Viết Lại Những Vì Sao

Chương 14



Sở Tĩnh vừa thấy Phong Bác Thần đã đứng lên vẫy tay gọi anh về hướng cô, hơn nữa lúc anh đến gần còn như không thể kiềm chế vui mừng muốn nhào vào người anh.

Nhưng Phong Bác Thần nhíu mày, né tránh ra, Sở Tĩnh có chút sượng nên đành cười giả lả, sau đó còn ra vẻ thân thiết mà giới thiệu: “Lạc Hy, xin giới thiệu với cậu, đây là …”

“Em ngồi ở đây lâu chưa?” Phong Bác Thần xen ngang câu nói của Sở Tĩnh, anh chỉ chú ý mỗi cô gái nhỏ của anh. Cô có chút sững sờ khi thấy anh xuất hiện, ắt là có biết mối quan hệ của anh và Sở Tĩnh chăng?

Triệu Lạc Hy máy móc lắc đầu rồi hỏi: “Sao anh lại đến đây?”

Sở Tĩnh như không chịu bị thờ ơ mà vội đáp: “Là mình gọi cậu ấy đến, wow, hai người biết nhau từ trước rồi sao? Chẳng lẽ người mà cậu đề cập ban nãy là William sao? Ôi William, cậu chả thèm nói tớ biết nữa cơ, xấu tính thật đấy~” Giọng nói của cô ấy còn mang theo chút nũng nịu, bàn tay nhỏ bé còn ra vẻ đánh nhẹ vào cánh tay của Bác Thần.

Người trong quán chú ý đến một bàn 3 người có vẻ ngoài thu hút mà cũng như đang hóng chuyện xem có phải là một chuyện tình tay ba hay đánh ghen gì không.

Phong Bác Thần từ đầu đến cuối chưa hề quan tâm đến Sở Tĩnh, dường như trong quán cà phê này, anh chỉ thấy mỗi mình cô, chỉ quan tâm mình cô.

Triệu Lạc Hy có chút xấu hổ khi bị anh nhìn bèn phá tan bầu không khí gượng gạo: “À hóa ra anh là người mà Sở Tĩnh đã nhắc đến, ngại quá, em không biết hai người có quen biết.”

Câu trả lời của cô nghe qua có vẻ không biết nhưng Phong Bác Thần nhìn ra được cô có chút để ý, vì vậy anh bèn lên tiếng: “Ừa, Alice là con gái của một người bạn của mẹ anh ở bên Mỹ, bọn anh cũng từng học chung lớp nên lúc anh về Mỹ, Alice cũng muốn đi cùng.”

Ồ? Nghe có vẻ cũng khá dây dưa nhỉ, nghe anh nhắc đến ‘mẹ của anh’ đột nhiên Triệu Lạc Hy thất thần. Cô đã quên mất ngọn nguồn sâu xa khiến hai người phải chia tay vốn có liên quan đến mẹ anh rồi. Nếu nói vậy, không chừng quan hệ của bọn họ còn gần hơn cô nghĩ, không lẽ …

“Hy Hy!” Thấy cô hơi ngẩn người ra, Phong Bác Thần nắm lấy tay cô, giọng điệu ấm áp gọi cô, Triệu Lạc Hy bừng tỉnh, cô cảm thấy hơi nóng từ tay như lan đến tim. Triệu Lạc Hy cảm thấy có chút ngọt ngào xen lẫn chua xót.

Phong Bác Thần là kiểu người dễ trấn an đối phương nhất dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào, anh không muốn ở đây lâu, nhất là có mặt của Sở Tĩnh. Vì vậy, Phong Bác Thần nhanh chóng nói: “Alice, tôi đưa cậu về khách sạn, tôi còn có chuyện cần nói với Hy Hy.”

Một chữ Hy Hy, hai chữ Hy Hy nghe sao mà thân mật, người ngốc cũng nhận ra, Sở Tĩnh biết mình là người thừa, bèn nở nụ cười nói: “Không cần đâu, mình đã gọi xe rồi. Hai người cứ thong thả. Lạc Hy, hẹn cậu tại lớp sau nhé!”

Nói rồi, Sở Tĩnh cũng nhanh chóng lấy túi xách, vẫy tay chào hai người rồi đi ra khỏi quán cà phê. Bên ngoài, trời cũng đã tối dần, Phong Bác Thần nói: “Đi thôi, cũng đến giờ ăn tối rồi. Nếu ăn trễ, em sẽ đau bao tử.”

Triệu Lạc Hy không ngờ anh còn nhớ rõ như vậy, trước kia mỗi lần cô ăn không đúng giờ hay stress sẽ bị đau bao tử nên anh vẫn luôn chú ý đến giờ giấc sinh hoạt của cô. Chỉ là 3 năm chia tay, không có ai còn nhắc nhở mà cô cũng tự tập thành thói quen.

Hai người đến một nhà hàng Âu khá có tiếng trong thành phố, có lẽ do một vài sự kiện xảy ra liên tục nên cô có chút không tiêu hóa hết.

Bữa cơm tối chỉ vang lên tiếng đũa, tiếng bát và tiếng nhai thức ăn, Phong Bác Thần không có thói quen nói chuyện khi ăn, hơn nữa sợ ảnh hưởng dạ dày của cô nên cũng hạn chế bắt chuyện. Anh chỉ tập trung gắp thức ăn vào chén rồi nhìn cô ăn có ngon miệng không thì bản thân mới ăn.

Một bàn gọi đồ ăn nhà ấm nóng, thức ăn ít dầu mỡ dễ tiêu cho cô, sau khi ăn xong biết cô thích ăn bánh ngọt còn cố ý gọi người ta gói mang về. Triệu Bác Thần của 3 năm sau vẫn luôn quan tâm cô trước nhưng sự chững chạc và khó dò của anh cũng khiến cô không rõ người trước mặt đã trải qua chuyện gì mà trở nên như vậy.

Anh lái xe đưa cô về nhà, mặc dù cô từ chối thế nào anh vẫn quyết phải đưa cô đến tận cửa nhà, chỉ là tối nay anh không có ý muốn về.