Viên Kim Cương Của Từ Tổng

Chương 54: Tức giận



- Ta muốn gặp Phong ghê!

Mỹ Na cắn một miếng thịt rồi thở dài.

- Tại sao mẹ không đi gặp anh ạ?

- ....

Mỹ Na không muốn nói rằng bà giận vì cách anh đối xử với Thư Viễn, chừng nào Dịch Phong yêu thương cô hơn thì đích thân bà sẽ đi thăm con trai mình.

- Đi thăm nó đi, ngày mai chúng ta đi.

Từ Phiến buông đũa xuống, bà ngạc nhiên quay sang nhìn ông, xem ra không phải bà muốn giận lâu như vậy nhưng Từ Phiến nghiêm khắc hơn, muốn bà để anh phải tự ngộ ra.

- Nếu được gặp bố mẹ chắc chắn Dịch Phong sẽ rất vui đó ạ, con đã thấy mấy lần anh ấy muốn gọi cho hai người nhưng rồi lại thôi.

Nhắc đến chuyện này xem ra cô thấy hơi buồn cười, Thư Viễn đã không ít lần chứng kiến Từ Dịch Phong đấu tranh tinh thần, sau cùng thế nào vẫn là thấy anh bỏ điện thoại xuống.

- Mà đến giờ làm rồi, con xuống đây ạ! Con chào cha mẹ.

- Con gái đi nhé!

Cả chiều hôm đó cô cảm thấy không khí trong phòng làm việc rất lạ, một vài đồng nghiệp của cô cứ nhắn tin và trao đổi gì đó, chốc chốc lại nhìn lén Thư Viễn.

- Chị Nhã, chị nói cho em chuyện gì xảy ra được không?

Chị Nhã là người đối xử với Thư Viễn nhiệt tình nhất.

- Cái này....có chút khó nói...

Chị Nhã nhìn cô đầy ái ngại nhưng thấy Thư Viễn là người tốt nên cũng không muốn cô bị dị nghị.

- Chuyện là....có người đồn là em đang qua lại với tổng giám đốc....

- Em? Với tổng giám đốc?

Thư Viễn trợn đôi mắt to tròn, cô phải xác minh lại lời chị Nhã nói.

- Ừ, chị nghe là thế. Em nhìn này.

Cô dơ điện thoại của mình ra, bên trong ngoài tấm ảnh chụp cô đi thang máy riêng hôm trước còn một tấm cô đang ngồi vào xe Từ Phiến.

"Trời đất, đây là lúc cha mẹ muốn đưa mình về mà!"

Do góc chụp nên Mỹ Na đang ngồi trong xe biến mất, chỉ còn nhìn thấy mỗi mặt cô và lão Từ.

- Đây là nhóm chat riêng nên em chưa được vào...

- Ai là người đăng ảnh hả chị?

- Là Cẩm Phí.

Chị Nhã nói hơi dè dặt, vừa nói mắt vừa liếc sang bên kia.

Thư Viễn đi tới bàn của Cẩm Phí, lúc này còn thấy cô ta nhắn tin gì đó với vẻ mặt hóng chuyện vui.

- Chị Cẩm.

- Ồ, Thư Viễn, em muốn hỏi gì hả?

Cẩm Phí thực ra là trưởng phòng hiện tại của cô, năng lực tương đương chị Nhã nhưng do sắc sảo lại có tài ăn nói nên được lên chức trưởng phòng.

- Cái này có phải do chị đăng lên không ạ?

Thư Viễn đưa chiếc máy điện thoại lên, chất vấn cô ta ngay trong văn phòng.

- Ừ đúng rồi, đó có phải em không? Nhìn giống quá!

Cẩm Phí nheo đôi mắt của mình lại, tay che miệng cười cười, giả nai tỏ bộ ngạc nhiên.

Thư Viễn cảm thấy mất kiên nhẫn với con lươn trước mặt. Ánh mắt cô trở nên kiên nghị, Thư Viễn lộ ra khí chất cao quý sau khoảng thời gian bước vào đời, toả ra khí thế áp chế.

- Chị Cẩm, tôi đề nghị chị xoá ngay hai bức ảnh đó và đính chính sự việc.

- Ai mà biết sự việc thế nào để đính chính, này nhân viên mới! Đừng có lên giọng với tôi cùng cái danh dự chết tiệt của cô.

- Chị làm thế là đang bôi nhọ tôi và cả danh dự của giám đốc đấy.

- Ôi cô bé, đừng nghĩ làm người tình của tổng giám đốc mà lên mặt với tôi, cô thì làm gì còn thanh cao mà nói.

- Chị Cẩm, tôi nói nốt lần này, mong chị lắng nghe!

- Hahaha, thật là nực - cười! Nhân viên quèn về chỗ đi.

- Cẩm Phí, đừng như vậy, bình tĩnh lại đi!

Chị Nhã ngồi một bên lên tiếng ngăn cô ta lại, không biết thân phận của Thư Viễn thế nào nhưng trong chuyện này thì Cẩm Phí là người sai.

- Tôi nói chị xoá đi!

Thư Viễn lên giọng, hai tay khoanh lại, cô không có thời gian để cãi nhau với người này, Hồng Thao còn có người đợi cô về nhà.

- Này! Đừng để tôi dạy dỗ cô một trận!

Cẩm Phí lâu rồi không có ai dám lên mặt với mình, cô ta nổi cáu, chỉ ngón trỏ vào mặt Thư Viễn. Vốn ngông cuồng như vậy vì cô ta là trưởng phòng lại có quan hệ với người trong công ty nên tác oai tác quái, bao người phải quỳ gối xu nịnh.

Thư Viễn gạt bàn tay đang chỉ thẳng vào mình, một bàn tay khác của Cẩm Phí định đánh cô nhưng bị cô giữ lại.

Chát!

Một cái bạt tai thật mạnh giáng xuống má Thư Viễn, cô ngẩn người một lúc rồi mới tỉnh lại và quay ra nhìn, là một người phụ nữ khác dưới trướng Cẩm Phí lộng hành.

- Sao ngươi dám hỗn láo với chị Cẩm hả?

Cái tát này làm Thư Viễn nhớ đến Tâm Khắc, năm trước cũng bị cô ta đánh một cái vừa đau vừa oan uổng. Rốt cuộc Thư Viễn vẫn nín vào nhẫn nhịn.

- Nếu tôi đã nhận cái đánh không đáng có này rồi, cô có gỡ nó xuống không?

- Một ả tiện nhân thiếu liêm sỉ!

Bao nhiêu con mắt đang nhìn mọi chuyện diễn ra trong phòng, chỉ có số ít "tâm bất biến" chuyên tâm làm việc, chị Nhã thì ra sức ngăn cản chuyện này lại.

"Thật không chịu được nữa." Lâu lắm rồi cô mới cảm thấy tức giận như thế, lâu rồi con người nóng nảy của cô không bộc phát, đôi môi hồng đào không còn cười nữa, đôi mắt cười giờ đây trở nên sắc bén. Đã đến giờ tan làm, các nhân viên phòng ban khác bắt đầu đi về, Thư Viễn không muốn chuyện này làm ảnh hưởng đến công ty nên quay về chuẩn bị đồ.

- Định chạy đi đâu vậy đồ hèn nhát?

Cẩm Phí không biết điều, nghênh ngang nói lớn.

- Mai tôi sẽ tới, đồ con tôm.

Cô tức giận khoác túi ra về.

- Đồ con tôm? ( Ý chỉ loài vật tiêu hoá trên đầu, loại không có não). Con đ* này!

Cẩm Phí đuổi không kịp Thư Viễn, kịch hết, mọi người cũng ra về để mai lại đến hóng chuyện. Cô ta cũng tính đến chuyện nếu Thư Viễn nhõng nhẽo với tổng giám đốc nên phải liên lạc nhờ người quen.