Viết Lại Những Vì Sao

Chương 18



Vì quá mệt mỏi do anh dày vò mà Triệu Lạc Hy phải nghỉ đến 2 ngày, lúc cô vào lớp thì Sở Tĩnh đã có mặt, còn tốt bụng giữ ghế cho cô.

Thấy gương mặt cô ửng hồng còn có chút mệt mỏi, Sở Tĩnh vội trêu cô làm cô ấp úng thoái thác. Sau hôm biết rõ mối quan hệ của bọn họ thì Sở Tĩnh càng ra vẻ gần gũi hơn với cô, cũng hay hỏi cô khá nhiều chuyện về chuyện giữa cô và Phong Bác Thần.

Triệu Lạc Hy không có thói quen kể quá nhiều về chuyện riêng tư nên chỉ ứng biến đáp lời, có điều không biết do cố ý hay vô tình mà cô ấy nhắc về mẹ của Phong Bác Thần.

Được biết hiện nay bà ta đang ở Mỹ chăm sóc chồng mình trong bệnh viện, cũng nghe phong phanh anh đã không liên lạc với bà ta một thời gian rồi. Có vẻ giữa hai người có một mối hiềm khích lớn khó có thể bỏ qua.

Triệu Lạc Hy vốn không muốn vì mình mà hai mẹ con tranh cãi, nhưng Phong Bác Thần từng nói qua, giữa bọn họ không đơn giản là chỉ xoay quanh cô.

Tuy nhiên, mỗi lần hỏi đến anh có vẻ không vui nên cô cũng hạn chế nhắc đến mẹ của anh. Cô không thể có cảm xúc cảm thông vì năm đó, chính mẹ của anh là người tin tưởng Nhã Tịnh và cố chia rẽ bọn cô.

Chẳng qua, thuở bồng bột, cô lại thiếu tự tin nên dễ nghe lời ly gián, nghĩ lại cũng thật ngốc nghếch. Sau đêm qua, cô cũng suy nghĩ cẩn trọng những việc đã xảy ra, cố chắp vá và đưa đến quyết định: Cô chọn vẫn ở bên cạnh anh dù có chuyện gì xảy ra, mà vì sự áy náy năm xưa nên cô muốn bù đắp lại cho anh.

Có thể gia đình của anh sẽ không chấp nhận cô, không sao cả, dù sao ngay từ đầu cô cũng không được ủng hộ thì có cố gắng cũng không thể thay đổi. Cô chỉ biết mình phải đối tốt và tin tưởng anh hơn.

Sở Tĩnh cảm thấy mình không thành công như dự tính nên cười giả lả đổi chủ đề. Cô ta cất công đến vậy, cuối cùng vẫn thua trong tay của Triệu Lạc Hy. Bây giờ, Phong Bác Thần cũng không còn dưới sự kiểm soát của mẹ anh, cô ta càng khó khăn hơn.

Ngoài mặt ra vẻ nói cười nhưng trong lòng cô ta lại lo lắng, không nhẽ lại chấp nhận thất bại chứ?

Cô ta mất quá nhiều thứ để xây dựng lại kế hoạch này rồi, tuyệt không thể để Triệu Lạc Hy thành toại nguyện được! Nếu như không có được thứ mình muốn thì ai cũng không thể, cô ta siết chặt quả đấm quyết tâm.

Trường đại học luôn diễn ra rất nhiều sự kiện cho sinh viên tham gia, đôi lúc có thời gian Lạc Hy cũng sẽ tham gia hoặc rủ Hứa Giai Kỳ đến tham dự. Lần này do có sinh viên trao đổi nên cô cũng cùng Sở Tĩnh mua bốn vé, còn cố ý rủ thêm Phong Bác Thần.

Triệu Lạc Hy không phải không có người theo đuổi, chẳng qua cô thường giữ khoảng cách nhất định nên nhiều người tự biết mà lui, đương nhiên cũng sẽ có kẻ chai mặt.

Khi cô và Sở Tĩnh vừa mua vé xong và đang vừa đi vừa nói chuyện xem sẽ mặc lễ phục gì tham dự thì một người bỗng chặn trước mặt cả hai. Hắn ta cũng cao tầm 1m8, thân hình vạm vỡ như con gấu nhưng gương mặt lại vô cùng bất thiện, hắn ta để ý Triệu Lạc Hy từ năm 2 đến giờ, tốn bao nhiêu công sức theo đuổi nhưng cô vẫn làm ngơ.

Nay thấy cô đi cùng một mỹ nữ, hắn lại tỏ vẻ đến làm quen: “Úi chà, hai người đẹp, hai cậu cũng tham dự Prom night à? Có phải chúng ta rất có duyên không? Mình cũng tham dự nè, nếu hai cậu chưa có bạn nhảy thì mình có thể vinh hạnh mời không?”

Nói xong còn nhe răng cười đầy bỉ ổi, Triệu Lạc Hy ghét nhất loại người như thế này, nhưng cô cũng không thể tỏ rõ chán ghét vì hắn là con trai của hiệu phó, cô cũng chỉ còn một thời gian là tốt nghiệp nên không muốn phiền phức.

Hắn luôn để mắt đến các cô gái xinh đẹp trong trường, chẳng qua chỉ dám hó hé với ai cùng loại người hay các cô gái hiền lành.

Nghe đâu hắn còn làm bạn gái cũ có thai nhưng không nhận trách nhiệm, không hiểu sao loại người này còn trơ trơ bản mặt ra được, cô cố kiềm chế sự ghê tởm trong lòng rồi đáp: “Cảm ơn Lý đại thiếu gia có lòng, ngại quá, tôi có bạn nhảy rồi, là bạn trai của tôi, còn Sở Tĩnh thì tôi nghĩ cô ấy cũng có bạn rồi nhỉ?”

Sở Tĩnh nhìn sơ qua liền biết hắn là loại người gì, cũng biết Triệu Lạc Hy né tránh, nhưng bỗng nhiên trong lòng cô ta nảy ra một kế độc, cô ta bèn đáp: “Ái dà, Lạc Hy à, sao cậu lại thẳng thừng như vậy, người ta cũng có lòng mà. Hi, mình là Sở Tĩnh còn gọi là Alice, vị này là …?”

Thấy Sở Tĩnh điếc mà không sợ súng nên cô cũng đành bó tay mà đáp: “Tùy cậu, đây là Lý Kiệt, còn gọi là Lý đại thiếu gia, học ngành môi trường.”

Lý Kiệt càng nở nụ cười nham nhở, mắt như sáng rỡ khi nghe Sở Tĩnh giải vây cho hắn, như mở cờ trong bụng, hắn còn vui vẻ hỏi chuyện cô ta. Hai người như hợp ý lắm nên Lạc Hy lấy cớ chuồn đi, cô cũng không nghĩ Sở Tĩnh lại thích làm bạn với kẻ phàm phu tục tử như hắn.

Nhưng cô vẫn làm người tốt, lén nhắn một tin cho cô ta với nội dung là ‘cẩn trọng với loại người đó, hắn chỉ có ý đồ xấu với những người xinh đẹp thôi, đừng nói mình không nhắc cậu’. Sở Tĩnh chỉ đáp lại ‘cảm ơn cậu, mình sẽ lưu ý’ chứ không rõ cô ta có biết sợ không.

Phong Bác Thần về nước ngoài việc gặp lại Triệu Lạc Hy thì anh còn tiếp quản chi nhánh công ty ở đây, vì vậy trừ lúc gặp cô thì còn lại rất bận rộn. Tuy nhiên, mỗi ngày anh đều nhớ nhắn tin hỏi han và gọi điện thoại mỗi tối cho cô.

Triệu Lạc Hy như sống lại thời hẹn hò năm đó với anh, chỉ là lúc này hai người thoải mái hơn, không phải lo lắng nhiều thứ như trước đây. Cô cũng nhắc anh đừng quên Prom night diễn ra vào tối thứ bảy tuần này, anh cũng ẩn ý nói cô đêm đó hãy đến nhà anh.

Cô đọc tin nhắn mà không khỏi đỏ bừng mặt khi nhớ đến đêm hôm đó.