoại vang lên nhưng phải đến mười phút sau tôi mới thoát khỏi trạng thái bay bổng ở chốn thần tiên và nhấc máy lên xem.

159xxxxxxxx: Em ngủ chưa?

Một dãy số lạ, không có ghi chú gì cả, tôi khựng lại một chút, chuẩn bị trả lời thì thông báo khác lại nhảy ra.

159xxxxxxxx: Bà xã anh vừa ngủ, gặp nhau ở công viên của chung cư, mau lên!

Từ đầu tôi đã đoán được anh là ai rồi, rốt cuộc cũng làm gì còn ai nhắn tin cho tôi lúc 23h50 cơ chứ.

Chỉ là tôi đã đánh giá thấp trình độ không biết xấu hổ của anh, tôi cũng không biết tại sao anh lại có số của tôi, chắc là hỏi xin từ mẹ.

Tôi mặc chiếc áo len thật dày, cầm theo ô và điện thoại xuống nhà.

Dự báo thời tiết bảo rằng hôm nay sẽ có tuyết rơi.

Đèn đường của chung cư đã cũ lắm rồi, công viên thì im ắng lạ thường, tôi bật màn hình điện thoại để chiếu sáng con đường phía trước.

“Trịnh Kinh, anh đang ở đâu thế?” Tôi gọi một cách yếu ớt và dậm chân dưới cây thông Noel.

Tôi chợt nhận ra hôm nay là ngày 24, họ vẫn dựng một cây thông Noel trong công viên như năm ngoái, nhưng lũ trẻ đã lấy hết những chiếc đèn màu be bé treo trên cây, chỉ để lại vài dải ruy băng đáng thương đang bay phấp phới trong gió lạnh.

Tôi đứng đó nhìn một lúc.

23 giờ 59 phút, Trịnh Kinh vẫn chưa đến.

Tôi đang lưỡng lự không biết có nên về hay không thì một bóng người hiện ra trước mắt tôi, Trịnh Kinh mặc một chiếc áo khoác dài màu đen, không kéo khóa, anh vừa cười lắc chiếc điện thoại đang hiển thị thời gian: 00:00.

Không biết Trịnh Kinh móc đâu ra một chiếc khăn quàng cổ màu đỏ, quấn quanh cổ tôi, tôi chỉ có thể mở to mắt nhìn anh.

Chắc anh thấy tôi ngước lên hơi mệt mỏi, bèn vươn tay luồn qua nách và nhấc bổng tôi lên bậc thềm.

“Sao em gầy thế?” Anh sờ chiếc mũi đỏ lên vì lạnh và nhìn thẳng vào mắt tôi.

Mặt đỏ quá. May mắn thay chiếc khăn đã che hết rồi. Tôi quay mặt đi để không nhìn vào mắt anh.

“Khụ” Trịnh Tinh hắng giọng, cố ý hạ thấp giọng và nói: “Xin chào, Thư Gia, anh là sứ giả do ông già Noel phái tới, ngài ấy nhờ anh nói cho em biết, em không thể trốn Trịnh Kinh được đâu, nếu em cứ trốn anh ấy thì tai hoạ sẽ ập đến với em.”

Tôi nhìn anh nói những điều vô nghĩa một cách nghiêm túc, không hiểu sao lại bật cười.

“Ê, cuối cùng em cũng cười rồi.” Trịnh Kinh cũng cười theo.

“Thư Gia, giáng sinh vui vẻ!”

Anh để hai tay lên miệng, tạo thành hình cái loa và hét lớn.

Tôi bịt tai lại và mỉm cười.

Đúng là đồ ngốc, ở gần như thế sao phải gào lên cơ chứ.

“Trịnh Kinh, giáng sinh vui vẻ.”

“Nhìn kìa, Thư Giai! Tuyết rơi rồi!”

Những lời chúc phúc của tôi bị át đi bởi tiếng kêu đầy phấn khích của anh ấy.

Quả nhiên là có tuyết rơi, mặc dù không lớn lắm nhưng lại xen lẫn với mưa, khi rơi vào người chẳng mấy chốc đã tan thành nước, nhưng anh vẫn quơ tay múa chân vì vui vẻ.

Tôi mở ô rồi bước tới chỗ anh: “Anh đừng hét nữa, cả tòa nhà sẽ bị anh đánh thức đấy.”

Trịnh Kinh túm lấy ô của tôi rồi ném xuống đất: “Tuyết đẹp như thế, sao phải che ô? Cứ thế đi bộ về thôi.”

Vì không muốn tôi nhặt ô lên, Trịnh Kinh nắm lấy hai tay của tôi và nhét chúng vào túi áo của anh ấy.

Có đôi khi Trịnh Kinh thực sự rất bướng bỉnh, chẳng hạn lúc này, anh cứ như một đứa trẻ nhất quyết không chịu che ô.

Tôi nghe anh lải nhải suốt cả quãng đường nhưng tôi cảm thấy cứ như thế này cũng rất tốt.

“Thư Gia, sau đêm nay là lễ giáng sinh rồi. Em đừng buồn nữa.”

Sau khi về đến nhà, tôi vừa cởi đôi giày đã ngấm nước thì nhận được tin nhắn của Trịnh Kinh.

Khi cởi áo khoác, tôi thấy trong túi có một chiếc tất Giáng sinh, trong đó có một cái móc khoá hình sư tử đáng yêu.

Tôi chưa kịp xúc động thì những cuộc gọi nối tiếp nhau như đòi mạng của Trịnh Kinh đã ập đến.

Tôi nhanh chóng nhấn vào.

“Này này này? Thư Gia, em mở tất chưa?” Trịnh Kinh đang thở hổn hển, tôi có thể tưởng tượng ra anh đang đổ mồ hôi nhễ nhại.

Tôi cười nhẹ: “À, tất gì cơ? Em không nhìn thấy.”

Tôi cố tình trêu anh ấy.

“Hả? Không thể nào! Chắc chắn anh đã bỏ vào túi của em rồi cơ mà… Em lật cả hai túi áo khoác ra đi…”

Tôi thấy anh sốt ruột đến nỗi suýt thì khóc bèn bật cười ngắt lời anh: “Đùa thôi, em thấy rồi. Một… bé sư tử.”

“Ừ ừ ừ! Dễ thương nhỉ, làm cho em đấy.”

Tôi nghe thấy tiếng gió qua điện thoại.

“Anh vẫn ở bên ngoài à?”

“Chà, Thư Gia, em nhìn ra ngoài cửa sổ đi.”

Tôi chưa kịp xỏ dép, chạy thẳng một mạch ra ban công phòng khách và nhìn xuống.

Một lớp tuyết mỏng phủ dưới nền đường, Trịnh Kinh đứng giữa màn tuyết trắng, dùng chân vẽ một gương mặt cười rõ to.

“Hãy vui lên nhé.”

Anh nói với tôi bằng khẩu hình.

Đôi mắt của tôi lập tức đỏ hoe.

Dưới nền tuyết trắng, nụ cười ngốc nghếch của anh lướt qua trái tim tôi như một chiếc lông vũ.

Tôi chợt nhớ đến một câu nói “Giữa ánh trăng và tuyết trắng, anh là thứ sắc màu lộng lẫy nhất”.

“Cảm ơn anh, Trịnh Kinh.” Tôi nói.

— Trịnh Kinh, anh cũng phải hạnh phúc nhé —

Bạn của anh – Bé sư tử



Chẳng mấy chốc đã đến tết nguyên đán, cũng giống như mọi năm, mỗi lớp sẽ tự tổ chức hoạt động cho mình.

Hôm đó là thứ năm, sau giờ ra chơi tất cả mọi người đều rất vui vẻ.

Không khí trong lớp cũng ấm áp và dễ chịu hơn, các bạn nam thì treo bóng bay và bật nhạc còn các bạn nữ thì cắn hạt dưa và buôn chuyện.

Tôi ngồi im một góc, cầm quyển sách mà tôi với Trịnh Kinh mượn ở thư viện hôm thứ bảy, tôi đọc gần một tuần vẫn chưa xong, anh còn nhắn tin chê tôi đọc chậm.

Lúc đó, tôi chợt nhận ra mình không chỉ đọc chậm mà gần đây tôi làm cái gì cũng rất chậm.

Có lẽ vì trái tim mệt mỏi, nên tôi phản ứng chậm hơn nhiều.

“Này, Thư Gia, sao mày lại ngẩn người ra thế?” Từ Sư Thi ngồi trên bàn của Đặng Văn Tâm, nhổ vỏ hạt dưa lên người tôi.

Mấy giây sau tôi mới giật mình và ngẩng đầu lên nhìn cô ấy.

“Ơ kìa lại đần ra rồi.” Hình như Từ Sư Thi rất bất mãn với sự chậm chạp của tôi, cô ta đung đưa chân, giẫm lên hộp bút của tôi.

Tôi nhìn logo đẹp mắt trên đôi giày của cô ấy và mím môi.

Từ Sư Thi thấy tôi như thế càng cười như được mùa: “Ha ha ha, chúng mày xem kìa Thư Gia bị choáng thật rồi, ánh mắt của nó y chang mấy kẻ đần độn.”

“Ha ha ha thật à?”

“Xem kìa, chửi nó mà nó cũng không phản ứng.”

Một số người vây lại để cười đùa, họ nhìn tôi như đang xem con khỉ trong vườn bách thú.

Tôi vẫn mím môi lặng lẽ nhìn cái logo trên đôi giày của cô ấy, nó vừa đẹp lại vừa lấp lánh.

“Các cậu quá đáng rồi đấy…”

Một giọng nói nhỏ bé vang lên bên tai.

Mọi thứ như bị nhấn nút tạm dừng, nụ cười vẫn treo trên mặt Từ Sư Thi nhưng nó dần biến thành cười lạnh, cô ta thản nhiên cầm chai nước ném từ tay trái sang tay phải.

Tôi quan sát hình parabol được vẽ bởi chai nước và tự hỏi khi nó dừng lại thì có thể tạo ra vấn đề gì.

Đột nhiên Từ Sư Thi không cười nữa, cô ta không hề báo trước, ném thẳng chai nước vào người Trương Hân đang đứng sau lưng tôi. Sau đó, cô ta nhảy khỏi bàn, dùng tay trái đè vai tôi xuống còn tay phải thì tóm lấy cổ áo của Trương Hân.

Thẩm Thanh cũng đến, vỗ lên mặt cô ấy và mỉm cười bảo:

“Trương Hân? Suýt chút nữa thì tao quên mày rồi. Mới sống yên ổn được vài ngày đã muốn lật mình thành quỷ à? Tao quá đáng thế nào? Thế này hả?”

“Chát”

“Chát”

Cô ta tát Trương Hân hai cái liên tiếp.

Nhưng không ai dám lên tiếng.

Từ Sư Thi xoay đầu tôi lại, buộc tôi phải đối mặt với Trương Hân.

Tôi nhìn gò má sưng vù của cô ấy, trái tim như thắt lại trong giây lát.

Cô ấy nhìn tôi với ánh mắt hoang mang và sợ hãi.

Tại sao mình vẫn bị đánh?

Dường như cô ấy muốn nói với tôi thông qua ánh mắt đó.

Đứa trẻ ngốc nghếch này, ma quỷ luôn lượn lờ xung quanh chúng ta. Họ chỉ tạm thời buông tha cho bạn nhưng đừng bao giờ mong đợi bất cứ điều gì từ họ.

Tất cả những gì bạn thấy đều là sự ảo tưởng do bạn tự lừa mình dối người mà ra.

“Mày vẫn muốn giúp nó?” Đặng Văn Tâm chế nhạo: “Vậy thì cho tao xem mày định giúp nó thế nào.”

Cô ta vặn nắp chai nước, ném nó vào tay Trương Hân rồi khoanh tay trước ngực, và chỉ điểm cho cô ấy: “Mau lên, giúp nó tỉnh táo lại.”

Tôi nhìn dáng vẻ của Đặng Văn Tâm, tôi biết ma quỷ đã lộ móng vuốt rồi.

Trương Hân cúi đầu, bàn tay đang cầm chai nước trắng bệch không còn giọt máu.

“Sao thế? Mày không muốn giúp nữa à? Hay mày muốn ly nước đấy dội lên người mày?” Thẩm Thanh đẩy cô ấy lên phía trước.

Trương Hân tiến lên một bước, vươn tay đổ nước lên đầu tôi.

Tôi cố gắng hết sức để trốn sang một bên, nhưng Trương Hân nhìn thấy điều đó, cô ấy đột nhiên mở to đôi mắt như thể nhìn thấu mọi hành động của tôi và điên cuồng dội nước xuống.

“Làm tốt lắm.” Họ cười thỏa mãn.

Nhìn khuôn mặt giàn giụa nước mắt của Trương Hân, tôi bỗng cảm thấy lạnh cả người.