Viên Kim Cương Của Từ Tổng

Chương 95: Đánh dấu



- Lạnh....

Thư Viễn mê ngủ nói mớ, vì Ruth nằm đè hết lên chăn khiến nó tụt xuống làm cô bị lạnh.

- Ruth, nằm ra ngoài kia.

- Ử ử....

Nó nhìn Từ Dịch Phong bằng ánh mắt long lanh như cầu xin được nằm ở giữa.

- Nhanh, Viễn lạnh rồi.

Ruth nhìn thấy Thư Viễn nhăn mặt, lúc này mới chịu nhấc người dậy nằm ra góc giường. Dịch Phong kéo cô nằm vào giữa, phủ chăn lên rồi ôm cô vào lòng. Anh tận hưởng mùi hương của người phụ nữ trong tay, cảm giác ấm áp giúp Từ Dịch Phong dễ dàng đi vào giấc ngủ.

- Trời về đông lạnh thật đấy!

Thư Viễn xoa xoa lòng bàn tay của mình, cái mũi thanh tú của cô đỏ lên vì lạnh.

- Đúng là không ấm áp chút nào.

Dịch Phong cầm tay cô nhét vào túi áo của mình để ủ ấm. Dạo này Thư Viễn cũng bắt đầu quen với những hành động gần gũi của anh, cô để mọi chuyện trôi qua một cách tự nhiên, dù sao cô cũng rất thích được ở cạnh anh như vậy.

- Từ tổng, người hôm qua không phải tiểu thư Tâm ạ.

- Ừ, về đi.

- Có cần tiếp tục tìm kiếm không ạ?

Người đàn ông ngập ngừng hỏi Từ Dịch Phong.

- Dừng đi, chúng ta không cần tốn sức nữa.

- Dạ thưa ngài.

Anh ta lui ra khỏi phòng, ông chủ trong phòng phũ phàng hơn anh nghĩ.

"Mừng thật đấy, cuối cùng ngài cũng dừng lại"

Anh thở hắt ra một cái, vứt bản báo cáo cuộc điều tra vào thùng rác như một vật ô nhiễm thực sự.

Từ Dịch Phong chú tâm nhìn vào bức ảnh xin được của ông Thư, chính là bức ảnh mà Thư Viễn chụp với chú sóc, nó được đặt trong một cái khung ảnh trên mặt bàn của anh, một bức ảnh hiếm hoi anh có được và vô cùng trân trọng.

"Tôi không nuối tiếc quá khứ nữa mà sẽ hướng tới tương lai, tương lai tươi đẹp của chúng ta.

Anh không biết khi nhìn ảnh cô, bản thân đã cười mãn nguyện như thế nào.

- Phong, hôm nay con có muốn cả đại gia đình chúng ta ăn cơm với nhau không? Với cha Tiểu Viễn luôn.

- Được ạ, mẹ sắp xếp một chút rồi báo lại lịch với con.

Bảy giờ tối đó. Từ Dịch Phong đưa Thư Viễn tới bệnh viện đón ông Thư tới nơi Mỹ Na đã hẹn sẵn.

- Lâu lắm rồi mới được gặp ông.

- Lâu gì chứ? Hai tuần trước chúng ta vừa gặp nhau.

Ông Thư bật cười, cứ một tuần ba người lại gặp mặt một lần, mới có thời gian ngắn không gặp đã thấy thiếu.

Ngồi vào bàn ăn, Thư Viễn luôn quan tâm gắp thức ăn cho mọi người, quay đi quay lại cô thấy bát mình đầy ụ thịt rồi. Đương nhiên gắp cho cô không ai khác ngoài Dịch Phong. Thư Viễn quay sang nhìn anh, anh liền cười một cái làm cô e thẹn, cái điệu cười mê hồn đấy ai chống lại được.

- Tôi nghĩ sau này chỉ cần đi ăn ở nơi nào tầm trung là được, thế này quá phung phí rồi!

Từ Phiến quay kính để món gà hầm bổ dưỡng tới trước mặt ông Thư, nói:

- Đồ ăn ở đây rất ngon, ông nên ăn thử món này, hiếm khi chúng ta mới có thời gian ngồi bên nhau như vậy.

- Phải phải!

Ông gật đầu, gắp miếng thịt ăn thử, đúng là rất ngon, nhưng kể cả nhà hàng này có nổi tiếng, thực phẩm có đắt tiền thế nào đi nữa cũng không sánh bằng đồ ăn con gái ông nấu được, lão Thư nghĩ như vậy.

Cả gia đình trò chuyện vô cùng sôi nổi, vấn đề nào đều có thể cùng nhau thảo luận. Không khí bàn ăn đầy ấm cúng, đúng chất gia đình.

- Ta nói muốn mở thêm một tiệm bánh ngọt nữa nhưng vẫn hơi băn khoăn vì Từ thị chưa lấn chân sang lĩnh vực ăn uống.

Mỹ Na thở dài.

- Tiệm bánh kiêm cà phê thì ổn hơn đấy.

Ông Thư nói góp.

- Trang trí đơn giản thôi để cả những người như chúng ta hay giới trẻ đều muốn ghé qua.

Lão Phiến nhấp ngụm rượu nói.

- Kể cả thuê hay đào tạo đầu bếp đều rất vất vả, con không bàn luận về vấn đề này.

Từ Dịch Phong thấy vị trí của Từ thị đã đủ bành trướng rồi, anh không muốn phải quản thúc các lĩnh vực khác nữa.

- Xin chào các quý khách, xin hỏi ở đây có ai hát ổn không ạ? Chúng tôi đang cần sự giúp đỡ của mọi người.

Tiếng loa trong nhà hàng cất lên, ngay khi câu hỏi kết thúc, Từ Phiến và Mỹ Na liền nhìn vào Thư Viễn.

Cô cười lấy lệ, nếu không có ai lên thì cô sẽ giúp họ.

- Thực sự là không có ai ạ?

MC trên bục đầy bối rối, anh ta mừng như bắt được vàng khi thấy Thư Viễn bước tới.

- Tiểu thư, xin để chúng tôi giải thích qua vấn đề, là thế này, hôm nay có một gia đình đặt tiệc ở đây để chúc mừng sinh nhật cháu trai nhưng ca sĩ của chúng tôi lại gặp vấn đề về giao thông, nhà họ sắp đến rồi, cô có thể hát một bài chúc mừng sinh nhật được không?

- Vậy thì đơn giản thôi, tôi hát được ạ.

- Thật may quá! Khi nào tôi nói "Chúc mừng sinh nhật bé Vu" thì tiểu thư bắt đầu giúp tôi nhé?

- Được ạ.

MC mừng gần như phát khóc, dốc tinh thần chuẩn bị dẫn. Bên đó là cả một đại gia đình nhiều thế hệ tổ chức sinh nhật cho đứa cháu quý báu của họ, rất hoành tráng.

- Chúc mừng sinh nhật bé Vu!

- Mừng ngày sinh nhật Tiểu Vu, mừng ngày con sinh ra đời.....Chúc bé Vu luôn mạnh khỏe, lớn lên có thể trở thành chàng trai đầu đội trời chân đạp đất, con mãi là đứa bé đáng yêu nhất trần đời, đó là những lời đẹp đẽ của gia đình gửi tới con!

Bên dưới nổ pháo chúc mừng, lúc này bản nhạc đã được bật lên, ca sĩ thật sự đã đến.

Thư Viễn xong xuôi, trang nhã nhấc váy đi xuống, gương mặt của ba vị phụ huynh lộ rõ sự tự hào.

- Con gái của chúng ta giỏi quá!

Mỹ Na giơ ngón cái khen ngợi cô.

- Đúng là giọng hát có hồn như ngày nào.

- Xin làm phiền!

Một nhân viên phục vụ bước tới bàn họ.

- Chủ gia đình và nhà hàng chúng tôi xin gửi lời cảm ơn chân thành nhất tới tiểu thư, để bày tỏ lòng thành, nhà hàng xin được phép mời quý khách bữa ăn này ạ!

- Ồ, vậy cho chúng tôi gửi lời cảm ơn nhé!

Dựa vào sự tài năng của Thư Viễn mà họ đã có một pha nở mày nở mặt. Kết thúc, ông Thư được đưa về bệnh viện nghỉ ngơi, ông còn không nỡ tạm biệt con gái.

- Mai con lại đến thưa cha, cha nghỉ ngơi đi ạ!

Lão Thư nghe vậy mới thôi giữ họ lại.

- Dịch Phong, sao nãy giờ anh im lặng vậy?

Thư Viễn ngồi ôm Ruth trên giường, vẻ mặt ngây ngô nhìn anh, từ lúc cô lên sân khấu đến giờ anh không nói với cô câu nào.

- Giọng hát của em thật tuyệt.

Anh lau khô mái tóc đen của mình rồi ngồi xuống giường.

- Haha, cảm ơn lời khen của anh ạ!

Thư Viễn tươi cười nhìn Từ Dịch Phong, trong lòng đầy vui sướng.

- Hãy hát cho tôi nghe nhé! Bây giờ, chỉ một mình tôi thôi.

Anh xích lại gần cô, mặt càng ngày càng sát gần.

- Anh muốn nghe bài gì?

- Bất cứ bài gì em muốn.

Thư Viễn cất giọng hát của mình, là bản nhạc cô đã từng hát trước cha mẹ chồng, là bài hát mà cô thích nhất.

- Dịch....Dịch Phong?

Từ Dịch Phong chắn trước mặt Thư Viễn, chỉ vì nhắm mắt để cảm thụ nhạc mà cô không chú ý anh, bây giờ khoảng cách của hai người đã rất gần nhau rồi.

- Em tiếp tục hát đi.

Cô không thể tập trung nổi trong hoàn cảnh này, hơi thở ấm nóng của anh liên tục phả vào cái cổ mảnh khảnh của cô.

Chụt!

Từ Dịch Phong để lại đó một dấu hôn, Thư Viễn như ngất lâm sàng, người cô ngả ra sau, phịch một cái xuống giường rồi lặng mất một lúc.

- Aaa!

Thư Viễn ngại ngùng chùm chăn kín mặt mình, miệng liên tục nói lắp:

- Chúng....chúng....chúng ta đi ngủ...thôi!

- Haha.

Từ Dịch Phong bật cười, anh sai Ruth ra tắt đèn, bàn tay lớn kéo nhẹ một cái đã ôm trọn cô vào lòng.

"Em cứ như lần đầu tiên chúng ta thân mật với nhau vậy"

Thư Viễn đợi lúc cô nghĩ Dịch Phong đã ngủ, bỏ tay anh nằm xích qua bên ngoài một chút. Từ Dịch Phong thấy cô nhúc nhích đành kệ, nếu kéo cô tiếp chắc Thư Viễn ngất thật mất.

Anh bị thu hút bởi cô, một người con gái gần như tài sắc vẹn toàn, khi Thư Viễn bước lên sân khấu, hoà mình vào bài hát, anh đã không thể nói lời gì. Vì vẻ đẹp ấy mà Dịch Phong bị choáng ngợp, ánh mắt không thể rời khỏi cô. Cùng chiêm ngưỡng sự tài năng ấy với bao nhiêu người bị rung động như thế, lòng chiếm hữu của Dịch Phong nổi lên, vết hôn ở cổ cô hôm nay như sự đánh dấu chủ quyền của anh, không tự chủ được mà ngang ngược như vậy.