Viên Kim Cương Của Từ Tổng

Chương 55: Chấp nhận



Thư Viễn định về Hồng Thao sẽ chào mọi người rồi đi thẳng về phòng, trang điểm một chút để che vết hằn đỏ trên mặt cô tránh gây chú ý. Nào ngờ mọi chuyện lại không diễn ra như những gì cô tính toán.

- Em về rồi đây!

- Mừng em đã... về!

- Ôi trời ơi, ai đánh em vậy Tiểu Viễn?

Kia vứt vội cây chổi trên tay, chạy tới nhìn Thư Viễn.

- Haha, cái này, em xảy ra chút chuyện.

- Đi, vào đây chị chườm đá cho.

Kia kéo cô một mạch vào phòng bếp, nhanh chóng lấy đá bỏ vào khăn xô rồi xoa đều lên vết hằn trên mặt Thư Viễn.

"May Dịch Phong không thấy" Cô thầm nghĩ, nếu là mọi người thì không sao, chỉ sợ đến tai, anh lại nghĩ cô là một người rách việc.

- Ai đánh em vậy?

Han đứng bên cạnh nhướn mày không vui nhìn vẻ đau đớn của Thư Viễn.

- Em kể cho bọn chị nghe đi.

Chị Lục ở bên nài nỉ không thôi.

- Em có nói qua lại với một đồng nghiệp, thế nào lại bị ăn một cái bạt tai.

Ngoài những tiếng xuýt xoa của mọi người, quản gia Uân một mạch đi vào trong báo cáo tình hình với Từ Dịch Phong.

Thư Viễn mang cơm vào phòng mình ăn, cảm giác ê ẩm ở má làm cô ăn không cảm thấy ngon miệng, rốt cuộc chỉ ăn được một nửa bát cơm rồi thôi. Cô bây giờ đang nghĩ cách đối phó với Cẩm Phí, nếu trong công ty tác oai tác quái thì phải là người có chức có quyền, không cũng có mối quan hệ.

" Mình muốn quay lại làm nhân viên bán hàng tiện lợi" Thư Viễn nằm gục xuống giường, nhíu nhíu đôi mắt còn buồn ngủ, hôm qua cô đã đi ngủ rất muộn, nay lại gặp chuyện này cảm thấy thật phiền não.

"Thôi! Ngủ cái đã" Thư Viễn gạt hết mọi thứ sang một bên, đánh một giấc thật sâu, cô ngủ say đến nỗi không nghe thấy tiếng ai gọi mình.

Lúc cô mở mắt dậy đã là chín giờ tối, bình thường giờ này cô đang nắn chân tay cho Từ Dịch Phong nên Thư Viễn vội vàng đi đến phòng anh.

Đèn phòng vẫn sáng, cửa phòng vẫn mở, xem ra anh vẫn chờ cô đến.

- Em xin lỗi, em đến muộn.

- ....

Khi bàn tay cô nắm lấy tay của Từ Dịch Phong, lòng bàn tay của anh đã có cảm giác, cảm giác mềm mại, ấm áp truyền từ tay của Thư Viễn đến.

Từ Dịch Phong nhìn vào mặt của cô, thấy gò má trắng trẻo bị đánh đến giờ vẫn ửng đỏ, trong lòng bất giác cảm thấy tức giận.

- Hôm nay không phải làm trị liệu nữa, Han đã làm cho tôi rồi, gọi cho cha rồi về phòng nghỉ đi.

- Dạ? À vâng ạ!

Thư Viễn thấy hơi có lỗi vì sự tắt trách của mình, cô luống cuống bấm số gọi cho Từ Phiến rồi ra ngoài.

- Cha.

- Điều gì khiến hôm nay con lại gọi cho ta vậy?

- Nghe nói Thư Viễn hôm nay bị đồng nghiệp ở công ty gây sự, cha có biết chuyện đó không?

- Gây sự? Không.

Lão Từ ngoắc tay với thư kí bảo cô đi kiểm tra camera, còn mình ngồi nghe Dịch Phong nói tiếp.

- Cô ta về với một cái tát trên mặt, ai lại chấp nhận được một người chăm sóc mình với vẻ mặt buồn thiu được cha? Xem ra công ty lần này phải thanh lọc nhân viên rồi.

- Được, ta sẽ xem xét, ngày mai ta và mẹ con sẽ tới thăm.

- Được.

Từ Dịch Phong tắt máy. Lão Từ bên kia lại cười nhẹ, "Xem ra có chút quan tâm nhưng không muốn thể hiện ra"

Một lúc sau, một video được đưa đến trước mặt Từ Phiến, bên trong bao gồm tất cả cuộc trò chuyện cùng hành động hôm nay đều được ghi lại.

Sắc mặt ông có chút khó coi, bàn tay nắm lại

- Đúng là to gan! Dám động tới gia đình của ta, ta xem ai là người chống lưng cho cô.

Bên kia, Từ Dịch Phong đang tự trấn tĩnh, hôm nay khi nghe ông Uân kể mọi chuyện, anh đã thấy không vui, Thư Viễn không xuống dùng bữa nên Dịch Phong sai người ăn sớm và làm trị liệu cho mình. Đèn sáng cửa mở chỉ là để xem tình hình của cô thế nào. Thư Viễn hôm nay không nói cười nhiều như mọi hôm lại xuất hiện với gương mặt kia khiến lửa giận trong lòng anh bốc lên.

"Tại sao mình lại phải tức giận?"

Dịch Phong biết bản thân mình đang dần chấp nhận Thư Viễn như vợ của mình nhưng chỉ là thể xác, anh đã tự nhắc nhở mình rằng trái tim còn đang ở bên người con gái khác.

Nếu Từ Dịch Phong nhớ lại ngày hôm nay anh đã trấn tĩnh mình thế nào, hẳn Dịch Phong của tương lai sẽ quay lại mà tẩn cho anh một trận. Đó là một sự sai lầm.