Vì Sao Sa

Chương 6



Biên tập: Mộ

***

Tôi nhìn chằm chằm tin nhắn đó, không biết trả lời ra sao bởi vì ngay cả tôi cũng không thể tìm thấy chính mình.

Tôi đặt bức tranh ngay ngắn và dùng máy ảnh chụp lại cho Trịnh Kinh.

Chưa đầy một phút sau, tôi nhận được cuộc gọi từ anh ấy.

Tôi vẫn nhìn chằm chằm màn hình rất lâu nhưng không trả lời, cuối cùng tôi vẫn tắt điện thoại.

Tôi gục xuống giường rồi thẫn thờ nhìn trần nhà trống rỗng.

Tôi nhận ra mình không thể đối mặt với quá khứ, hóa ra tôi vẫn hèn nhát như vậy.

Mùa hè ở thị trấn nhỏ nóng lắm nên hiếm khi thấy ai đó ở trên đường vào giữa trưa.

“Xin chào quý khách.” Tôi đứng ở quầy thu ngân, chào đón những vị khách đầu tiên của hôm nay.

Mấy chàng trai ôm trái bóng rổ bước vào, hơi nóng từ người nọ tỏa ra khắp mọi nơi.

“Em gái à, muốn tặng hoa cho người yêu thì phải tặng hoa gì bây giờ?” Một chàng trai ngại ngùng lẩm bẩm.

Những chàng trai xung quanh đều cười rộ lên, như thể “có người yêu” là việc gì đó vô cùng thú vị.

“Hoa hồng bao nhiêu?” Có người hỏi hộ cậu ấy.

“Đừng có nhiều chuyện, người yêu tao bị ốm. Xin lỗi nhé em gái nhỏ, anh định hỏi người yêu anh bị ốm thì anh nên tặng hoa gì?”

“Hoa cúc chứ sao nữa.” Đám con trai lại tiếp tục trêu chọc.

Mặc kệ tiếng ồn ào xung quanh, một chàng trai bước đến trước mặt tôi và chỉ vào giá sách: “Ác..Ý?” Cơ thể ướt đẫm mồ hôi của anh ta tiến sát và cúi đầu nhìn cuốn sách một cách vô cùng chăm chú.

Tôi khó chịu cất cuốn sách đi, không nhìn anh ta.

“Anh thích “Hiến thân của kẻ tình nghi X”.” Anh ta cười khẽ, có hơi lưu manh.

“Em không tin à?” Anh ta nhìn ánh mắt nghi ngờ của tôi rồi nói tiếp: “Anh là Chu Nhiên, chúng ta kết bạn đi, lần sau cùng đến thư viện đọc sách nhé.”

Anh ta gõ tay lên quầy một cách đầy khó hiểu, sau đó quay lại khoác vai chàng trai phía sau và vẫy tay với tôi.

Cái người kỳ quái đó.

Tôi không ngờ hôm sau Chu Nhiên lại đến.

Lần này anh ta đến một mình, mặc chiếc áo cộc tay màu trắng và đi xe đạp.

Anh ta cho tôi một phiếu mua sách và bảo rằng thứ hai sẽ có chương trình giảm giá, sau đó lại vội vàng bỏ đi.

Tôi nhìn chằm chằm lá phiếu đến ngẩn người.

Thứ hai.

“Anh biết em sẽ đến mà.” Dưới ánh mặt trời chói lóa, Chu Nhiên đang đợi tôi trước lối vào thư viện.

Nhìn những giọt mồ hôi trên người anh ta, dường như anh ta đã đợi tôi rất lâu.

Tôi không nói gì, chỉ bước vào trong.

“Anh dắt em đi xem xung quanh nhé, anh thường xuyên tới đây.” Chu Nhiên dắt tay tôi đến giá sách thứ ba.

“Chỗ này toàn sách của tác giả Nhật Bản, có vẻ em thích Nhật Bản lắm nhỉ.” Chu Nhiên và tôi dừng lại trước một cuốn sách.

Ánh mắt của tôi ngưng đọng trên gáy của quyển truyện.

Chu Nhiên lặng lẽ đứng cạnh và chờ tôi chọn sách, thỉnh thoảng lại đưa ra vài lời gợi ý.

Có vẻ như anh ta đã đọc rất nhiều sách, cuối cùng tôi mua một bản “Thất lạc cõi con người.”

Thị trấn ở ngay cạnh bờ biển, gió chiều phả vào mặt tôi.

Tôi và Chu Nhiên cùng về, anh ta nói rất nhiều còn tôi chỉ nghe anh ta nói.

“Em không phải người ở đây đúng không?” Anh ta đá bay một viên sỏi rồi dừng bước.

“Không phải.” Tôi đi vài bước mới nhận ra anh ta không đi nữa, thế là tôi quay đầu lại nhìn anh ta.

“Em đến từ đâu?” Anh ta hỏi.

“Hành tinh K471.”

Chu Nhiên sững sờ khi nghe thấy câu trả lời nghiêm túc của tôi, sau đó lại cười phá lên.

Tôi không nói gì, quay đầu lại và tiếp tục đi về phía.

“Này này này! Người ngoài hành tinh, chờ anh một tí!” Hơi thở của anh ta vẫn chưa ổn định, vừa cười vừa chạy theo tôi.

“Em thật thú vị.” Chu Nhiên cúi xuống nhìn đỉnh đầu của tôi: “Chúng ta có thể làm bạn không?”

“Tại sao?”

“Sao là sao? Kết bạn cũng cần lý do ư?”

Dường như anh ta cảm nhận được sự nghiêm túc của tôi, anh ta nghĩ một lát rồi nói: “Bởi vì chúng ta đều thích sách của Keigo Higashino.”

Tôi gật đầu, nhìn chằm chằm mũi chân của mình.

“Dù sao em cũng phải nói em tên gì chứ.”

“Tôi là Thư Giai.”

“Thư Giai, nghỉ hè hả, tên của em hợp hoàn cảnh thật đấy.” Anh ta lại cười.

Ngày tháng trôi qua rất nhanh, suốt kỳ nghỉ tôi đều đến tiệm hoa của dì để giúp đỡ, đôi khi lại đến thư viện đọc sách, hầu hết là đi một mình nhưng thỉnh thoảng sẽ gặp Chu Nhiên.

Tháng chín, tôi vào chuyển vào lớp 9 của trường số 2.

Trường số 2 là trường kết hợp của cả cấp hai và cấp ba, trung học cơ sở thì chẳng có gì phải bàn nhưng tỉ lệ tuyển sinh vào trung học phổ thông lại cao ngất ngưởng.

Lúc khai giảng tôi thấy một dãy bảng điểm khi thi vào lớp mười trên bảng thông báo trước cổng trường.

Chu Nhiên đứng thứ nhất, 730 điểm.

Có lẽ bây giờ anh ta đang học cấp ba ở trường số hai.

Thật ra tôi cũng đoán là anh ta học không tệ lắm, bằng không sẽ không dắt tôi đến thư viện.

Có điều nếu như tôi thi cấp ba, chắc chắn sẽ đạt kết quả cao hơn.

Lớp mới của tôi chỉ có ba mươi mấy người, đây cũng là lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau.

“Thư Giai, em thích một mình hơn là có bạn thân bên cạnh.” Tôi tự giới thiệu theo yêu cầu của giáo viên.

Những người bên dưới đều đang làm việc riêng của họ nên không ai quan tâm đến tôi.

Chủ nhiệm phủi tay: “Được rồi, Thư Giai, em về chỗ đi.” Cô ấy chỉ vào một vị trí trong góc.

Bạn cùng bàn của tôi là một cô gái mập mạp.

Lúc tôi đến đó, đám học sinh ở hai bên lối đi tỏ vẻ cười trên sự đau khổ của người khác, thậm chí có mấy thằng con trai còn huýt sáo và trêu đùa cô bạn mập mạp cùng bàn với tôi.

Tôi đã quen với cảnh tượng ấy đến mức không thể quen hơn được nữa.

Tôi nhìn đôi mắt đục ngầu của bạn cùng bàn mới, vô cảm nhìn sang chỗ khác, giả vờ như không thấy vẻ mặt hạnh phúc của cô gái đó.

Lúc tôi quay lại từ nhà vệ sinh Giang Nhã bị hai cô gái đè lên vai.

Họ lần lượt lao vào lưng cô ấy, chơi mãi không biết mệt.

“Ha Ha, mập này, lưng mày đàn hồi thực sự đấy, cứ hất bọn này ra thôi.”

Khi thấy tôi đến, hai cô gái nhường đường cho tôi và khoác tay tôi một cách rất tự nhiên.

Thần kinh của tôi căng chặt, những ký ức tồi tệ tràn về như nước lũ, hai bàn tay dưới lớp áo đồng phục của tôi đang run rẩy.

“Bạn học mới, đến từ thành phố hả? Thích chơi bóng nảy không?” Cô gái chỉ vào Giang Nhã mập mạp ở phía sau và cười vui vẻ.

Cùng là góc lớp, cùng là tiếng cười đó.

Nhưng lần này tôi không nói bất cứ điều gì.

Tôi cũng làm như bọn họ, lao vào lưng cô ấy.

Nó không mềm mại như tôi tưởng tượng mà vừa cứng vừa nóng bỏng, đó là một cơ thể đang nổi giận nhưng vì nhẫn nhịn nên vẫn duy trì sự cứng nhắc.

Khi họ vừa lòng và mỉm cười với tôi, tôi từ chối lời mời làm bạn với họ.

Họ cũng không ép buộc, cảm thấy chán lại tản ra.

Họ chỉ muốn chắc chắn tôi cũng không phải loại người hẳn hoi gì cho cam.

Sau khi họ bỏ đi, tôi nhẹ nhàng nói với Giang Nhã: “Thật xin lỗi.”

Cô ấy trợn mắt nhìn tôi một cách đầy tủi thân, sau đó lại nằm bò lên bàn để ngủ.

Tôi thấy bạo lực học đường ở đây vẫn rất nhẹ nhàng.

Thật ra tôi muốn nói với Giang Nhã rằng cô ấy là một người may mắn. Họ chỉ dùng lời nói để công kích cậu, cùng lắm là cô lập cậu nhưng rất hiếm khi làm tổn thương đến cơ thể của cậu.

Thật ra cậu có thể thoát khỏi vực sâu đó bất cứ lúc nào còn tôi mới là người mãi mãi không thể thoát khỏi họ.

Nhưng sau này tôi mới nhận ra hóa ra lời nói cũng là hung thủ giết người.

Không biết họ nghe được từ đâu, một buổi sáng nọ cũng là lần đầu tiên Giang Nhã chưa bao giờ nói chuyện với tôi lại chủ động hỏi: “Mẹ cậu làm gái hả?”

Giọng nói của cô ấy rất trầm, còn vừa khàn vừa khó nghe.

Tôi nhăn mày, tiếp tục nhìn xuống và vẽ những họa tiết kỳ lạ.

Giang Nhã đột nhiên giống một quả bóng xì hơi, cô ấy thở phào nhẹ nhõm, âm thanh cực nhỏ nhưng bởi vì xung quanh rất yên tĩnh nên có thể nghe thấy tiếng của tôi: “Ừ.”

Như thể vừa có cái công tắc nào đó được bật.

Tất cả mọi người đều tập trung lên người tôi và chỉ về hướng tôi.

“Èo, thật không, kim tởm thế à.”

“Chúng ta cũng phải tránh xa nó ra một tí, nó có bị HIV-Aids không.”

“Ai mà biết được, thế mà học chung với nó tận một tháng, nghĩ lại mà nổi da gà.”



Trong mắt tôi, những lời công kích đó thực sự không kinh khủng bằng bạo lực thể xác, nhưng nó cũng đủ khiến người ta khó chịu.

Cảm giác khi đang đi trên đường mà bị ai đó chỉ trỏ thật sự không thoải mái tí nào.

Tôi cứ tưởng Giang Nhã sẽ trở thành tấm màn che để thay tôi ngăn cản những ác ý đó, thế nhưng cuối cùng nó lại phản tác dụng và chúng tôi đều trở thành bia ngắm.

Không ai trốn được.

Thật sự, không ai trốn được…

Lúc nghỉ lễ quốc khánh, có một vị khách không mời mà đến tiệm hoa.

“Chào em, bé sư tử em thích hoa gì?”

Giọng nói trong trẻo của chàng trai đó lọt vào não tôi.

“Trịnh Kinh?” Tôi nhìn anh với ánh mắt không thể tin nổi.

“Em gầy lắm rồi.” Anh nói với giọng điệu đau lòng.

Trịnh Kinh lái xe máy đến, anh mặc một chiếc áo khoác jacket rất đẹp trai, cẩn thận đội mũ bảo hiểm cho tôi.

Anh bảo anh đến đây để thực hiện lời hứa, dẫn tôi đi hóng gió.

Anh không hỏi tại sao tôi bỏ đi mà không chào tạm biệt, cũng không hỏi tại sao lại bặt vô âm tín, anh chỉ hỏi bé sư tử, em thích hoa gì.

Ánh sáng yếu ớt của hoàng hôn trải dài trên biển và tiếng gió đang gào thét để xé toạc từng cơn sóng.

Tôi ôm eo Trịnh Kinh, nhắm mắt lại một cách vô cùng thoải mái.

“Thư Giai.”

“Anh thích em.”

Chàng trai dùng hết sức bình sinh để gào lên, tôi có thể cảm nhận tấm lưng đang rung động của anh ấy. Ồn như thế nhưng tôi vẫn nghe thấy tiếng tim của đập nhanh hơn, nó vang lên như một giai điệu quyến rũ lòng người.

Chúng tôi dừng lại ở bờ biển, anh giúp tôi sửa lại mái tóc bù xù và chọc tôi xù lông như sư tử.

Trịnh Kinh cởi giày, chạy trên bãi biển.

Anh nói đây là lần đầu tiên anh thấy biển.

Tôi ngồi xổm dưới đất nhặt vỏ sò. Anh đột nhiên gọi tên tôi, tôi ngốc nghếch ngẩng đầu lên, chỉ trong chớp mắt đã bị anh chụp lại.

Khi nghịch đủ rồi, tôi nằm lên bãi cát, mặc cho sóng đánh vào lòng bàn chân. Trịnh Kinh cuống quít chạy đến kéo tôi dậy.

“Nguy hiểm lắm.”

Tôi thậm chí có thể nhìn thấy sự sỡ hãi trong đôi mắt của anh ấy.

“Trịnh Kinh, thật ra em từng muốn chết như thế này rất nhiều lần.” Khi nhìn vào ánh mắt của anh, đột nhiên tôi muốn kể hết thảy.

Trịnh Kinh ôm lấy tôi rồi nói bằng giọng mũi đặc sệt: “Em đừng sợ, anh vẫn ở đây mà.”

Ánh măt trống rỗng của tôi đột nhiên có tiêu điểm, tuyến lệ đã cạn khô đột nhiên lại phát tác.

Tôi khóc trong lòng Trịnh Kinh đến nỗi gần như kiệt sức.

Sau đó, Trịnh Kinh cõng tôi đi dạo trên bờ cát trắng cho đến khi trời tối, anh kể chuyện cho tôi hết mấy tiếng đồng hồ, chỉ để tôi quên hết mọi thứ.

Tôi cũng kể cho anh rất nhiều chuyện.

Lạ thay, tôi và Trịnh Kinh cứ quanh đi quẩn lại rất nhiều năm, chúng tôi đã bỏ qua rất nhiều phong cảnh, rất nhiều người nhưng đến cuối cùng người hiểu tôi nhất, người luôn đứng phía sau tôi và đến tìm tôi chỉ có anh.

Có lẽ tôi sẽ không bao giờ quên được cái ngày hôm ấy, cùng với mái tóc mềm mại nhưng bị gió thổi đến rối tung của Trịnh Kinh.