Vì Sao Sa

Chương 7



Biên tập: Mộ

***

Chuyện bắt nạt bắt đầu từ sự cô lập.

Không ai thu bài tập của tôi, chỗ của tôi cũng bị chuyển về sau để ngồi một mình, sau khi tan học nhóm bạn trong tổ sẽ chen lấn để đi qua tôi.

Nhưng so với Giang Nhã và quá khứ trước kia của tôi thì bây giờ tôi vẫn còn may mắn lắm.

Nếu cứ tiếp tục như vậy thì tốt biết bao.

Chúng tôi và học sinh cấp ba dùng chung một sân thể dục.

Tôi rất hay thấy Chu Nhiên, thỉnh thoảng lại thấy anh ta lên bục phát biểu, có lúc lại thấy anh ta trong tấm ảnh chụp của hội sao đỏ.

Anh ta vô cùng chói mắt, tất nhiên ở cái vùng quê hẻo lánh này thì anh ta cũng rất nổi bật. Bất cứ ai cũng chú ý đến anh ta. Bao gồm cả Giang Nhã.

“Mày thích Chu Nhiên à?”

Lúc tôi vào nhà vệ sinh thì nghe thấy tiếng nói ở bên trong.

“ĐM, mày không tự soi gương sao? Mày nghĩ cái bản mặt của mày cũng xứng à?”

“A!”

Có lẽ Giang Nhã đang bị họ túm tóc.

Đó là cái cảm giác da đầu căng chặt, bị kéo về phía sau, đau đến mức các dây thần kinh đều tê dại.

“Này, nhìn vào máy ảnh đi, tao chụp cho mày một tấm, đưa cho Chu Nhiên để hỏi xem anh ấy có thích kẻ đần độn như mày không nhé?”

Tôi hít sâu một hơi, vội vàng rửa tay rồi bỏ đi.

Sau đó Giang Nhã càng ngày càng bị bắt nạt khủng khiếp hơn, bởi vì hôm đó cô ấy đã chống cự và khiến cho đầu của cô ả cầm đầu bị thương.

Tóm lại hôm ấy chúng tôi thấy Giang Nhã kéo lê thân thể ướt sũng và nhếch nhác của mình về lớp, tất cả mọi người đều tránh cô ấy và coi cô ấy như rắn rết.

Cô ấy cứ khóc mãi, cho đến khi thầy cô và cảnh sát đến và dẫn cô ấy đi.

Tôi cứ nhìn bóng lưng mập mạp của cô ấy không dời mắt.

Cậu thấy không, đứng trước người mình thích cậu sẽ trở nên dũng cảm một cách lạ thường nhưng cũng yếu đuối không hề kém.

Khoảng thời gian sau này của Giang Nhã chắc chắn sẽ tồi tệ hơn rất nhiều.



Thứ hai là một ngày trời trong xanh.

Tôi vòng qua sân thể dục để đến nhà ăn, bởi vì rất hiếm người đi qua đây, hầu hết mọi người đều thích chen chúc vào con đường gần nhất.

“Thư Giai!” Tiếng ồn trên sân bóng rổ dừng lại, Chu Nhiên đứng trên sân bóng vẫy tay với tôi.

Tôi nhìn anh ta và không đáp lại.

“Ghê…”

Đám con trai bên cạnh anh ta reo lên một cách đầy ẩn ý.

Có người huých vào vai anh ta và bảo: “Được nha Chu Nhiên.”

Tôi lạnh lùng nghe họ nói chuyện, không tỏ vẻ gì mà quay người bỏ đi.

Hình như hôm nay nhà ăn có món cà tím hấp.

Tôi tự động quẳng giọng nói của Chu Nhiên ra sau đầu.

“Chu Nhiên!”

Phía sau đột nhiên rất ồn, một giọng nữ truyền đến, không hiểu sao tôi lại thấy hơi quen.

“Chu Nhiên, đấy là bánh quy em tự làm. Lần trước anh đá bóng nên chân bị thương rồi đúng không? Bây giờ đã khỏi chưa?”

Tôi càng chạy càng xa nhưng vẫn nghe thấy giọng nói của cô ấy.

Chậc, chó đang nịnh chủ à.

Hôm nay nhà ăn rất đông, tôi tốn rất nhiều công sức mới lấy được đồ ăn.

“Xin lỗi, tôi ngồi ở đây được không?” Một gương mặt xa lạ xuất hiện bên cạnh tôi, tôi im lặng gật đầu, cô ấy cũng vui vẻ ngồi xuống.

“Mình là Hạ Hòa, Hạ trong mùa hè và Hòa trong mạ non.”

Tôi tiếp tục cắm đầu ăn cơm, không nói gì cả.

Hạ Hòa à, chẳng phải cô gái xinh nhất ở lớp bên cạnh sao? Hình như cô ấy rất thân với mấy anh trung học phổ thông.

Tôi không để ý đến cô ấy nhưng cô ấy ngồi cạnh tôi nên tôi vẫn ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng, có lẽ chỉ những cô gái xinh đẹp mới có mùi thơm như thế.

“Mình biết cậu là Thư Giai, học sinh chuyển trường.” Hạ Hòa nói tiếp.

Tôi nhìn khay cơm của cô ấy rồi thầm nghĩ cô ấy ăn ít thật đấy.

“Có gì không?” Tôi hỏi thẳng.

Hạ Hòa vén mái tóc ngắn của mình sang một bên, cổ tay như phát sáng: “Mình định hỏi một tí, cái người đợi ở cổng trường hôm thứ sáu là anh cậu sao?”

Tôi nghĩ một lúc lâu mới nhận ra cô ấy đang ám chỉ Trịnh Kinh.

Trịnh Kinh nghỉ học lâu lắm rồi, sau khi chúng tôi liên lạc lại anh thường xuyên đến đây để gặp tôi.

Bây giờ, cuối cùng tôi cũng hiểu tại sao Hạ Hòa lại chú ý đến người vô hình như tôi.

Cô ấy chớp mắt, nhíu mày rồi lại bĩu môi chờ đáp án của tôi.

Tôi khuấy canh lên rồi cúi đầu nói: “Không phải.”

“Vậy anh ấy là… bạn trai cậu sao?”

Tôi nghe thấy sự căng thẳng trong giọng nói của cô ấy.

Bàn tay cầm đũa của tôi khựng lại nhưng tôi vẫn không nhìn cô ấy, tôi lẩm bẩm: “Không phải, chúng tôi là bạn thân từ nhỏ.”

Hạ Hòa thở phào nhẹ nhõm, cô ấy nhìn vào mắt tôi như thể đang đánh giá cái gì đó.

“Chúng ta làm bạn được không?” Cô ấy cười híp mắt. Không hiểu sao tôi luôn có cảm giờ phút này cô ấy giống…

Cái gì nhỉ?

“Này, tôi phát hiện mũi của cậu rất đẹp.” Cô ấy còn nói.

“Cảm ơn.” Tôi cầm nửa khay cơm vẫn chưa đụng đến, gần như chạy trối chết.

Tôi chưa bao giờ tự tin về gương mặt của mình, đặc biệt là trước một cô gái xinh đẹp.

Thật may mắn, cô ấy không nhờ tôi giúp đỡ để theo đuổi Trịnh Kinh, bằng không tôi không biết nên làm gì mới đúng.

Về phần làm bạn…

Đó là hai chữ tôi ghét nhất trên đời.

Tôi ngồi trong góc nhìn Hạ Hòa và mấy bạn khác cùng nói chuyện.

Hình như cô ấy cảm nhận được ánh mắt của tôi nên đã quay đầu lại và nở nụ cười rất thân thiện.

À, tôi biết rồi, cô ấy giống mèo con.

Sau khi chắc chắn bạn có đồ ăn mà nó yêu thích hoặc là mấy quả cầu đồ chơi, nó sẽ duỗi móng vuốt về phía bạn.

Bữa cơm nhạt nhẽo và vô vị trôi qua, cứ như quay lại trạng thái ban đầu không thể tìm ra phương hướng.

Đây là trường nội trú, hai tuần mới được nghỉ một lần. Vì vậy mỗi khi có dịp được nghỉ mọi người lại lao ra ngoài như ong vỡ tổ.

Hôm thứ sáu, tôi từ từ thu dọn đồ đạc.

Ký túc xá có hai loại phòng, loại bình thường thì bốn người ở còn loại đắt hơn là hai người ở. Tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc ở phòng hai người. bạn cùng phòng của tôi là một cô gái rất đáng yêu, cũng là bạn cùng lớp của tôi luôn, cô ấy tên là Chu Oánh Oánh. Thỉnh thoảng lúc ở lớp chúng tôi cũng tán gẫu với nhau vài câu.

“Giai Giai, nhà cậu ở đâu?” Chu Oánh Oánh đặt bút xuống, bắt đầu dọn cặp sách.

“Gần đây.”

“Lúc đầu cậu ở đâu?”

“Thành phố Z.”

“Ồ…” Cô ấy bỗng nhiên có hứng thú: “Là thành phố Z à! Mình từng đi du lịch ở đó vào kỳ nghỉ hè năm ngoái, biển ở đó rất đẹp. Mặc dù cách đây rất gần nhưng dù sao cũng là thành phố lớn, tốt hơn ở đây rất nhiều.”

“Mình định học cấp ba ở đó, chắc chắn sẽ rất tuyệt vời.” Tôi thấy ánh mắt tràn ngập hy vọng của cô ấy, do dự một lát, cuối cùng vẫn nói.

“Bất cứ điều gì cũng có hai mặt của nó, khi cậu thấy mặt sáng sẽ tự động giấu đi mặt tối, đó là bản tính của con người.”

“Uầy, câu này triết lý ghê, mình phải ghi lại mới được ha ha ha.”

Chu Oánh Oánh nằm bò lên bàn rồi cẩn thận chép lại, tôi nhìn cô ấy một cách đầy bất lực.

Thật là…

Tôi và Chu Oánh Oánh tạm biệt nhau trước cổng trường.

Giờ tan học cũng qua lâu rồi nên chẳng còn mấy ai. Tôi hít một hơi thật sâu hưởng thụ bầu không khí trong lành và thoải mái đó.

Khi tôi đi bộ qua hai con đường, cuối cùng cũng thấy Trịnh Kinh. Anh đặt một chân trên xe máy còn chân kia thì chống xuống đất, cặp chân dài miêm man không lẫn vào đâu được. Có rất nhiều cô gái đi ngang qua che miệng và âm thầm chỉ vào anh.

Trịnh Kinh đang định châm một điếu thuốc nhưng thấy tôi đến nên anh lại cất bật lửa đi, sau đó lại mỉm cười và vẫy tay với tôi. Tôi có thể nhìn thấy sự chột dạ trong ánh mắt của anh ấy.

Tôi đến trước mặt anh, nắm điếu thuốc, cẩn thận cho vào giấy, gói rồi lại đưa cho anh.

Trịnh Kinh xấu hổ muốn chui xuống đất, anh nhận lấy điếu thuốc từ tay tôi rồi mỉm cười hứa hẹn: “Anh không hút nữa.”

Tôi không quan tâm lời nói đó có ẩn ý gì, tôi chỉ hỏi: “Sao hôm nay anh lại chờ em ở đây? Em tưởng anh không đến.”

Mỗi lần Trịnh Kinh đến đây, anh đều đợi trước cổng trường, thỉnh thoảng lại mặc áo sơ mi trắng nhưng thỉnh thoảng lại mặc áo khoác da, như thể sợ người ta không biết anh không thuộc về nơi này vậy. Mỗi khi bảo vệ nhìn thấy anh đều trợn mắt nhìn chằm chằm.

“Không phải vì cô gái đó sao, phiền lắm. Chẳng biết cô ta lấy nick wechat của anh ở đâu ra mà hôm nào cũng gửi tin nhắn quấy rối. Chậc chậc chậc cô ta còn hỏi hôm nay anh có đến trường em không, anh không dám gặp cô ta đâu. Haizz em quen cô ta không? Anh sợ là bạn của em nên anh không dám xóa.” Trịnh Kinh nhìn đỉnh đầu của tôi rồi híp mắt giải thích.

Là… Hạ Hòa? Tôi mím môi không nói gì.

Hóa ra cô ấy đã tìm được Trịnh Kinh rồi.

Tôi đội mũ bảo hiểm một cách thuần thục. Trịnh Kinh hất hàm, ý bảo tôi cài mũ cho anh, làm nũng như một đứa trẻ vậy.

Tôi bất lực cài hộ anh sau đó vòng tay qua eo anh, lúc đó chiếc xe mới chịu vụt đi.

Hôm nay gió to quá, tôi rất thích những giây phút thế này. Tôi không cần nghĩ ngợi gì cả, chỉ cầm bám chặt lấy chàng trai này mà thôi, cảm giác nhẹ nhõm và thoải mái đó, vừa sống động lại vừa cô đơn.

Trịnh Kinh dẫn tôi đến sườn núi.

Khi anh nắm tay tôi, tôi vẫn có cảm giác không chân thật lắm.

Tôi không biết tại sao anh tìm được chỗ này, rõ ràng anh còn chưa đến thị trấn nhiều lần như tôi.

Đôi giày của chúng tôi giẫm trên thảm cỏ xanh mướt, xung quanh là những cây long não vừa cao lại vừa đẹp.

Mặc dù hoàng hôn vẫn chưa buông xuống nhưng bầu trời phía xa vẫn có màu mỡ gà mờ ảo.

Trịnh Kinh nằm xuống đất, chắp hai tay ra sau gáy còn tôi ngồi bên cạnh, cúi đầu nhổ cỏ.

“Thư Giai, thi cấp ba xong em có muốn về không?” Trịnh Kinh đột nhiên hỏi, anh nhắm mắt lại, lặng lẽ chờ tôi trả lời.

“Về đâu?”

Nhổ cỏ chẳng dễ tí nào.

“Này.” Trịnh Kinh cười một cái, có vẻ cũng hài lòng với câu trả lời của tôi.

“Thư Giai, thi cấp ba xong em đến Hàng Châu với anh nhé. Em đi học còn anh nuôi em.” Anh ngồi dậy, chống tay xuống đất rồi nhìn tôi một cách hết sức nghiêm túc.

Tôi không hiểu nổi tại sao anh đưa ra một quyết định kỳ lạ như thế. Tôi quay lại nhìn anh bằng ánh mắt đầy nghi hoặc.

Trịnh Kinh dùng tay ôm lấy mặt tôi, đập vào mắt tôi là ánh mắt trong vắt như đáy hồ của anh ấy. Làn gió thổi bay những sợi tóc vụn vặt ở bên tai, lay động cả trái tim tôi.

“Ai ở đó!”

Tôi quay đầu về phía giọng nói đó, Trịnh Kinh nhếch môi, một giây sau anh kéo tay tôi và cười thật sảng khoái: “Chạy thôi!”

Tôi chạy theo anh, trái tim đập liên hồi.

Khi mặt trời xuống núi, những tia nắng yếu ướt len lỏi vào gương mặt ửng hồng của tôi.