Viết Lại Những Vì Sao

Chương 15



Không biết từ lúc nào mà những lời Triệu Lạc Hy muốn nói đều bị Phong Bác Thần nuốt hết vào bụng, hai người dây dưa từ ngoài cửa qua phòng khách rồi dừng lại ở phòng ngủ của cô.

Quần áo cũng vơi dần theo mỗi bước chân, Triệu Lạc Hy muốn thoát ra nhưng Phong Bác Thần cứ giữ chặt không cho cô chạy mất.

“Ngoan nào, Hy Hy, anh đã nhịn suốt 3 năm nay rồi, em nỡ để anh nhịn đến chết sao?" Phong Bác Thần khẽ phun hơi nóng bên tai cô, đôi mắt đỏ ngầu vì dục vọng trông thật dữ tợn. Triệu Lạc Hy khẽ hít thở, đôi mắt to tròn ngập nước có chút hoảng sợ, nghe giọng anh khàn khàn chọc ngoáy vào trái tim ngứa ngáy của cô.

Triệu Lạc Hy cố bình ổn nhịp đập trái tim quá nhanh của mình, cô bình tĩnh hít một hơi thật sâu rồi nói: “Bác Thần, không phải là em không muốn … Chỉ là, chỉ là, chúng mình đã … Chia tay rồi. Bây giờ lại nhanh như vậy … Em, em …”

Cô biết mình khó giữ bình tĩnh trước mặt anh nhưng cô không muốn đầy hoài nghi với mối quan hệ của bọn họ. Hơn nữa, mọi chuyện đang diễn ra theo chiều hướng cô không kiểm soát được nên càng có phần e ngại.

Phong Bác Thần nghe vậy khẽ bật cười, anh nhìn Lạc Hy chỉ còn lại một chiếc len, bên dưới hạ thân đã trần trụi nhìn vô cùng hấp dẫn. Cả người cô đỏ ửng như con tôm bị luộc chín, nhưng đôi mắt lại rất kiên cường.

Phong Bác Thần khẽ thở dài rồi nói: “Anh đã biết lý do chia tay thật sự của 3 năm trước, em có thể yên tâm sẽ không có bất kỳ người nào hay lý do nào có thể ngăn cản chúng ta nữa. Hy Hy à, đời người vốn ngắn ngủi, để có thể đứng trước mặt em như bây giờ thật không dễ, những chuyện khác rồi em sẽ biết. Em có thể tin anh, có được không bảo bối?”

Lời vừa dứt, ánh mắt anh chăm chú nhìn gương mặt cô, thấy vẻ mặt cô thoáng có sự ngạc nhiên xen lẫn chua xót và cả vui mừng, anh đưa tay kéo cô ôm vào lòng, hai người cứ đứng như vậy giữa phòng ngủ. Lạc Hy thổn thức, cô không biết anh đã trải qua chuyện gì nhưng sự kiên định của anh làm cô chấn động.

Sau đó, hai người như hiểu được lòng của đối phương, cô cũng không chất vấn anh nữa mà buông lỏng bản thân để cùng anh hòa vào dục vọng.

Đêm nay thật dài …

Phong Bác Thần bế cô lên giường ngủ nhỏ màu hồng, cô có chút căng thẳng nhìn anh, nhưng lại rất nhanh chóng trở nên nhạy cảm dưới bàn tay dạo chơi trên người. Hai người đã hoàn toàn trần trụi mà vật cứng rắn kia đã dựng cao lên.

Anh hôn nhẹ từ chiếc cổ thon nhỏ đi xuống bầu vú mềm mại của cô, bàn tay không quên xoa nắn nó, thỉnh thoảng còn se se đầu v* làm cho nó dựng đứng còn cô gái nhỏ dưới thân khẽ bật ra tiếng rên rỉ ‘ưm a’ thật gợi tình làm sao.

Cảm giác tê dại và ngứa ngáy cứ tăng dần theo bàn tay và nụ hôn của anh, dần dần dời xuống nơi giữa hai chân. Cô đã cảm thấy ướt át vô cùng nhưng thẹn thùng nên không dám mở hai chân ra, chỉ như con nai con nhìn anh.

Giọng nói khàn đặc của anh vang lên: “Bảo bối, mở hai chân ra để anh yêu em nào!”

Như trúng bùa chú, Lạc Hy run run mở hai chân bày ra đóa hoa màu hồng phấn xinh đẹp. Bên trên còn có nước đọng lấp lánh, lúc mở lúc khép miệng làm cho anh miệng đắng lưỡi khô.

Anh như người lữ hành trên sa mạc khát nước bèn gục mặt vào hít lấy hít để rồi ngậm chặt đóa hoa mút lấy nước vào để giải cơn khát. Lạc Hy bỗng thét lên thật to, cảm giác sướng nhanh chóng truyền từ bên dưới lên đầu, cô càng thở dốc muốn kẹp hai chân lại.

Anh giữ hai chân không cho cô khép, còn thè đầu lưỡi liếm láp từ bên ngoài rồi tiến công vào trong hoa huy*t, vừa thơm vừa ngọt lại nhiều nước như vậy. Thỉnh thoảng anh còn đưa tay day day vào hoa hạch sưng to giữa hai cánh môi.

Hy Hy của anh đã động tình rồi, cô rất dễ ướt, chỉ cần một nụ hôn sâu của anh cũng đã mềm nhũn cả người huống gì là anh khẩu giao cho cô.

Phong Bác Thần chăm chỉ ở bên dưới càng làm cho Triệu Lạc Hy ngứa ngáy tận sâu bên trong hoa huy*t, cô thèm khát có một vật to lớn lấp đầy nhưng ngại ngùng mở miệng, chỉ có thể cao giọng rên rỉ hưởng ứng cho anh.

Cuối cùng, cô bỗng cảm thấy có một luồng điện chạy dọc sống lưng, bên trong càng co giật, cô biết mình sắp lên đỉnh càng cố dâng đóa hoa vào trong miệng anh.

Phong Bác Thần kết hợp cả tay và miệng tấn công đồng loạt vào hoa hạch và hoa huy*t, sau cùng một dòng nước phun vào mặt anh, trên khóe miệng còn ươn ướt và nhỏ giọt xuống drap trải giường. Triệu Lạc Hy sung sướng đỏ bừng cả mặt, hai mắt mê man, cái miệng nhỏ há thật to để hớp khí.

Phong Bác Thần biết cô đã đủ ướt bèn khẽ chống côn th*t sưng tấy cọ xát vào cửa hoa huy*t ướt át còn bàn tay kia lau khóe miệng ướt nước của mình. Anh còn xấu xa đưa ngón tay lên cho vào trong miệng Triệu Lạc Hy.