Vì Sao Sa

Chương 4



Biên tập: Mộ

***

Mùa đông sắp qua và mùa xuân lại đến.

Tết này Trịnh Kinh phải về quê ngoại, mặc dù chúng tôi không thể gặp nhau nhưng anh vẫn thường xuyên nhắn tin cho tôi, cứ cách một tiếng anh ấy lại gửi từ năm đến sáu tin nhắn, còn tôi thỉnh thoảng mới đáp lại vài câu.

Vào đêm giao thừa, Trịnh Kinh khăng khăng thêm tôi vào wechat, tên của anh ấy là chữ Z viết hoa còn của tôi là chữ S, không hiểu sao lại hợp nhau đến thế.

Trịnh Kinh gửi cho tôi rất nhiều video, hầu hết là video anh đốt pháo và vẽ hổ đen lên giày.

Khi nghe thấy tiếng cười sảng khoái của anh, tôi cũng không cầm lòng được mà cười theo.

Anh thực sự hạnh phúc lắm nhỉ.

Z: Thư Giai, anh muốn nhìn em một lát.

S: Để làm gì, em có phẫu thuật thẩm mỹ đâu, vẫn vậy mà.

“Z mời bạn tham gia cuộc gọi video”

Tôi cạn lời, liếc mắt một chút rồi hằn học chấp nhận, cái người này vẫn bá đạo như thế.

Gương mặt đỏ bừng vì lạnh của Trịnh Kinh hiện lên màn hình, tôi trêu anh, bảo anh giống con khỉ.

Trịnh Kinh xoa mũi, sau đó mỉm cười: “Thư Giai, em đang ở một mình hả?”

“À?” Tôi ngẩn người một tí: “Không, mẹ em đang nấu sủi cảo trong bếp.”

“Thế thì còn gì bằng!” Anh cười híp mắt: “Ăn tết thì phải ăn sủi cảo chứ. Hôm nay anh cũng ăn, cắn phải mấy đồng xu lận. Em nói xem có phải ông trời đang ám chỉ năm sau anh sẽ phát tài không?”

Tiếng cười của anh khiến tôi vô cùng thoải mái: “Đúng vậy, năm sau anh sẽ thành đại gia đấy.”

“Ha ha.” Trịnh Kinh lấy một nắm nho khô, đi từ phòng khách sang phòng ngủ. Sau đó anh nằm lỳ trên giường, tựa cằm lên gối, đôi mắt ngấn nước trông có vẻ hơi buồn ngủ.

“Em cúp máy nhé, trông anh buồn ngủ thế cơ mà.” Tôi đặt điện thoại lên giá đỡ, thuận tay lấy một tờ đề: “Không nói nữa, em phải làm bài tập.”

“Anh nhìn em làm.” Anh lập tức mở to đôi mắt nhưng vẫn còn giọng điệu ngái ngủ: “Đâu có làm phiền em…”

Tôi nhìn anh một cách đầy bất lực, cuối cùng tôi vẫn chịu thua, mặc kệ anh và cầm bút lên giải đề.

Khi tôi làm xong một đề toán, vặn eo một cái, tiện thể liếc qua màn hình di động.

Trịnh Kinh vẫn đang chống cằm nhìn tôi, không còn dáng vẻ buồn ngủ như trước nữa. Nhưng anh cũng đổi vị trí rồi, tôi không biết đấy là đâu, bởi vì xung quanh không có gì cả.

Thấy tôi nhìn sang, Trịnh Kinh lập tức bày ra bộ mặt tươi tắn và nghiêm túc nói với tôi: “Thư Giai, em biết không, bây giờ anh cảm thấy em thực sự đang sống chứ không phải một cái ao rỗng tếch nữa.”

“Lúc mới tìm được em, anh tưởng em không có linh hồn, bất cứ lúc nào cũng có thể biến mất.”

Tôi nghe thấy tiếng gió thổi, có lẽ anh đang ở bên ngoài. Trời tối như vậy nhưng tôi vẫn có thể nhìn rõ đôi mắt sáng ngời của anh ấy.

Đúng vậy nhỉ, bây giờ tôi tràn ngập hy vọng.

Tôi mỉm cười và kể anh nghe tôi sắp thi cấp ba rồi, tôi sẽ cố gắng thi thật tốt, sau đó mãi mãi rời khỏi đây.

Anh bảo Thư Giai, em chắc chắn sẽ làm được nhưng đừng đi xa quá, anh không đuổi kịp em được đâu.

Tôi vùi đầu vào cổ áo rồi cười tủm tỉm. Anh đột nhiên nhảy dựng lên.

“Thư Giai, sao em không đeo khăn quàng anh tặng!” Anh càm ràm: “Anh đan lâu lắm đấy…”

Tôi không biết nên trả lời thế nào, tôi chợt nhận ra có rất nhiều thứ đang dần dần thay đổi nhưng tôi không kịp chuẩn bị.

“Thư Giai, ăn cơm thôi!”

Giọng của mẹ vọng vào từ phòng khách, tôi nhanh tay kết thúc cuộc gọi, nhìn lịch sử cuộc trò chuyện dài hơn hai tiếng đồng hồ, tôi im lặng rồi tắt máy.

Nếu như tất cả mọi thứ không kết thúc thì mùa xuân sẽ không đến. Thế nên Trịnh Kinh, xin anh chờ em một lát, chờ mùa xuân tới cũng như chờ em.

Mẹ đẩy bát về phía tôi sau đó lại tiếp tục soi gương để kẻ lông mày.

Tôi ngồi vào chỗ, lặng lẽ ăn sủi cảo.

“Sắp thi cấp ba rồi, học hành cho cẩn thận một tí.” Bà ấy không thèm nhìn tôi một lần.

“Dạ.” Tôi ủ rũ gật đầu.“Mấy hôm nay không có khách ạ?”

“Ừ, tết mà, họ cũng phải nghỉ ngơi chứ.” Bà ấy kẻ lông mày xong thì dang hai tay dựa vào ghế.

Bà ấy thực sự rất đẹp, vóc dáng mảnh khảnh, gương mặt sắc nét, giống những tiểu thư Hồng Kông của thập niên tám mươi.

Tôi chỉ bằng một nửa của bà ấy. Khi hai chúng tôi đi trên phố, chẳng mấy ai nghĩ chúng tôi mẹ con, bởi vì tôi có vẻ ngoài khá bình thường, may thay chúng tôi chưa bao giờ cùng nhau ra ngoài.

Bà ấy ngáp một cái rồi dặn dò tôi: “Ăn xong thì tự rửa bát đi.” Sau đó lê dôi dép về phòng ngủ.

“Lạch cạnh.”

Cánh cửa khép lại.

Căn nhà lại rơi vào yên tĩnh.

Tôi nhìn căn nhà trống rỗng, ăn cái sủi cảo cuối cùng, đó là nhân rau hẹ, thậm chí tôi ăn phải mấy sợi tóc dài.

Không có tiền xu.

Trịnh Kinh, chúng ta không giống nhau.

Bà ấy chỉ muốn chắc chắn rằng em vẫn còn sống và không gây phiền phức cho mình mà thôi.

Thậm chí mỗi năm bà ấy chỉ làm sủi cảo một lần.

Nhưng không bao giờ có tiền xu.

Tôi dọn dẹp xong xuôi mới quay về phòng kiểm tra điện thoại. Lúc đầu tôi đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng đón nhận hàng trăm tin nhắn nhưng không ngờ trong khung chat chỉ có mỗi một tin được gửi từ Z vào lúc 00 giờ 00 phút:

“Thư Giai, chúc mừng năm mới.”

Tôi không trả lời, tôi biết kể cả không có những lời chúc phúc khách sáo như vậy thì Trịnh Kinh vẫn vui vẻ nhưng tôi mong anh có thể hạnh phúc mỗi ngày, kể cả không phải năm mới. Tôi muốn anh thay tôi tận hưởng cả niềm hạnh phúc của tôi.



Tôi dành toàn bộ kỳ nghỉ để giải đề.

Thức dậy lúc bốn giờ sáng và đi ngủ lúc mười giờ khuya.

Cuối cùng tôi cũng có một giấc ngủ say ngắn ngủi, tạm thời từ biệt chứng mất ngủ ngày xưa.

Mặc dù tôi thừa biết, khi kỳ nghỉ này kết thúc tôi sẽ lại giẫm vào vết xe đổ trước đó nhưng không sao cả, tôi chỉ cần chuẩn bị mọi thứ thật tốt trong khoảng thời gian có hạn này là được.

Những ngày đó thực sự rất đáng nhớ, tôi gần như đã cố gắng hết mình để học tập.

Những lúc muốn từ bỏ, tôi sẽ nhớ đến gương mặt của Trương Hân, nhớ đến sự tàn bạo mà họ đã làm với tôi, sau đó tôi lại lao đầu vào học như điên.

Tôi muốn thoát khỏi vũng bùn này, thậm chí bây giờ tôi có thể ngửi thấy mùi hương sạch sẽ trong không khí.

Thế nhưng cuối cùng, niềm tin mà tôi tích lũy bấy lâu lại sụp đổ.

Kỳ thi đầu tiên khi khai trường, tôi làm hết các bài thi một cách vô cùng tự tin.

Tất nhiên kết quả cũng rất tốt, tôi cũng chẳng ngạc nhiên khi thấy tên của mình lọt vào top mười của bảng vinh danh, bởi vì đó là những gì tôi nên có, tôi học ngày học đêm suốt kỳ nghỉ, tất cả cũng chỉ vì khoảnh khắc này mà thôi.

“Ghê! Chẳng phải là con ngựa tốt của chúng ta đây sao” Thẩm Thanh lại nói bằng giọng điệu quái gở đó.

Ba người họ vẫn chơi chung với nhau, cứ như cặp sinh ba cùng trứng vậy đó.

“Thư Giai, không ngờ mày học lén mà càng ngày càng giỏi ấy nhỉ.” Đặng Văn Tâm che miệng cười.

Tôi thầm nghĩ, cô ấy càng ngày càng xấu tính.

Tôi nói một câu mà không tỏ vẻ gì cả: “Đặng Văn Tâm, cậu ghen tị với tôi.”

“Hở? Ha Ha, đúng là buồn cười, tao ghen tị với mày á?” Đặng Văn Tâm đẩy tôi một cái khiến lưng của tôi đập lên bảnh vinh danh, một tiếng “Bang” giòn giã phát ra từ bảng thông báo làm bằng sắt.

“Cứ đợi đến lúc thi cấp ba thì các cậu sẽ thấy.” Tôi mím môi, đi vòng qua họ mà không thèm ngoái đầu lại.

Bọn họ cũng không đuổi theo, có lẽ vẫn đang tiêu hóa lời khích tướng của tôi.

Khi một người ghét bạn đến đỉnh điểm thì sự ưu tú của bạn sẽ trở thành nguồn gốc cho sự ghen tị của họ, và điều đó chỉ mang lại sự sụp đổ không thể cứu vãn.

Đáng tiếc lúc ấy tôi vẫn chưa nhận ra điều đó nên đã rơi xuống vũng bùn lúc nào không hay.

Sang tháng tư, kỳ thi cấp ba lại gần hơn một chút.

Càng ngày tôi càng lo lắng, không phải sợ mình thi trượt mà là sợ thời gian.

Chậm quá, chậm đến nỗi họ có thể ra tay với tôi bất cứ lúc nào.

Sau khi tan học, Từ Sư Thi túm quai cặp của tôi rồi lôi tôi đến nhà vệ sinh nữ.

Cô ta trở tay khóa cửa lại, sau đó đẩy tôi đến trước mặt bọn họ.

Thẩm Thanh giơ điện thoại lên quay phim, hướng ống kính về phía tôi và cười híp mắt: “Thư Giai, chào mọi người đi nào.”

Đặng Văn Tâm châm điếu thuốc, hít một hơi thật sâu rồi ngửa cổ lên và thở ra một cách đầy sảng khoái.

Cô ấy phun hết khói thuốc lên mặt tôi, tôi ho mãi cũng không ngừng.

Bọn họ lại nhìn tôi rồi bật cười.

“Gần đây mày thể hiện tốt lắm nhỉ, cô bé ngoan?” Đặng Văn Tâm dí đầu lọc gần cháy hết lên cánh tay trần trụi của tôi.

Tôi nhìn làn da ửng đỏ của mình và hối hận tại sao sáng nay mình lại mặc đồng phục mùa hè.

Tôi bình tĩnh nhìn cô ấy.

“ĐMM.”

Cô ấy đột nhiên nổi điên lên, đá một cái vào bụng tôi, tôi lảo đảo lùi về sau vài bước, cô ấy lại túm tóc tôi rồi ném tôi vào góc tường.

“Mày tưởng mày giỏi lắm hả? ĐCMM đừng có nhìn bà mày bằng ánh mắt đấy.” Đặng Văn Tâm nhổ nước bọt lên người tôi.

Tôi nhìn cô ấy thốt lên những lời xa lạ, bỗng nhiên cười khổ: “Đặng Văn Tâm, chẳng bao lâu nữa tôi sẽ không hiểu nổi cậu.”

Cô ấy tập hút thuốc từ bao giờ? Khi nào thì bắt đầu chửi tục.

Rõ ràng cô ấy từng mong đợi cuộc sống của học sinh cấp ba với tôi nhưng bây giờ lại giơ nắm đấm về phía tôi.

“Mày tường mày hiểu tao lắm à?”

Ba cô gái cùng tiến lên, vây quanh người đang ngồi bệt dưới đất là tôi.

Không có ánh sáng nào có thể chiếu đến đây, bởi vì tất cả đều bị họ chặn lại.

Ai đó đã ghì cổ tôi xuống, như thể muốn tôi nhục nhã áp mặt xuống đất.

Thứ chất lỏng ghê tởm dính vào môi tôi, bỗng nhiên tôi tủi thân vô cùng, những hàng nước mắt cứ liên tục chảy xuống.

Tôi cố gắng hất tay cô ta ra. Lúc ấy tôi vẫn đang quỳ dưới đất, túm chặt cây chổi lau nhà ở bên cạnh, nhân lúc họ không chú ý đập một gậy xuống.

Tôi nắm cây chổi lau nhà và không ngừng run rẩy, Đặng Văn Tâm nhìn bàn tay đầy máu của mình bằng ánh mắt không thể tin nổi.

Cô ta không ngờ tôi sẽ đánh trả.

Đặng Văn Tâm cười lạnh, cô ta dùng tay che chỗ trán bị thương, tay khác thì cướp cây chổi lau nhà và đâm nó vào ngực tôi.

“Mày giỏi thật đấy, Thư Giai.”

Tôi lại ngã xuống đất, run rẩy đến nỗi không thể kiểm soát được.

Cô ấy thực sự là ác quỷ.

“Mày nghĩ mày có thể sống sót mà ra khỏi đây ư?”

Cô ấy lạnh lùng nói, sau đó nhét cây chổi vào mồm tôi, chặn đứng yếu hầu của tôi lại.

Tôi sắp ngạt thở rồi, mùi máu tanh sộc thẳng lên não khiến tôi cứ nôn khan không ngừng.

Lúc tôi gần tắc thở, cô ấy lại rút cây chổi lau nhà ra. Khi đó tôi đã mất hết sức lực và co quắp trên mặt đất, máu tươi nhuộm đỏ cả cổ áo.

“Giỏi lắm, tao phải quay lại cảnh giết mày từng chút một.”

Đặng Văn Tâm bắt đầu dùng chổi lau nhà quật lên người tôi.

Tôi điên cuồng chống cự, nắm lấy tay cô ấy.

Từ Sư Thi thấy thế đã giữ tay tôi lại.

Tôi khóc lóc và cầu xin bọn họ dừng tay nhưng hành động của họ càng man dợ hơn.

Dưới ánh đèn flash mà Thẩm Thanh chiếu xuống, làn da trắng bệch của tôi phát sáng.

Tôi giống như một cái xác chìm trong biển nước.

Tôi đau lắm, đau lắm…

Tại sao họ không tha cho tôi?

Trong không gian chật chội và tối đen như mực, mùi hôi thối vô cùng khó ngửi và những gương mặt xấu xí vặn vẹo…

Tôi cứ tưởng mình đã chết rồi…